Chương 121: Ngốc này!
Trong phòng khách từng vắng lặng tiếng người, giữa căn nhà đã từng nặng nề ảm đạm. Buổi tối hôm nay lại trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Nó không chỉ đánh bật trầm lắng để trở về nguyên trạng như ngày mà 2 chị em Đài Thái Ngữ còn được bế bồng trên tay hay buông bỏ quá khứ, xóa nhòa thương tổn, phá tan khoảng cách, nhích lại gần nhau như đã thấy mà giờ đây còn hạnh phúc hơn thế nữa. Bởi…gia phả họ Đài sắp sửa được thêm tên của một người.
Vợ chồng Đài Thiết Giang ngồi ở chính tâm. Bên phải là cặp đôi Giai – Ninh vẫn tay trong tay tình tứ như thường lệ và đối diện còn có thể là ai khác ngoài hai con người ấy cơ chứ.
Cách đây 3 hôm. Đúng ngày sau khi vừa tròn trăng 1 tuần Lara mất.
Mới sớm tinh mơ, giấc ngủ êm đềm của Đài Thái Ngữ đã bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa phòng đầy thúc giục.
Thái Ngữ kéo chăn, chắn gối, bịt tai, lăn người mấy phút mới mặt nhăn mày nhó, miễn cưỡng bước xuống khỏi giường, chịu thua trước sự kiên nhẫn của con người kia. Từng bước một nhọc nhằn trên sàn gạch cứng ngắc, đôi chân trần bị cái lạnh lẽo bao vây mà lòng Thái Ngữ thầm mắng mỏ: “Tên khốn nhà họ nào rảnh rỗi! Nếu không vì khách sạn này rất thích hợp để phát triển cảm xúc thì còn khuya mới có cơ hội này!”
Cánh cửa vừa mở ra, khuôn mặt sắc sảo đến từng góc cạnh của người con gái trước mắt thoáng khiến Đài Thái Ngữ bất ngờ mà lắp bắp:
– “Cô…sao lại đến đây giờ này?”
– “Đài Thái Ngữ! Em có điều gì muốn nói với tôi không?”
Lập Viễn Sa nhìn Đài Thái Ngữ nghiêm mặt hỏi, chất giọng trầm thấp mà nghiêm trọng khiến Thái Ngữ phải cứng người dò xét. Nhìn kĩ thì dường như có chuyện gì đó chẳng vui vẻ rồi.
– “Không!”
Sau một hồi ngẫm lại Đài Thái Ngữ cũng ném bừa ra 1 chữ, khoanh tay phó mặc cho vận mệnh xoay vần.
– “Thật?”
Lập Viễn Sa khẽ nheo mày. Nhẫn nại thêm một từ nữa.
Cái biểu cảm này khiến Đài Thái Ngữ có phần khó chịu. Nhớ lại ngày trước, nó chỉ xuất hiện lúc mà 2 cô cãi nhau. Ngoài ra thì chưa từng có ngoại lệ. Trộm nghĩ ngầm lo, chả nhẽ người kia đã phát hiện ra điều gì rồi chăng?
– “Tiết Long!”
Thấy Đài Thái Ngữ còn đang lặng thinh Lập Viễn Sa đã liền khởi giọng nhắc đến tên một người làm cho Thái Ngữ ngờ người chết lặng.
Thật ra, đêm hôm đó, khi ngồi trên tầng của Mộc. Qua cửa sổ, Đài Thái Ngữ đã sớm nhìn thấy Lập Viễn Sa. Nhưng vì chẳng còn cách nào khác. Chỉ: hoặc là ngồi chờ cô lên tới; hoặc là tự động xuống chạm mặt. Nhưng cũng vì sợ đối diện với Viễn Sa, sợ bị Lập Viễn Sa níu kéo mà lại lầm lũi trở về bên cạnh cô rồi lại một lần nữa bắt đầu những tháng ngày không được mấy lần hạnh phúc nên Đài Thái Ngữ đã ra lệnh cho tài xế của ba mình đóng giả làm nhân tình để lừa Lập Viễn Sa. Nhưng với điệu bộ này…xem ra đã bị “phản bội” mất rồi.
– “Em à!”
Thanh quản run lên thốt ra hai tiếng mà ngọt ngào đến khé tai! Đã rất lâu rồi cô chưa từng dùng đến cái ngữ điệu thâm tình ấy để gọi bất kì ai khác. Và cũng đã bấy lâu đó rồi, Đài Thái Ngữ chưa hề được nghe lại hai chữ lịm tim này từ ai gọi mình. Lâng lâng mà bồi hồi khó tả là cảm xúc của cả hai lúc này.
Sống mũi bắt đầu cay, Lập Viễn Sa nhẹ nắm lấy tay của Đài Thái Ngữ, đôi nhãn cầu ôn nhu vô hạn chợt long lanh xúc động:
– “Sao phải lừa tôi như vậy chứ! Tôi không muốn chúng ta sẽ rơi vào cảnh tình hối tiếc muộn màng như Sở Tích Hy và Song Mạng Nhu đâu. Ngày mai ai mà đoán trước được cơ chứ! Vậy thì hà cớ gì ngày hôm nay chúng ta không hết mình, sống 1 ngày thật sự vì mình, vì chúng ta, cùng tạo ra những khoảnh khắc thật ý nghĩa đi! Đài Thái Ngữ! Nói tôi biết đi, em có còn yêu tôi không hở!”
Đài Thái Ngữ lặng đi thở dài.
{-“Trên đời này không có người vô tâm. Chỉ là tâm của họ không hướng về bạn mà thôi.”}
Nhớ lại câu nói đắng lòng mà Lara thỏ thẻ vào tai mình lúc mọi người từ giã khiến Đài Thái Ngữ thật sự rất đau lòng chua xót.
Lara dành hẳn 10 năm của cuộc đời ngắn ngủi để mong cầu nhận được sự quan tâm của Lập Viễn Sa mà lại chẳng thể. Còn cô suốt 10 năm ấy và 6 năm sau chia cắt vẫn luôn được Viễn Sa đặt để ở trong lòng nhưng lại không đón nhận. Có phải đã hoài phí rồi hay không!
– “Còn không, Ngữ!”
Nếu Lập Viễn Sa đã biết thì bản thân Thái Ngữ cũng chẳng cần che giấu hay lừa dối cô làm gì nữa. Đã hối tiếc rồi!
– “Còn và sẽ không bao giờ ngừng yêu!”
Đài Thái Ngữ xiết chặt hai bàn tay lạnh ngắt của Lập Viễn Sa, lúc đầu còn ngần ngừ do dự nhưng bây giờ là cái gật đầu xác nhận, từ tốn và rành mạch. Mỗi lời thốt ra đều khiến cô sướng rơn người, phải ngờ vực thời khắc quý giá này của thực tại.
– “Vậy sao em lại phải nói dối cơ chứ! Em có biết lúc ấy tôi đau lòng thế nào không! Nhìn em khoác tay âu yếm, cư xử ngọt ngào bên người khác như vậy tôi chỉ muốn biến khỏi thế giới này càng sớm càng tốt thôi chứ chẳng thiết sống làm gì nữa…”
– “Ngốc này! Lại nói năng bậy bạ nữa rồi.”
Đài Thái Ngữ chau mày đấm yêu vào vai Lập Viễn Sa.
Cả hai lại nhìn nhau, trao cho đối phương cái ánh mắt nhu tình rồi tiến tới ôm nhau thật chặt. Cái ôm đã hơn 6 năm trời đằng đẵng mà ai cũng khao khát.
………………….
– “Làm hòa rồi định khi nào thì cưới con gái tôi đây?”
Đài Thiết Giang để tách trà đã cạn xuống thẳng thắn hỏi.
Lập Viễn Sa có chút bối rối. Dẫu bây giờ, quyền uy của cô đã thừa sức đạp đổ những ánh mắt khinh khi, đôi lời dè bỉu; dẫu hôm nay cái chức vị của cô đã nhấn chìm sự để tâm đến những thái độ khó coi của họ hàng ba mẹ; và dẫu cô đã tự nói với lòng, lần tái hợp này kiên quyết không để bất kỳ ai làm rào cản giữa cô và em nữa…Nhưng! Nói thế nào và Lập Nhậm Thuần thương cô đến đâu thì nhà vẫn còn có nóc. Và Lai Vi Nhạn vẫn là mẹ của cô, là người phụ nữ trên cơ ba cô. Viễn Sa muốn nhanh chóng rước con gái Đài gia về chung sống một nhà thì vẫn phải có sự đồng ý của bà Lai Vi Nhạn. Muốn gấp rút thể nào Lập Viễn Sa cũng chẳng thể tự tiện mang hộ khẩu nhà mình lên Cục Dân Chính được.
– “Dạ con sẽ cố gắng sắp xếp, sớm thôi ạ!”
Cô khẽ cười dùng kính ngữ.
Đài Thiết Giang thôi không trêu nữa. Nhìn Lập Viễn Sa nghiêm túc nói:
– “Tôi nói trước! Cho dù bây giờ cô có là chủ tịch, ra ngoài đường có bao nhiêu người theo đuổi hay phục tùng dạ vâng đi chăng nữa nhưng sau này khi về chung một nhà rồi thì hãy nhớ, ở nhà vẫn còn có con gái tôi và ở đây vẫn còn ba mẹ nó. Không được cậy thế mà hiếp đáp. Tôi không muốn Thái Ngữ buồn hay khóc vì tính đào hoa của cô một lần nào nữa.”
– “Con hiểu. Ba mẹ yên tâm. Sau này con vẫn sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy, sẽ không bao giờ thay đổi. Không bao giờ phạm lại lỗi lầm ấy. Một lần lạc mất Đài Thái Ngữ là quá nghiệt ngã với con rồi.”
Lập Viễn Sa cũng nhanh chóng bắt nhịp. Nhẹ nhàng đáp lời.
Diệp Tú Tú nhìn hai cô khẽ cười hạnh phúc cùng hòa giọng:
– “Thấy hai đứa được như vậy, mẹ thật sự rất vui. Đừng cho là xui xẻo! Nhưng khi hai đứa có giận nhau, cãi nhau và nếu có muốn buông tay nhau thì nên nhớ lại sự khó khăn khi tìm về được với nhau. Mẹ mong Lập Viễn Sa sẽ là người thay ba mẹ bảo vệ cho Đài Thái Ngữ đến cuối cùng. Và ngược lại Đài Thái Ngữ vẫn sẽ là người kề cận và chăm sóc cho Lập Viễn Sa. Phong ba bão tố vẫn cố nhớ về nhau.”
Đài Thái Ngữ từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng. Nghe bà nói câu này mới chịu ngẩng mặt nhìn sang cất tiếng:
– “Mẹ hôm nay sao lại…nhiều cảm xúc như vậy chứ!”
– “Chỉ là quá vui thôi!”
…
Và trong khi cả nhà đang chuyện trò đủ sự thì Ngô Vũ Ninh lại nhìn ra 1 việc.
– “Tiểu Bình. Con sao vậy? Thích Jerry lắm mà! Hôm nay lại không ăn?”
Thấy thằng nhóc Ngô Thanh Bình ngồi trong lòng bà ngoại mà mắt cứ nhìn chằm chặp vào Lập Viễn Sa thì Vũ Ninh không khỏi thắc mắc. Hưởng ứng lời cô, mọi người cũng liền đánh mắt sang chờ đợi.
Thằng nhóc nhìn Vũ Ninh và Di Giai. Lại gãi gãi đầu ngây ngô:
– “Lúc đi chơi công viên. Mẹ Ninh nói là nắm tay Mami để không cho ai dụ Mami đi mất. Dì út ngồi ở nhà thôi mà sao dì Sa cũng phải nắm tay, ôm chặt như vậy!”
Thanh Bình vừa dứt câu Đài Thái Ngữ đã xém phụt mất ngụm trà ấm trong miệng. Hai má ửng đỏ lên liền cúi đầu ho khụ khan khốc. Thằng ranh con này là ngây thơ thật hay là ranh ma vừa tiện thể khui ra sự sến sẩm của mẹ nó lại sẵn cho mọi người thấy điều mà Đài Thái Ngữ đã cố tình che lấp đây!
– “Tại dì út của con đẹp quá nên ở đâu dì cũng phải giữ kĩ hết. Không người xấu lại bắt mất!”
Lập Viễn Sa vừa nói xong liền bị Đài Thái Ngữ véo một cái rõ đau vào eo khiến mặt cô tức thì biến sắc.
– “Đau Sa!”
Cô vặn vẹo bất giác thốt ra hai từ hết sức đáng thương.
Đài Thái Ngữ nheo mi tâm lạnh giọng:
– “Còn dám nói bừa!”
– “Không!”
Lập Viễn Sa xịu mặt, bặm môi, thu người lại như một chú mèo con nhả ra một chữ khiến ai cũng phải bật cười. Nhân vật đồng cảm nhất khỏi phải bàn cũng biết là Ngô Vũ Ninh: phận sợ vợ thì tương lai đều như nhau cả thôi!