Chương 122: Vậy ban đêm thì được đúng không!
- Trang Chủ
- Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn
- Chương 122: Vậy ban đêm thì được đúng không!
Chiếc máy bay sau mười mấy giờ đồng hồ lượn lờ trên trời cao thì cuối cùng nó cũng đã đến Hắc Thạch Thủ đô. Ngay khi hạ cánh, vừa đặt chân ra khỏi cửa nội bài đã có mấy người chờ sẵn để mang hành lý ra xe cho hai cô, nhưng đó chỉ là phụ, ý tứ chính của Lập Viễn Sa là đảm bảo được an toàn cho người con gái đã đặt lòng tin vào cô thêm một lần nữa. Viễn Sa chẳng muốn bất kỳ một nhân tố hay thành phần nào gây quấy nhiễu phiền hà đến Đài Thái Ngữ nữa cả!
Lại nói sau đó, suốt một chặng đường đi, Lập Viễn Sa không khi nào tắt được nụ cười trên môi. Đôi mắt nhu tình nhìn Đài Thái Ngữ chẳng thể rời được mấy giây. Trong lòng cô lúc này không có gì ngoài 2 từ ‘hạnh phúc’. Cái giây phút này Viễn Sa đã đợi quá lâu và tiêu hao quá nhiều công sức rồi!
Chiếc Rolls-Royce lăn bánh trên con đường quen thuộc. Hằng ngày, với cô cũng chỉ là dụng cụ để đến công ty và là lối mòn để trở về nơi chợp mắt ngả lưng. Nhưng hôm nay, phơi bày ra trước mắt Lập Viễn Sa lại là một ngỏ sáng màu hồng ấm áp. Rải rác hai bên đường không còn là cây cối rũ rượi bốc mùi khô khan cằn cõi nữa mà là một thế giới với vạn vật sinh sôi và ngập tràn sức sống. Nhìn đâu cũng đều rộn rã!
Cuối cùng, sau một hồi đã lên đến một con dốc nhỏ. Cánh cổng đen vững chắc mở ra. Căn biệt phủ nguy nga hiên ngang ngay trước mặt. Đài Thái Ngữ nhẹ nhàng bước ra, quét qua một lượt, khẽ nhếch môi, tỏ vẻ dửng dưng, chẳng mấy bất ngờ. Cũng phải thôi, những năm qua, là Đài Thái Ngữ ở ẩn chứ không phải Lập Viễn Sa, về Đài Thái Ngữ có thể bặt vô âm tính nhưng phía Lập Viễn Sa nhất cử nhất động đều rầm rộ khắp báo đài. Đài Thái Ngữ ngoài miệng thì như không chút đoái hoài nhưng thực chất lại rất quan tâm đến từng bước đi của người ta nên cơ ngơi này đã trông thấy vô số lần. Chỉ có mỗi…thực tế thì lộng lẫy hơn rất nhiều trên ảnh.
– “Vào nhà thôi em!”
Lập Viễn Sa choàng tay qua eo nhỏ. Rỉ vào tai Đài Thái Ngữ một câu ngọt lịm.
Thái Ngữ gật đầu, hai người cùng sánh bước vào trong.
– “Thưa cô, thưa mợ mới về!”
Tiêu Châu đang ở tít phía sau nghe tiếng động cơ xe thì liền hớt hải ba chân bốn cẳng lao ra như tên bắn, khoanh tay lễ phép chào hai cô. Câu từ có hơi hướng được sắp đặt trước, Đài Thái Ngữ nhìn nhỏ hầu gái đã lấm tấm mấy giọt mồ hôi rồi nhìn lại Lập Viễn Sa khẽ cất tiếng:
– “Sao em ấy biết em?”
Không đợi Lập Viễn Sa nói Tiêu Châu đã nhanh nhảu:
– “Hôm qua cô chủ đã gọi điện thoại dặn con hôm nay sẽ rước mợ về. Còn sai con nấu rất nhiều món mà mợ thích nữa.”
– “À…ra là thế.”
Tay vừa rót nước xong liền để ngay ngắn trước mặt cô và Thái Ngữ, mời mộc kính cẩn:
– “Cô với mợ uống nước ạ!
– “Em tên gì? Tôi biết để tiện xưng hô!”
Con bé nghe Thái Ngữ hỏi như vậy thì vui mừng hớn hở. Vội vội vàng vàng đáp lại:
– “Dạ con tên Tiêu Châu. Mợ cứ gọi con như cô đi ạ! Con mới có 15 tuổi thôi! Sau này có việc gì mợ cứ sai bảo con nha!”
– “Ừm!”
– “Giao lưu đủ chưa?”
Đài Thái Ngữ hơi cong môi, trưng ra điệu bộ thiện cảm nhất có thể.
Lập Viễn Sa thấy Thái Ngữ cười nói vui vẻ như vậy thì tức thời sinh ra cái cảm giác khó chịu. Cô liền nheo mi tâm lạnh giọng cắt ngang. Đâu đợi người ta đối đáp ra sao đã luôn miệng thẳng thừng đuổi xua:
– “Đủ rồi thì ra sau làm việc tiếp đi. Ở đây hết chuyện của mày rồi!”
– “Dạ…”
Tiêu Châu xịu mặt bĩu môi lại chậm chạp từng bước trong nuối tiếc trở lại vào trong.
Đài Thái Ngữ nhìn cô gái kia rồi nhìn lại cô buột miệng phán một câu:
– “Sao lại cộc với con nhỏ vậy!”
– “Ai biểu nó nhiều chuyện. Lại còn nhìn em say mê kiểu đó…tôi chưa phạt là may rồi…”
Lập Viễn Sa hậm hực.
– “Sa này…vô lý. Nó dễ thương vậy mà!”
Thật hết nói nổi mà. Lúc trước tính khí cao ngạo, lạnh lùng đã khó ở khó chiều rồi mà giờ còn thêm cái thói ghen tuông vô lý này, hỏi sau này năm dài tháng rộng, ai mà chịu cho được đây chứ!
Đài Thái Ngữ lắc đầu, thấy Lập Viễn Sa đang không mấy vui liền lấn tới chọc ngoáy cục tức của cô khiến Lập Viễn Sa thật sự là bất lực:
– “Em còn khen!”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
– “Lập Nhậm Thuần! Vợ con đi chưa?”
– “Dạ rồi!”
– “Vậy ta cũng đi!”
Ở góc cầu thang, hai mẹ con họ xì xầm to nhỏ, mắt lại không ngừng láo liên ra cửa vô cùng khả nghi.
Lập Nhậm Thuần sau khi nhìn lại đồng hồ thì liền dìu bà ngoại cô ra chỗ sân, vừa đi vừa cất giọng:
– “Vậy mẹ đứng đây đợi! Con vào lấy xe.”
– “Nhanh nhanh lên. Để nó về thì phiền phức lắm!”
– “Dạ dạ!”
Trong khi Lập Nhậm Thuần vội vã chạy đi thì bà ngoại cũng vội vàng thúc giục.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
– “Pass cổng lớn phía trước và sau là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Pass 2 cổng 2 bên là ngày chúng ta chính thức yêu nhau. Chỉ đảo vị trí ngày, tháng, năm. Pass gara là ngày em tặng chiếc vòng tay này cho tôi. Còn cái quan trọng nhất là cát xét, đó là ngày sinh nhật của em.”
Lập Viễn Sa nắm chặt tay Đài Thái Ngữ đi khắp khuôn viên của biệt phủ lần lượt nói. Giới thiệu cho Đài Thái Ngữ nhớ là vậy thôi chứ khi hai người đi đến đâu Lập Viễn Sa cũng đều lấy dấu vân tay của Thái Ngữ thêm vào bộ khóa của nơi đó cả rồi.
Từ trước ra đến sau, cũng đã đủ mỏi chân, Đài Thái Ngữ vẫn chưa nghe được điều mình tiên đoán, bèn cất giọng vấn mắc:
– “Sao không có cái gì của Sa hết vậy?”
Viễn Sa khẽ cười, nhẹ giọng:
– “Có chứ! Nhưng mà nó nằm trong người em mất rồi.”
– “Cái gì?”
– “Ở đây nè!”
Lập Viễn Sa vòng vo, lướt ngón tay thon dài thành một đường ma mị từ trên chiếc cổ trắng ngần xuống tới chỗ ngực trái Đài Thái Ngữ. Nhưng lại đâu nào yên vị. Vừa mới lục đục chuẩn bị hành tẩu thì đã bị Đài Thái Ngữ nắm thóp, đánh cho một cái rõ đau.
– “Ban ngày ban mặt đừng có mà giở trò!”
– “Vậy ban đêm thì được đúng không!”
Lập Viễn Sa kề sát mặt, nở nụ cười hết sức quỷ dị khiến Đài Thái Ngữ phải bất giác véo cho một cái để thức tỉnh.
Nhưng Viễn Sa trông Thái Ngữ lúc này lại cực kỳ đáng yêu. Cả gan hôn lên má Thái Ngữ một cái rồi mới tiếp tục:
– “À mà còn nữa.
Nhà kho. Ổ khóa cũng có mật khẩu và nó là ngày hôm đó. Trong đó là nơi cất giữ những thứ cũ kĩ, không còn dùng tới nữa. Tôi muốn ngày tệ hại ấy cũng phải như những món đồ kia. Giữ giúp tôi những kí ức đau thương của một khoảng đời không lành lặn, nhưng càng muốn nó nhắc nhở mình không được phạm phải sai lầm đó một lần nào nữa. Đặc biệt, khi em đã trở về bên cạnh.”