Chương 112: Ý em là destiny?
- Trang Chủ
- Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn
- Chương 112: Ý em là destiny?
– “Đồ đạc lỉnh kỉnh vậy mà đi có một mình sao?”
– “Có anh tài xế nữa mà đường hẹp quá ô tô không tiện vô, thấy đồ cũng không nhiều nên chị bảo anh ấy đợi ngoài xe.”
– “Nhóc nhà chị chắc lớn bộn rồi ha! Nhớ mặt cha chưa đấy?!”
Lập Viễn Sa thăm hỏi nhưng câu từ vẫn không thiếu ý trêu chọc Kim Túc.
Kim Túc cong môi cười, đôi mắt ánh lên nỗi hạnh phúc khi nhắc về gia đình của một người phụ nữ đáp lời cô:
– “Nó được 8 tuổi rồi. Mến bố lắm! Anh chồng chị thương thằng nhỏ vô cùng, mỗi lần xuống tàu là về nhà ngay nên không còn quên mặt bố như hồi bé nữa.”
– “Nể anh ấy thật. Trong trận bão năm đó, tàu bị đắm tưởng chừng là bỏ mạng giữa biển cả trùng khơi rồi vậy mà về được với đất liền vẫn một lòng theo biển.”
– “Chị cũng hết lời khuyên nhủ, được một thời gian chuyển sang làm công việc khác nhưng rồi đâu lại vào đấy. Sỹ quan vẫn là cái cuối cùng anh ấy chọn. Thôi kệ em ạ, đam mê mà, bỏ sao được. Cũng như em thôi…”
Lời nói ra thoạt nghe như than thở nhưng cái dư vị để lại trong tai và ngấm vào trong tâm là một sự hi sinh cao cả – đức hạnh đẹp đẽ luôn hiện hữu bên trong mỗi người phụ nữ.
Một cái nghề phiêu bạt nay đây mai đó. Để từ thủy thủ lên được cấp bậc bây giờ là cả một quá trình học tập và rèn luyện miệt mài, chấp nhận “bán” cả tuổi trẻ của mình cho biển cả mênh mông. Thời gian và tâm trí không dành cho bản thân cũng chẳng thể đặt ở gia đình.
Một cái gật đầu trở thành người lính biển là cả đời sống trọn với biển khơi. Còn cái gật đầu của Kim Túc là thuận tình cả đời sống trong sự đợi chờ mòn mỏi. Dẫu biết là vậy nhưng chị vẫn đồng ý lấy anh. Tình nguyện trở thành bạn đời của nhau. Không phải thích cảm giác chờ đợi một người mà là vì tình yêu dành cho người đó buộc chị phải thích nghi với chữ chờ.
Thuận ý trước quyết định của chồng, một mình ở lại đất liền, 12 năm trời vừa chạy việc chăm con vừa một lòng mong ngóng tin tức từ người đàn ông đang lênh đênh trên biển lớn, không hẹn được hai chữ “an bình”.
Nhớ những hôm gặp gió mùa, biển động, sóng đánh trùm lên cả boong tàu, nếu chồng phải gồng mình chống chọi thì Kim Túc ở nhà cũng ruột gan cồn cào. Có thể nào chợp mắt. Lo cho chồng là 5, thương con thơ lại tới 10.
Chỉ có tôn trọng Kim Túc mới có thể chịu đựng đến như vậy. Chỉ có rất yêu và rất thương Kim Túc mới có thể đồng cảm với lựa chọn của chồng mình. Và chỉ có thật lòng thấu hiểu sự khắc nghiệt luôn song hành bên con tàu lớn Kim Túc mới không nửa lời than trách. Ngược lại còn tạo cho anh sự an trong tim và tin trong tâm để hoàn thành nhiệm vụ với Tổ Quốc.
Khi anh dâng hiến tuổi trẻ của mình cho biển, thì chị chọn hi sinh cả tuổi đời này cho anh! Nguyện đóng cộc chờ thuyền, mãi không dời bến.
Lập Viễn Sa nghĩ mà ngưỡng mộ. Nhìn lại, lời Kim Túc nói không sai, cô chợt cười nhạo mình. Cô quên mất chính bản thân cũng là người sống chết với đam mê như thế. Không để chút gian khó vùi dập ước mơ, cũng chẳng để những người không đáng ngáng đường đến danh vọng.
– “Đúng thật!”
Ngồi thêm dăm ba phút cho thỏa lòng mong đợi, Kim Túc nhìn vào đồng hồ đã quá độ 12 nên liền buông lời từ giã dù rằng chưa đành lòng:
– “Thôi trễ rồi, chị phải mang mớ đồ này về công ty nữa. Dịp nào chị em mình gặp lại rồi nói chuyện nhiều hơn.”
Nói rồi Kim Túc đứng bật dậy. Lập Viễn Sa cũng cúi xuống phụ chị xách mấy chiếc túi lên. Tay làm nhưng trong đầu đang có sự dàn xếp.
– “Kim Túc.”
– “Hả? Sao vậy?”
Kim Túc ngẩng mặt hỏi lại khi nghe cô gọi nguyên văn tên tuổi.
Lập Viễn Sa cũng không vòng vo mà vào ngay ý chính, dứt khoát đề nghị:
– “Hay chị về phụ em quản lý việc công ty đi!”
Một lời mời vừa chân thành vùa đủ độ tôn trọng. Không lộng quyền hay mang tính ép buộc, tự cao. Kim Túc thoáng bất ngờ:
– “Ý em là Destiny?”
– “Ừ!”
Cô xác nhận. Đương nhiên rất hi vọng nhận lại được cái gật đầu của Kim Túc.
– “Chị đã nhiều năm kinh nghiệm, với lại chúng ta hiểu nhau đến không cần nói. Làm việc sẽ hiệu quả hơn người ngoài. Mà là chị, em cũng an tâm hơn nữa.”
Trầm ngâm một lúc Kim Túc mới lựa lời lên tiếng. Được như vậy thì quả tốt nhưng đến một đất nước khác để làm việc, đối với một người đã có gia đình như chị thật không phải là chuyện có thể quyết định ngay được.
– “Để chị suy nghĩ thêm nha! Em còn ở lại Đại Hoàng lâu không?”
– “Lần này em không nói chính xác được. Chị cứ từ từ suy nghĩ. Bất cứ lúc nào Destiny cũng mở cửa chào đón chị.”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
– “Dạ cô ba mới về.”
Bà quản gia đang trông cậu nhóc tì ở phòng khách biệt thự Đài gia thấy Đài Thái Ngữ sải bước đi vào liền đứng lên cúi đầu chào hỏi kính cẩn.
– “Ừm!”
– “A! Dì út về.”
Đứa bé trai khôi ngô, bụ bẫm đã tầm 5 tuổi còn chăm chú vào chiếc ô tô nhỏ vừa nghe đến Đài Thái Ngữ đã lập tức ngoái đầu ra hướng cửa. Nhìn thấy cô nó vội reo lên rồi ném chiếc điều khiển sang một bên. Chạy đến ôm lấy cổ Thái Ngữ rạng rỡ.
– “Thanh Bình nay lớn vậy rồi sao? Cho dì thơm miếng nè, nhớ quá rồi!”
Đài Thái Ngữ xoa đầu cậu nhóc, hôn lên má nó một cái. Cô không ngờ mới vài tháng không về mà Thanh Bình của cô đã phổng phao thế này. Cao gần đến hông cô luôn rồi.
– “Dì út đi đường có mệt không?”
Thằng bé lanh lợi hỏi.
Đài Thái Ngữ nghe một câu mà mát cả dạ. Bèn thở dài:
– “Mệt lắm luôn!”
“Moa!”
Thanh Bình hôn lại trên má Đài Thái Ngữ một cái giòn giã khiến bao mệt mỏi trong cô đều tan biến.
Thái Ngữ hạnh phúc ôm chặt thằng nhóc vào lòng.
– “Đúng là cháu cưng của dì mà.”
Nói rồi cô nắm tay Thanh Bình đến sô pha ngồi xuống, đảo mắt một vòng quanh nhà không thấy ai ra đón như mọi khi quả rất lạ, Thái Ngữ liền cất tiếng vấn mắc:
– “Ba mẹ tôi đâu rồi dì? 2 chị nữa?”
– “Dạ ông bà chủ với 2 cô đi dự tiệc sinh nhật ở nhà Giáo sư Ánh rồi ạ. Chắc cũng sắp về đến rồi.”
– “Sao không đưa Thanh Bình đi cùng mà ở nhà một mình vậy nè!”
– “Con không thích mấy chỗ đó. Ồn ào lắm!”
Thanh Bình trong lòng cô chu môi lém lỉnh trả lời khiến Đài Thái Ngữ bật cười, lắc đầu bất lực:
– “Khó tính vậy ông tướng!”