Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh - Chương 44 - Chương 44
Bác sĩ Cao cũng không khỏe lắm, không thể dìu Phó Quân Thanh một mình
được, Giản Chiêu luống cuống tay chân gọi cho xe cấp cứu, báo địa chỉ
trường, rồi lại nhìn sang Triệu Thiên Kiệt. Đôi mắt hổ phách của Giản
Chiêu lần đầu tiên nhìn chăm chăm hắn, mang hàm ý không thể tả nổi, ánh
nhìn phủ đầy hơi nước làm Triệu Thiên Kiệt giật mình, trái tim như bị ai véo nhẹ làm đập mạnh thình thịch không thể khống chế. Hắn cắn răng, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng gằn giọng nói cực kì miễn cưỡng:
“Tôi vác tên này vào giường là được chứ gì, cứ cuống hết cả lên, không chết được đâu.”
Triệu Thiên Kiệt đi đến gần, đẩy bác sĩ Cao qua một bên, thô bạo kéo cánh tay của Phó Quân Thanh xốc anh đứng dậy rồi quàng qua vai mình, khuôn mặt
hết trắng lại đỏ rồi cuối cùng giận tím tái, cơ bắp toàn thân gồng lên
mới có thể không ném người xuống, một đường đi vô cùng gian nan, đôi
chân của hắn như muốn chạy thật nhanh, kéo lê theo Phó Quân Thanh ngất
ngưởng mấy lần suýt trượt cả người lăn lộn dưới đất. Bác sĩ Cao rút điện thoại gọi điện báo cho các thầy giám thị, rồi nhanh chóng đuổi theo,
điều động Triệu Thiên Kiệt cùng Giản Chiêu đỡ Phó Quân Thanh nằm lên
giường bệnh. Sau khi vạch áo anh ta ra mới thấy được chi chít vết thương lớn nhỏ còn ứ máu trải dài từ ngực xuống eo sườn, vết tìm bầm ngay vùng bụng là nặng nề nhất, đằng sau lưng còn có vài vết thương chồng lên
nhau, giống như người bị bạo lực lâu ngày, thương tổn tích tụ, thật
không thể tin Phó Quân Thanh lại có thể chịu đựng nó trong thời gian
qua.
Giản Chiêu nhìn từ trên xuống dưới, nhớ lại hôm qua
hai người còn đi bộ cùng nhau xuyên qua đường phố về đêm, gió lạnh như
thế mà Phó Quân Thanh vẫn chủ động nhường áo ấm cho y, ắt hẳn lúc ấy anh đã phải chịu những đau đớn như thế này rồi. Nghĩ đến đấy mà trong lòng
vốn luôn tĩnh lặng của Giản Chiêu lại gợn sóng, đôi mắt hấp háy nhìn
khuôn mặt tuấn tú lạnh băng đang nhíu mày chịu sự giày vò thống khổ của
Phó Quân Thanh. Mãi lúc sau y mới lên tiếng:
“Cậu ắt hẳn biết vì sao Phó Quân Thanh bị như thế này mà, phải không?”
Triệu Thiên Kiệt bên cạnh đang khoanh tay đứng dựa vào tường, nghe câu hỏi,
lông mày hơi nhướng lên chút, vẻ mặt lộ ra nỗi rối rắm phức tạp, nhưng
rất nhanh đã trở về dáng vẻ ngạo mạn ngày thường, nhếch môi nói:
“Tên này là con riêng họ Phó, thầy biết rồi mà. Đã mang danh con riêng thì
làm sao bằng con ruột, tất nhiên sẽ có thị phi nếu được đón về nhà
chính. Lão gia chủ Phó gia ấy à, lão chỉ nghĩ bồi dưỡng đời tiếp theo
nối nghiệp lão chứ làm gì có khái niệm tình thân cha con, lão đón tên
đần này về rồi dốc tiền vào bồi dưỡng hắn cho thành gia chủ tiếp theo
chứ có quan tâm gì. Mà người vợ của lão đâu vừa mắt tên con riêng này,
tất nhiên sẽ tìm thủ đoạn dạy dỗ hắn rồi. Mà dạy bằng cách thuê xã hội
đen đập hắn thôi.”
Có cái này nữa à?
Giản Chiêu yên lặng,
Triệu Thiên Kiệt cũng không nói nữa, ngoại trừ tiếng sột soạt chuẩn bị
đồ nghề sơ cứu của bác sĩ Cao thì không còn tạp âm nào nữa.
Bác
sĩ Cao hối hả vứt khăn ướt cho Giản Chiêu và bắt y lau quanh người Phó
Quân Thanh, nhưng nhìn thân thể anh ta khó có chỗ nào lành lặn để chạm
vào. Trước đôi mắt nhìn chòng chọc của Triệu Thiên Kiệt và sự thúc giục
của bác sĩ Cao, Giản Chiêu chỉ có thể căng da đầu, thả nhẹ lực đạo lau
như lướt nhanh qua khuôn ngực rắn chắc của Phó Quân Thanh. Đôi lông mày
của anh vẫn luôn cau lại, biểu tình thống khổ. Mãi lúc sau thầy giám thị mới lật đật chạy tới, chào hỏi qua loa rồi xem xét tình hình của anh,
xong lại gọi về số điện thoại của cha Phó nhưng ông ta không nghe máy.
Tiếng xe cứu thương hú còi lên inh ỏi dựng ở ngay sân sau để tránh các
học sinh khác tò mò, tuy vậy vẫn có vài học sinh bị bất ngờ, chen nhau
ra hóng hớt. Thầy giám thị vừa quát đám học sinh vừa cùng một cán bộ y
tế khác đỡ Phó Quân Thanh ra ngoài để lên xe đến bệnh viện. Một nhân
viên y tế khác bắt lấy cánh tay Giản Chiêu, đẩy y lên xe sốt sắng nói:
“Thầy giáo lên xe đi cùng học sinh luôn đi.”
“Có giám thị theo sát rồi mà, còn cần gì một giáo viên gầy yếu thế này
đâu.” Triệu Thiên Kiệt không vui nói “Huống hồ cũng đâu phải người
thân.”
“Trời ơi, cần phải có nhiều người theo giám sát, hơn nữa
phụ huynh cậu thiếu niên kia đâu có ở đây thì giáo viên và nhà trường
phải chịu trách nhiệm chứ! Xin cậu đừng cản trở chúng tôi.”
Nhân
viên y tế có vẻ bực mình, đẩy được Giản Chiêu lên xe liền muốn đóng cửa
nhưng bị bàn tay rắn rỏi của Triệu Thiên Kiệt chặn lại. Hắn ta nhảy phắt lên xe, không kiêng nể gì mà chen qua ngồi kế bên Giản Chiêu, ngang
ngược nói:
“Tôi là bạn của tên này, cũng nên đi theo để biết tình hình của hắn chứ.”