Chương 106: Là cô ấy...
Ngoài cửa chợt vọng vào tiếng gõ đâm thủng lớp màn trầm mặc đang bao bọc lấy cả hai thân thể tự nãy giờ.
Lập Viễn Sa còn bận trầm ngâm với mạch suy tư trong đầu chỉ đủ thần trí bỏ ra hai chữ cho phép nhạt nhẽo.
– “Anh Cẩm!”
Cánh cửa đẩy vào, gương mặt tuấn tú kia vừa xuất hiện Hạ My đã lập tức gật đầu chào theo quy phép rồi xin phép cô ra ngoài. Làm nhiệm vụ mà một cô thư ký nên làm.
Cẩm Đăng Kỳ cong nhẹ khóe môi đáp lại rồi nhanh chóng tiến vào.
Không mấy chốc một tách cà phê nghi ngút khói đã được bày biện trên bàn, trước mặt hai người. Cẩm Đăng Kỳ nhả ra mấy chữ khách sáo cho phải phép lịch sự. Đợi cánh cửa đóng lại hẳn anh liền quay sang Lập Viễn Sa:
– “Lập Viễn Sa, mũi em…”
Vừa nhìn cô Đăng Kỳ đã không tránh khỏi sửng sốt buột miệng thốt lên, trông hai hàng máu đỏ tươi từ mũi chảy xuống dọc dài theo nhân trung mà mọi câu từ trong đầu đều tan tành thành bọt biển.
Lúc này Lập Viễn Sa cũng cảm thấy hai cánh môi của mình ươn ướt liền đưa tay quẹt ngang một đường. Nhìn xuống vệt máu trên mu bàn tay nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản như chuyện thường nhật, chẳng có tí gì phải xoắn lên cả. Cô từ từ ngửa đầu ra lưng ghế để ngăn lại. Cẩm Đăng Kỳ bên này liền rút vội mấy tấm khăn giấy vòng qua chậm chùi cho Lập Viễn Sa, anh nhìn cô bằng đôi mắt đang bị tầng dày của sự lo lắng phong bế, tuy không đến mức nghiêm trọng như trước cửa phòng cấp cứu năm ấy nhưng thừa để người ta cảm nhận được sức nóng mãnh liệt đang lan tràn khắp con ngươi.
– “Để anh đi lấy đá.”
– “Không cần!”
Cẩm Đăng Kỳ vừa nhổm dậy đã bị cô nắm tay ngăn lại. Giữ ít phút tình trạng đã đỡ hơn. Lập Viễn Sa lau sạch, cô ngồi thẳng lại, khịt mũi vài cái rồi đem ném sấp giấy đỏ au ấy vào sọt rác. Đương nhiên, động thái cực kỳ điềm nhiên.
– “Do em nóng trong người thôi.”
Cẩm Đăng Kỳ chú ý vào từng cử chỉ của Lập Viễn Sa, nghe cô ngụy biện thì càng bức bối, anh trầm giọng:
– “Dạo này em tốn kém nhiều hơn trước rồi nhỉ!”
Một câu phóng ra nhẹ tênh. Không phải hỏi cũng chẳng hoàn toàn khẳng định nhưng lại khiến Lập Viễn Sa cứng người, nhất thời chưa biết phải trả lời như thế nào.
Cẩm Đăng Kỳ cầm chiếc gạt tàn dưới bàn đã đầy ắp đầu lọc và tro tàn lên gằng giọng, ngữ điệu nghe ra toàn mùi giận dữ:
– “Hút bao nhiêu thuốc đây, em muốn chết hay sao Lập Viễn Sa!”
– “Muốn cai thì cũng phải cho em thời gian chứ.”
Lập Viễn Sa nhẹ nhàng ngồi xuống lại, cúi mặt nhỏ tiếng như chú mèo con lúc bị anh chủ mắng vậy.
– “Em nói câu này bao nhiêu lần rồi! Lá phổi của em giờ đem ra so chắc còn đen hơn than chì nữa đó Lập Viễn Sa.”
– “Thì tại công việc căng thẳng quá. Em muốn thư giãn chút thôi. Sẽ bỏ từ từ mà. Đừng nóng!”
Cẩm Đăng Kỳ thở hắt. Cô không những không kháng cự lại gắt gao mà còn ra vẻ đáng thương như thế này thì lòng nào Đăng Kỳ nỡ lớn giọng tiếp.
– “Làm gì cũng phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân. Cái gì hại dứt sớm càng tốt. Đừng lao lực quá! Em gầy lắm rồi đó.”
– “Biết rồi. Cứ như ông cụ non vậy.”
Dễ nghe ra như than thở. Cẩm Đăng Kỳ đứng bật dậy lẫy đương:
– “Ý nói tôi lèm bèm phiền phức chứ gì. Thôi được rồi. Vậy tôi về đây.”
– “Ây ~ Đăng Kỳ. Em nào có.”
Lập Viễn Sa vội nắm tay anh lại giải thích.
Thật ra ngày hôm nay anh đến đã báo trước với cô. Mục đích thì Lập Viễn Sa càng là người biết rõ nên dễ dầu gì để Đăng Kỳ rời khỏi đây mà chưa có được thứ cô cần chứ.
– “Cứ hay dỗi như con nít ấy.”
Cẩm Đăng Kỳ búng nhẹ vào trán Lập Viễn Sa. Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay anh đã cầm sẵn thứ cô muốn. Đưa cho Lập Viễn Sa, Đăng Kỳ nhẹ giọng:
– “Lúc đầu người của anh có trực tiếp đến gặp Thiệu Hoài Viết là giám đốc của nhà xuất bản Viết Thiệu, nơi đã đảm nhiệm xuất bản từ những cuốn tiểu thuyết đầu của Xavie nhưng ông ta nói là chỉ nhận được tác phẩm qua mail do tác giả đó gửi đến, chứ chưa gặp mặt lần nào hết.”
Cẩm Đăng Kỳ hớp một ngụm cà phê thấm tháp rồi nói tiếp:
– “Chỉ trách khả năng nói dối của lão kém quá. Ngoài cho người canh chừng trước cổng nhà xuất bản anh còn cử người theo dõi Thiệu Hoài Viết. Quả nhiên, có kết quả.”
– “2 tháng trở lại đây, đúng là ông ta gặp rất nhiều người nhưng nếu nhìn sơ qua thì không có gì đáng nói. Ngoại trừ người phụ nữ trong tấm ảnh này.”
Cẩm Đăng Kỳ chỉ tay vào bức ảnh mà Lập Viễn Sa đang nghiền ngẫm.
– “Vào thứ 3 rồi, buổi tối, tại một quán ăn nhỏ ở ngoại thành. Theo nguồn tin tra được, bà ấy là một soạn giả, kín tiếng, mọi chi tiết đều trùng…”
– “Không đúng!”
Cẩm Đăng Kỳ còn chưa hết câu đã bị Lập Viễn Sa dứt khoát cắt ngang. Cô đưa tấm ảnh lại cận mắt, hai bàn tay chợt trở nên run rẩy, hô hấp bỗng chốc dồn dập, Lập Viễn Sa nhìn sang Đăng Kỳ giọng đặc lại:
– “Đăng Kỳ ~ “
– “Hửm?”
Anh nheo mày nghi vấn.
– “Chiếc…chiếc vòng tay này…”
Cẩm Đăng Kỳ tức thì cùng dõi mắt vào đã không tránh được ngạc nhiên. Đúng là tấm ảnh rất mờ do được chụp từ xa vào buổi đêm nhưng chiếc vòng màu đỏ trên tay của người con gái bước từ quán ra thì không thể nào rõ hơn được.
– “Sao giống cái của em vậy?”
Cẩm Đăng Kỳ nhìn lại tay cô bất giác thốt lên.
Lập Viễn Sa hít thở nặng nề. Cánh môi run lên bồi hồi nhìn Đăng Kỳ khẩn thiết:
– “Là cô ấy…”