Chương 113: Bảo hai chị tạo thêm một đứa
- Trang Chủ
- Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn
- Chương 113: Bảo hai chị tạo thêm một đứa
………………….
Sáng sớm hôm sau. Vừa mở cửa sổ ra đã thấy Đài Thiết Giang cắt tỉa cây cảnh trong vườn. Dầu rằng đã 6 năm hơn nhưng trông ba cô vẫn còn rất phong độ, ngoài mái tóc đã lấm tấm thêm vài sợi bạc thì chẳng có gì đổi khác.
Đài Thái Ngữ đi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân, thay đồ xong cũng nhanh chóng xuống cùng.
Trên bàn tròn trong nhà mát là hai bà cháu Diệp Tú Tú, từ phía xa đã có thể nghe được tiếng cười đùa trò chuyện hết sức vui vẻ. Thấy cô tiến đến bà đã lập tức cong hai khóe môi rạng rỡ, ý tứ như trách móc nhưng dễ nghe ra đang vui mừng hết cỡ:
– “Về sao không báo cho ba mẹ biết để ở nhà đón con!”
‘Đón’ mà Diệp Tú Tú nói tới đây không chỉ là chờ đợi và chào mừng một thành viên trong gia đình trở về đoàn tụ với nỗi háo hức mà là sự có mặt đầy đủ của những thành viên dưới mái nhà này để đón nhận mảnh ghép còn thiếu, để đánh bay đi cảm giác cô đơn, lạc lõng bao vây cô như 6 năm trước đã từng. Và rất không đáng có.
Nếu ngày đó Đài Thiết Giang mất rồi mới thấy hối hận và trân quý thì thân là một người mẹ, từ khi Đài Thái Ngữ chỉ mới là giọt máu nhỏ xíu trong bụng còn chưa tượng hình, thì bà đã rất mực nâng niu và quý trọng món quà này của Thượng đế. Ngày mà hình hài trước mặt này gần như rời bỏ bà, rời khỏi dương gian là cơn ác mộng ác liệt nhất trong cuộc đời của Diệp Tú Tú, những năm qua cứ ám ảnh lấy tâm trí bà. Nên thật lòng rất sợ nó sẽ một lần nữa lặp lại.
Đài Thái Ngữ bước tới ngồi xuống ôm lấy Diệp Tú Tú cho thỏa lòng nhớ mong. Cô hiểu chứ nhưng vẫn là không đề cập sâu vào thì hơn.
– “Con về thường xuyên mà. Có gì đâu phải đón.”
– “5 tháng mà thường ha!”
Diệp Tú Tú đánh yêu vào đầu Thái Ngữ.
Lần này đúng thật là có nhiều hơn mấy chuyến du lịch trước của cô. Chỉ vì được đặt chân lại một đất nước đã lâu rồi không đến mà khơi gợi cho Đài Thái Ngữ quá nhiều nỗi niềm xúc cảm, ý tưởng trong đầu cũng không ngừng trổi dậy nên mới lâu đến thế.
Cô không nói gì chỉ cười cười cho qua chuyện.
Đài Thiết Giang lúc này mới cầm kéo đi vào. Ngồi xuống cạnh cô, hớp một ngụm trà nhìn Thái Ngữ ôn tồn:
– “Đến đâu mà khiến con gái của ba không muốn về vậy!”
– “Đợt này gần thôi, Indonesia, Malaysia, Thái Lan, Singapore với…Tiền Triều.”
Đài Thái Ngữ có phần ngừng ngập mới có thể thành câu vẹn ý.
Cả Đài Thiết Giang và Diệp Tú Tú vừa hưởng ứng đều tựa hồ đông tụ thành băng. Tròn mắt nhìn cô ngạc nhiên vô đối.
Sự thật là những năm qua, Đài Thái Ngữ cũng giống như Lập Viễn Sa vậy. Một lần cũng chưa từng trở lại đất nước của nhau. Đừng nói là lời nói ra mà trong tư tưởng cũng chưa hề nghĩ đến nên khi nghe cô tự nguyện thì việc cả hai ông bà đều ngỡ ngàng cũng là điều dễ hiểu.
– “Sao lại đến Tiền Triều?”
Đài Thiết Giang trầm ngâm hỏi.
– “Nơi đó đẹp mà. Đâu thể vì một cá nhân nào đó mà con sẽ không trở lại. Vả lại, ở đó con cũng thường xuyên quyên góp tiền cho mấy trại trẻ mồ côi. Muốn đến xem tụi nhỏ sống có tốt không ấy mà.”
– “Ra là vậy…”
Nói lo lắng quá cũng không phải nhưng nghe Thái Ngữ rõ ràng như vậy như có ai giúp gỡ tảng đá lớn đè nặng trên hai vai của Đài Thiết Giang vậy. Ông thở phào rồi từ tốn gọi, ngữ điệu nghiêm túc khiến Đài Thái Ngữ không nghĩ không được:
– “Đài Thái Ngữ!”
– “Dạ? Sao vậy ba?”
– “Hơn 200 nước con đều đi qua hết rồi, giờ có ý định về ở yên một chỗ chưa!”
– “Thật sự con thấy sống như vậy rất tốt. Vừa giúp con thỏa niềm vui thích khám phá thế giới, chiêm ngưỡng nền văn hóa đẹp đẽ của các nước khác vừa có thêm nhiều nội dung hay cho công việc từ chính đời sống thực tại. Bắt con ở yên một chỗ chẳng khác gì nhốt con trong lồng cả. Ngột ngạt và bức bối lắm!”
Đài Thái Ngữ ngồi thẳng lại nhẹ giọng đáp.
– “Ba không phải ép con theo ý ba. Chỉ là năm nay thật sự đã không còn nhỏ nữa. Con cứ nay nước này mai nước khác thì khi nào mới yên bề gia thất đây. Ba mẹ cũng thèm cháu lắm rồi!”
– “Có Thanh Bình được rồi. Còn nếu thấy chưa đủ thì ba mẹ bảo hai chị tạo ra thêm một đứa nữa để chăm. Sao lại hỏi con được chứ!”
Tay vuốt tóc thằng nhóc Thanh Bình miệng cô đã huyên thuyên đùn đẩy trách nhiệm, lý sự đủ điều.
Diệp Tú Tú lắc đầu thở dài, hỏi:
– “Rồi con định ở vậy suốt đời sao? Chí ít cũng phải dẫn người yêu về cho ba mẹ gặp mặt.”
– “Con còn trẻ, chuyện gia đình không gấp…”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Trời chiều dần buông xuống, sau khi đã xõa ánh hồng hoàng hôn xuống thành phố, bãi biển Bạch Phú dần bị bóng tối bao trùm lên khắp bề mặt khiến nó mang một vẻ đẹp huyền bí mà cuốn hút đến lạ thường.
3 tiếng đồng hồ sau cái 8 giờ. Ông trăng đã vươn mình lên cao, treo lủng lẳng giữa muôn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời vô tận. Từ xanh sang đen, giờ đây nước biển lại khoác lên mình một màu áo mới – màu sáng bạc do ngập tràn ánh trăng chiếu rọi. Từng cơn sóng vỗ vào vách đá tạo nên những âm thanh trầm bổng khác nhau nhưng lại rất nhịp nhàng và đều đặn, không bao giờ dứt.
Lập Viễn Sa sải bước trên bãi cát mịn màng, mặt hướng ra biển lớn, mắt nhắm hờ, từ tốn rít một hơi sâu. Làn khói trắng nhả ra bị cơn gió nồng mùi mặn phả ngược lại vào mặt, len lỏi vào tận cùng của khoang mũi, đánh thức mọi giác quan. Ấy thế mà lại khiến cô phần nào được dễ chịu.
– {“Lập tổng!”}
Chuông reo lên, Lập Viễn Sa vừa bắt máy thì giọng nói trong trẻo của Minh Nhạc Y đã lập tức truyền vào tai.
Cô không mấy cảm xúc, đáp trả bằng hai chữ không thể lạnh lẽo hơn:
– “Chuyện gì?”
– {“Ờm…khi nào chị về vậy?”}
Minh Nhạc Y hỏi nhưng có phần e dè. Bởi nếu xét về thân phận trong công ty thì Minh Nhạc Y chưa đủ tư cách cũng chẳng đảm nhiệm chức vụ gì để nắm lịch trình làm việc cũng như giờ giấc của Lập Viễn Sa cả. Mà nói về quan hệ ngoài luồng công việc thì cô gái này lại càng không đến mức độ thân thiết để có thể biết rõ được.
Nhưng Viễn Sa cũng chẳng quá nề hà, không đáp mà còn lãnh cảm hỏi lại:
– “Có vấn đề gì?”
– {“Dạ không. Chỉ là…tiệc cưới của Mỹ Cận Nhan. Chị ấy có đề trong thiệp mời là khách tham dự phải đi theo cặp. Nhưng em không có ai hết. Ờm…chị có bạn đi cùng chưa? Chúng ta có thể…”}
– “Tôi gọi lại sau!”
Một câu nữa như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt bằng tất cả sức lực khiến cả mảng tâm tình của Minh Nhạc Y trở nên rát rạt. Chỉ khi cô có chuyện cần nói, còn lại chưa quá 3 câu đã không thương tiếc cắt ngang lời con gái người ta. Người như vậy hỏi sao không ghét được cơ chứ!
– {“Khoan đã! Lập tổng! Em…”}
Mặc kệ câu từ luyến tiếc của Minh Nhạc Y. Lập Viễn Sa hạ dần tay xuống, mắt dán chặt vào người con gái đang cất từng bước một dọc theo bãi biển, mỗi một sự chuyển động đều hết sức nhẹ nhàng nhưng lại như kéo theo cả tâm hồn của cô luôn vậy, thân người này chẳng còn sót lại chút sức lực nào nữa rồi!
Bãi cát mềm tơi, đôi chân trắng muốt thon thả nhẹ lướt trên bề mặt nhẵn nhụi phơi lên phút chốc lại áo một lớp nước biển vừa mới tràn vào trở nên lung linh như được dát vàng. Dẫu mái tóc vàng dài óng ả đã được cắt ngắn và đổi thành một màu đen tuyền nhưng vẫn đủ để tung bay bồng bềnh trong gió. Nhìn từ phía sau, tấm lưng trần mảnh khảnh phô bày ra trọn vẹn với hai bả xương sắc sảo càng đốt mắt chúng sanh. Chiếc váy dài hai dây mỏng tênh chẳng đủ độ quật cường trước cơn gió mạnh bạo, dính chặt vào da thịt người con gái này ẩn hiện lên một thân hình hoàn mĩ.
Phải nói. Năm tháng không hề đối xử khắc nghiệt với nhan sắc của Đài Thái Ngữ. Từ ngày đầu tiên đặt chân vào showbiz cho đến tận bây giờ đã xấp xỉ 12 năm, thời gian chỉ giúp gột rửa vẻ trẻ con của Đài Thái Ngữ và khiến cô toát ra vẻ quyến rũ rất đặc biệt của một người phụ nữ ở độ chín muồi của sắc vóc, làm say đắm lòng người. Dẫu Thái Ngữ có yên tĩnh đứng một chỗ thôi cũng đã là tuyệt tác kỳ quan trong mắt người khác rồi.