Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh - Chương 39 - Chương 39
Ba ngày sau, vào cuối tuần, Giản Chiêu đi đến cục cảnh sát.
Trong phòng giam, Tĩnh Huân ngồi co ro một góc, khóc đỏ cả mắt, mái tóc rối
bù xù, bộ quần áo dính bùn đất cùng vụn rơm dơ hầy, hai mắt dại ra nhìn
vào vô định, thỉnh thoảng một tiếng động làm gã giật mình. Cánh cửa sắt
nặng nề mở ra, một cảnh sát đi vào, đá đá người gã, nói lớn:
“Đứng dậy mau.”
Tĩnh Huân lồm cồm bò dậy, cúi đầu xuống thấp không dám đối diện với đôi mắt
khinh thường của cảnh sát. Cả người như máy móc được dẫn ra ngoài, mãi
đến khi nhìn đến người đang đứng chờ mình, gã mới ngơ ngác, lắp bắp kêu
lên:
“Th…thầy?”
“Ừm, tôi đến đón cậu.” Giản Chiêu cười hiền từ “Về thôi.”
Hốc mắt Tĩnh Huân nóng lên, gã đứng đơ người ra chốc lát, rồi xúc động lao
đến ôm chầm lấy Giản Chiêu, òa khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem,
vứt bỏ bộ dáng thiếu niên cá biệt cao ngạo ngày trước:
“Em sợ
lắm, thầy ơi, họ bảo sẽ tống em vào trại giáo dưỡng, mẹ em cũng từ mặt
em rồi, em…em…” Gã nghẹn ngào, cổ họng nấc nghẹn, không nói nổi.
“Vậy cậu đã chừa chưa?” Giản Chiêu vỗ đầu gã.
“Em chừa, em chừa rồi…từ nay không dám nữa…”
Tĩnh Huân vội vã kêu lên, còn giơ tay xin thề, vẻ mặt đáng thương lấm lét sợ hãi. Giản Chiêu vỗ vai cậu ta, sau đó chỉ tay ra đằng sau, mẹ Tĩnh Huân đang đứng chờ ở một góc. Bà hầm hầm đi đến, giơ tay đánh mạnh lên bả
vai con trai, vừa đánh vừa mắng, bà cũng không nhịn được mếu máo, nếp
nhăn trên khuôn mặt càng hiện rõ, cuối cùng hai mẹ con ôm nhau bật khóc.
Giản Chiêu đứng bên cạnh vẻ mặt an tĩnh dị thường, chờ đến khi hai người
khóc xong, mới mở miệng răn dạy Tĩnh Huân, ngôn từ cứng rắn, triết lí
của các nhà hiền triết đều lôi ra, mắng cho Tĩnh Huân sợ hãi liên tục
nhận sai, hứa rằng sau này mình sẽ không dám như thế nữa mới dừng. Bà mẹ sụt sùi lau nước mắt, muốn mời bữa cơm nhưng Giản Chiêu từ chối.
Sau một buổi sáng dài lê thê, Giản Chiêu lết thân xác mệt mỏi về đến
trường, tâm tình lại vô cùng sảng khoái. Vừa đi được mấy bước thì nghe
tiếng gọi, quay người lại quả nhiên nhìn thấy Ôn Dĩ Hoài đứng cách đó
không xa vẫy tay với y, hộc tốc chạy đến. Nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc
nở trên môi, anh hỏi:
“Việc kia, thầy giải quyết xong rồi ạ?”
“Ừm!” Giản Chiêu thoải mái gật đầu, trong mắt đong đầy ý cười, đây là thành
tựu đầu tiên mà y làm được trong những ngày đầu dạy học ở ngôi trường
này, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
“Thầy giỏi quá nha, em không
nghĩ là nhanh vậy đâu đó, thật đáng nể!” Ôn Dĩ Hoài làm bộ dáng chắp tay bái phục với y. Hai người sóng vai đi cạnh nhau, anh lại ngỏ lời “Bây
giờ gần đến buổi trưa rồi, nếu thầy không có cuộc hẹn nào khác nữa, thì
đến văn phòng của em ăn cơm nhé?”
“Hội trưởng có hẳn một văn phòng riêng sao?” Giản Chiêu hỏi.
“Dạ đúng rồi, vì việc hội học sinh phải xử lí rất nhiều, cũng cần có không
gian riêng tư để làm việc và nghỉ ngơi, nên em có hẳn văn phòng cho
riêng mình, như căn phòng nho nhỏ thôi.” Ôn Dĩ Hoài nghiêng đầu cười
“Thầy đến văn phòng với em nhé? Tiện thể ta có thể ăn cơm bên trong. Em
có thể gọi cơm đưa đến từ bên ngoài.”
Giản Chiêu đang vui, tất
nhiên cũng không có lí do gì để từ chối, thứ bảy này tất cả tiết dạy đều lùi xuống buổi chiều, ăn bữa cơm cũng phải vấn đề lớn, huống hồ y cũng
tò mò không biết văn phòng của hội trưởng hội học sinh là như thế nào.
Ôn Dĩ Hoài dẫn y đi băng qua một dãy hành lang, ngang qua bồn nước lớn
của nhà trường cùng dãy phòng học vẫn vang lên tiếng giảng bài đều đều,
cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa có treo bảng tên của anh. Ôn Dĩ
Hoài đẩy cửa, làm tư thế mời vào:
“Đây, thầy xem nè, là văn phòng của em đó, thầy mau vào đây đi, có hẳn bàn ghế và sofa để nghỉ ngơi.”
Giản Chiêu cởi giày, đặt gọn trên kệ, đi vào trong. Căn phòng rộng rãi hiện
ra trước mắt. Sạch sẽ và gọn gàng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, có bàn làm việc cùng ghế da, phía bên kia là tủ sách cao với những quyển
sách mới tinh chưa bóc tem, trên tường treo những bức tranh phong cảnh,
bên phải lối ra vào còn bày một chiếc bình sứ xanh trồng cây dương xỉ,
trên bàn gỗ tròn còn có chậu sen đá nhỏ, cửa sổ còn quấn dây thường
xuân. Nhìn căn phòng tràn ngập sức sống.