Chương 120: Cầu hôn trong tang lễ của nàng
- Trang Chủ
- Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn
- Chương 120: Cầu hôn trong tang lễ của nàng
– ” Mong con được yên nghỉ. Sớm đoàn tụ với mẹ nơi chín suối!”
– “Xin chia buồn cùng gia đình! Cầu mong cho hương hồn con bé sẽ trở về cõi vĩnh hằng.”
………
Và vô vàn những lời tương tự mà đoàn người áo đen đến và đem gương mặt buồn bã của mình cùng cái thở dài tới nghĩa trang giữa một ngày mưa phùn gió bấc lạnh lẽo có thể nói sau khi vung tay ném nhành hồng trắng xuống huyệt sâu 3 thước đất để lót đàng cho nàng an nghỉ.
Dòng người đến viếng, xong chuyện thì lần lượt trở về chỗ, tự giác thành hàng ngay ngắn, kẻ già người trẻ đều đượm buồn rưng rức trước cảnh tình tan thương này.
Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ một bên. Sở Tích Hy và dì quản gia một bên. Cả 4 chắp tay phía trước, đồng loạt cúi đầu trả lễ bên linh cữu của người con gái tên Song Mạn Nhu.
Nghi thức hoàn tất. Đến giờ tiễn biệt. Hồi kèn cất lên. 3 cô cùng dì lặng lẽ bước xuống đứng trước hàng người. Lặng người nhìn chiếc quan tài chứa trong đó là một thân xác vô tri của người mình thân quý dần dần được hạ xuống. Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi đau thắt tim gan, can tràng tấc đoạn!!! Tiếng thút thít xót xa, những giọt nước mắt ngậm ngùi tiếc nuối. Tiếc cho một tuổi đời còn quá trẻ, tiếc cho một tài năng đoản mệnh và tiếc cho một phận người chưa mãn kiếp hoa xanh.
…
Chiều ngày hôm qua…
Trước cổng phi trường…
Hai người một lần nữa đối mặt nhau trong tinh thần chuẩn bị cho cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại.
Đài Thái Ngữ mặt thì hướng về Lập Viễn Sa nhưng rõ ràng ánh mắt đang cố tình lãng tránh. Thái Ngữ nhẹ nhàng căn dặn:
– “Làm việc vừa sức, bớt rượu bia, thuốc lá lại!”
– “Ơ…sao em biết…”
Lập Viễn Sa ngạc nhiên tròn mắt.
Đài Thái Ngữ nghĩ mình đã hớ lời nên liền vội vàng lên tiếng lý giải:
– “Ờm…chuyện bar, pug của cô báo đăng đầy. Tôi không muốn đọc cũng bắt buộc phải nhìn thấy. Thôi tôi về đây. Cô vào đi!”
– “Ờ! Cảm ơn em!”
– “Vì?”
“Ting ting ting”
Lập Viễn Sa còn chưa cho Đài Thái Ngữ một câu trả lời thì điện thoại của cô đã reo lên một hồi dài, bình thường như mọi khi nhưng nhịp điệu hôm nay lại thôi thúc đến lạ khiến cho lòng người nao núng.
Tuy nhiên vừa bắt máy thì chất giọng khàn đặc cố rặn từng từ thành câu đứt quãng đã truyền đến tai làm cho cô như chết lặng:
– “Cô Lập! Cô chủ của tôi…mất rồi…”
– “Sao lại như vậy…mới đây còn…”
– “Chắc đã đến giới hạn cuối cùng rồi…Lúc ra đi…đau đớn lắm…”
…
Giờ 2 cô đến thì thân người còn cười nói vui vẻ lúc trưa đã hoàn toàn vô lực, chìm trong vô thức. Nằm ngay ngắn trên giường, tay ủy mị đặt trên bụng, mềm yểu mà vẫn còn ấm nóng. Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ chầm chậm tiến vào, hốc mắt đỏ hoe, sống mũi cay xè, không tài nào nói năng gì được nữa. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, nếu lớp trang điểm kia không bị tẩy đi để lộ ra làn da tái nhợt nhạt màu thì…có khác gì Lara đang ngủ cơ chứ!
Sở Tích Hy nghe tiếng động cũng chẳng màng quay đầu lại. Vẫn ngồi trên mép giường, tự tay dậm lại phấn, kẽ mắt, đánh má hồng và thuần thục thoa son cho Lara. Mọi thao tác đều vô cùng nhẹ nhàng và tỉ mỉ, cực kỳ nâng niu và trân quý. Thể như Tích Hy sợ rằng…mình nhỡ tay một lần sẽ làm cô gái trước mặt vỡ ra mất!
– “Lara là người cầu toàn. Trong mắt người khác, cô ấy luôn muốn mình xinh đẹp và chỉn chu nhất có thể.”
Đài Thái Ngữ ngẩng mặt lên hít một ngụm khí cho thông rồi đi tới chỗ hộp phấn che khuyết điểm trên bàn. Nhìn vùng da cổ ở chỗ khối u vừa to vừa cứng kia bị thâm nhiễm sẫm màu mà tay Thái Ngữ đột nhiên run rẩy xót xa. Thanh quản bất giác chuyển động một cách chậm rãi làm cho lời phát ra cũng trầm thấp nặng nề:
– “Tôi phụ cô!”
Rất nhanh chóng đã xong xuôi. Sở Tích Hy thở nhẹ rồi đứng bật dậy, tiến đến túi xách, lấy ra một chiếc hộp vuông vắn màu đỏ sang trọng, từ từ đi tới, quỳ xuống bên giường, mắt không rời người kia lấy một khắc. Khóe môi cong lên hạnh phúc, dịu dàng hôn lên mu bàn tay của Lara một cái, rất sâu…rất lâu mới từ tốn rời ra, Sở Tích Hy lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra cẩn thận đeo vào ngón áp út của Lara.
Hắng nhẹ giọng, dường như từ lúc mà Lara trút hơi thở cuối cùng chưa từng có một giọt nước mắt nào xuất hiện trên khuôn mặt của cô bác sĩ này. Điềm nhiên và tĩnh lặng:
– “Tôi đã 3 lần cầu hôn nhưng cô ấy đều không đồng ý. Lần thứ nhất vì chưa buông bỏ được cậu. Lần thứ hai vì chưa thể đón nhận một người mới. Và lần thứ ba, thành thật là đã từ lâu động lòng vì tôi nhưng do em không còn được bao lâu nữa, đeo chiếc nhẫn này vào sợ sẽ trói buộc cả cuộc đời của tôi với một linh hồn vô nghĩa. Nhưng ngày hôm nay, em không từ chối được rồi nhé! Chị nguyện cùng em đi hết phần đời còn lại. Yêu em nhiều lắm! Vợ!!!”
…………………
Từng xẻng đất lấp lên quan tài. Tấm bia mộ đề tên rành rẽ. Tiền âm phủ, đồng đô mã rải đầy trên mặt đất giữa một vùng tang trắng rũ rời. Trời rơi vào chạng vạng thì người con gái kia cũng đã nằm sâu dưới lớp đất cát vô tri vô giác.
Giờ đây, ngoài mấy người các cô cũng chẳng còn ai ở lại. Cơn mưa phùn dai dẳng suốt một ngày dài đằng đẵng không những không dứt mà lúc này càng trở nên nặng hạt. Lách tách bên tai nhưng lịch bịch trong hồn. Mỗi một giọt mạnh bạo giáng xuống đầu là một hòn đá nặng trịch ném vào người Sở Tích Hy, buốt giá da thịt và rát rạt tâm can khiến đôi chân này không còn chống đỡ được thân người thấm đẫm mệt nhoài. Sở Tích Hy cuối cùng cũng ngã quỵ rồi.
Hai gối quỳ rạp bên nấm mộ chưa thành. Sở Tích Hy ôm lấy ngực trái, nấc lên đến nghẹn ngào không thành tiếng, đến cả dòng nước lạnh cống mà ông trời đổ xuống cũng phải chịu thua trước hai hàng nước mắt chảy xiết của Sở Tích Hy cô. Nín nhịn bao nhiêu đó là quá đủ rồi. Phút giây này, người con gái mà Tích Hy dành trọn cả tuổi thanh xuân để đi từ trộm nhìn đơn phương nhung nhớ đến chiếm giữ được trái tim cũng đã vùi thân trong chiếc thùng gỗ kia dưới mấy tấc đất sâu ngột ngạt thì chẳng còn lý do gì để cô gồng mình đè nén nữa.
Lập Viễn Sa đưa ô cho Đài Thái Ngữ rồi từng bước một đi đến ngồi xuống cạnh bên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sở Tích Hy thay cho lời an ủi. Cảm giác này cô đã từng trải qua. Nó khủng khiếp thế nào cô cũng là người hiểu rõ nhất.
– “Thà cô ấy đừng nói lời yêu mà có thể tiếp tục sống. Thà tôi mãi đơn phương, đứng nhìn cô ấy từ xa còn hơn bất lực quỳ bên mồ của người con gái tôi yêu mà cả đời âm dương cách biệt…”
Thanh âm khản đặc thốt ra, ngắn ngủi mà chất chứa toàn bộ tâm tình của Sở Tích Hy mấy giờ dày dò qua. Cô đấm phầm phập vào ngực vì mất dần hơi thở rồi không trụ được mà gục đầu xuống đất, tất cả tứ chi cho đến lục phủ ngũ tạng đều bị vô hiệu hóa cả rồi…