Chương 62: Cuộc chiến của 2 người đàn ông
- Trang Chủ
- Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình - An Hi_
- Chương 62: Cuộc chiến của 2 người đàn ông
“Cao Việt Bân! Mở cửa!”
Mất một phút sau cửa mở ra, Việt Bân xuất hiện trong áo choàng tắm, chưa kịp nói gì đã bị Đình Mặc đẩy mạnh sang bên, bước vội vào nhà.
Hắn nhìn quanh, chẳng hề thấy bóng dáng Tỏa Tâm đâu, chỉ có áo khoác và túi xách của cô ở trên ghế sô pha. Lướt mắt qua phòng khách, phòng bếp, hắn mau chóng tiến về phía phòng ngủ.
Đập vào mắt Vương tổng là cảnh Tỏa Tâm nằm bất tỉnh trên giường, quần áo tuy hơi xộc xệch nhưng vẫn còn nguyên trên người.
Hắn liền bước lay gọi vợ, nhưng do trước đấy trúng thuốc nên cô chưa thể tỉnh lại được! Nghe tiếng bước chân nơi ngưỡng cửa, hắn vẫn ngồi yên trên giường, cất giọng trầm đục:
“Cao Việt Bân! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hả?”
Việt Bân khoanh tay, dựa vào cửa phòng: “Chẳng có chuyện gì hết.”
“Thế tại sao Triệu Tỏa Tâm lại nằm mê man trên giường của anh, áo sơ mi còn bị cởi hai nút? Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin là không có chuyện gì hết sao?”
“Vậy Vương tổng thấy thế nào thì là thế ấy.”
Chiều muộn, Tỏa Tâm ở trong phòng ngủ của Cao thiếu, ngủ say trong dáng vẻ thiếu đứng đắn, còn anh ta cũng mặc áo choàng tắm, khung cảnh ám muội này phải hình dung thế nào đây?
Nghiến răng kèn kẹt, cơn cuồng nộ bốc lên đỉnh đầu, Vương Đình Mặc vừa xuống giường vừa vo tay thành quyền, tiếp theo một cách dữ dội xoay người đánh mạnh vào mặt Cao Việt Bân!
Chưa hả cơn giận, hắn tiếp tục tung cú thứ hai vào bên mặt còn lại của anh ta, khiến cơ thể lảo đảo ngã xuống đất.
Đình Mặc cúi xuống túm cổ áo Việt Bân, định bồi thêm cú thứ ba nữa thì nghe anh chàng hét lên:
“Hai chúng tôi thực sự không hề xảy ra chuyện gì hết!”
“Vậy tại sao vợ tôi lại ra nông nỗi này?”
Giương mắt nhìn khuôn mặt đáng sợ của Vương Đình Mặc, cơn giận bộc phát ghê gớm tới nỗi từng lằn gân xanh nổi cuồn cuộn trên vầng trán rộng đó, khóe mắt thì vằn tia máu đỏ, Việt Bân nuốt nước bọt khô ran!
Chung quy trông hắn y hệt con quái vật đang gầm lên vì có kẻ cả gan dám động tới người vợ bảo bối của mình! Bạn bè nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy hắn giận điên tới mức như vậy!
“Phải, tôi bỏ thuốc mê vào ly nước cho Tỏa Tâm uống, định chiếm đoạt cô ấy.”
“Cao Việt Bân, tên khốn nhà anh!”
“Khoan đánh! Nhưng đến phút chót, tôi đã dừng lại! Sau đó còn đi tắm cho tỉnh táo đây! Tóm lại tôi chưa làm gì Triệu Tỏa Tâm hết, ngoài việc cởi hai nút áo…”
“Có thật không?”
“Cao Việt Bân này tuy bất tài vô dụng, ham chơi đàn đúm nhưng chưa tới nỗi việc mình đã làm mà không dám thừa nhận! Anh tin tôi đi! Chẳng qua bởi vì tôi yêu cô ấy nên nhất thời mất lý trí, suýt chút nữa đã làm ra chuyện tồi tệ!”
Nhận ra biểu hiện hết sức thành thật từ Việt Bân, Vương tổng hạ tay xuống:
“Tôi là bạn thân của anh, còn Triệu Tỏa Tâm là vợ tôi! Lẽ nào anh không biết rằng ‘vợ của bạn thân thì tuyệt đối không được đụng tới’ sao? Đồ khốn chết tiệt!”
Đình Mặc buông mạnh cổ áo đối phương ra, hậm hực đứng thẳng lên chỉnh lại áo vest. Việt Bân quệt vệt máu ngay khóe miệng, lồm cồm ngồi dậy dựa vào cạnh ghế sô pha:
“Tôi biết mình sai trái rồi! Tỏa Tâm khi tỉnh dậy, nhất định cũng sẽ giận tôi!”
“Anh còn dám đến gặp cô ấy à?”
“Được, tôi biết rồi… Giờ thì anh mau đưa cô ấy về nhà đi.”
“Sau khi Tỏa Tâm rời khỏi Vương gia ra sống riêng, anh lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo! Thậm chí mấy ngày trước còn dám qua đêm ngay tại căn hộ của cô ấy! Tôi còn chưa tính sổ tới, nay anh lại cả gan định giở trò đê tiện này, nếu không nể tình bạn bè bao năm qua, tôi nhất định sẽ khiến anh không còn được thấy ngày mai!”
Quá thất vọng về Cao thiếu, lại càng không muốn day dưa lâu hơn, Đình Mặc đi nhanh vào phòng ngủ, cởi áo vest đắp lên người Tỏa Tâm rồi bế lấy cô, rời khỏi đây.
Cửa đóng, bầu không khí ầm ĩ nãy giờ cũng kết thúc, Cao Việt Bân vừa ngồi thở mạnh vừa ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
Vào khoảnh khắc đó, khi anh định hôn Triệu Tỏa Tâm thì chợt nhiên trong đầu nhớ về cái đêm anh thất tình rồi say sỉn, chính cô gái tốt bụng này đã dìu anh về, ở lại săn sóc, nấu cháo và động viên mình.
Chính anh đã từng chứng kiến cô sống khổ sở ra sao ở Vương gia, còn chưa đủ bất hạnh ư? Hình ảnh cô luôn mạnh mẽ mỉm cười với anh, hiện ra rõ mồn một.
Còn Việt Bân thì sao? Đê tiện và hèn nhát tới mức chỉ vì không có được trái tim Tỏa Tâm mà sẵn sàng mang ý định chiếm đoạt cô ư? Trong khi cô lúc nào cũng tin tưởng anh…
Còn Vương Đình Mặc nữa, đó là người bạn thân của anh mà!
Tới giờ, Cao thiếu thấy hãy còn may vì lý trí sót lại đã níu giữ anh, để rồi mọi thứ dừng lại đúng lúc, nếu không sẽ trở thành lỗi lầm chẳng thể cứu vãn!
Đoán rằng, Triệu Tỏa Tâm sẽ khó lòng tha thứ cho Cao Việt Bân! Anh biết, đây là cái giá mình phải trả cho việc đã phản bội lòng tin của cô! Anh sờ lên hai má đau buốt, Vương Đình Mặc thật là, đánh sưng cả mặt anh.
Sao ông trời bất công như thế, hết Vương Diệp rồi Triệu Tỏa Tâm đều yêu hắn vậy chứ? Anh nằm vật ra, thở dài…
Khi đó, Triệu Tỏa Tâm từ từ mở mắt ra, trên người có chiếc áo vest vương mùi nước hoa quen thuộc đắp lên, lại phát hiện mình đang nằm gọn trong vòng tay Vương Đình Mặc.
Sự chuyển động đều đặn xung quanh giúp cô biết họ đang ngồi trong xe hơi. Nhận ra thân thể mềm mại nằm trong lòng mình hơi cục cựa, tức thì hắn phóng tầm xuống thấy cô đang mở mắt tròn xoe.
“Em nhìn anh làm gì? Có phải anh gây ra chuyện này đâu.”