Chương 94: Kỷ niệm khó quên
- Trang Chủ
- Thay Cầu Vồng Bên Em - Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)
- Chương 94: Kỷ niệm khó quên
“A! Anh chị đến rồi, anh chị đến rồi.”
“Anh chị ơi, làm diều cho bọn em chơi đi, sau đấy chúng ta cùng nhau ra đồng thả diều.”
Triền Duy vui vẻ lấy ra vài một hộp màu chì.
“Làm diều xong chúng ta sẽ vẽ màu lên diều nhé, con diều ai vẽ đẹp nhất sẽ được thưởng.”
Nhìn thấy hộp chì màu đáng yêu trên tay Triền Duy, bọn trẻ vui sướng nhảy cẫng lên.
“A thích quá! Thích quá!”
Cả đám sôi nổi bâu lại, nhóc nào cũng hớn hở không kém nhóc nào. Tụ tập lại thành một vòng tròn ấm cúng, cười nói ríu ra ríu rít, trật tự trong hỗn loạn, hỗn loạn trong trật tự. Có đứa nhỏ xíu còn leo hẳn lên vai Triền Duy mà ngồi hát.
“Em mà ngồi như thế anh không thể làm diều cho em chơi được đâu đấy.”
Bé gái thắt hai bím tóc không biết vẽ chim cánh cụt thế nào, chỉ có thể dùng màu xanh mà khoang tròn tại một chỗ.
Hiển Thi nghe thấy tiếng thở dài của cô bé thì quay sang xoa đầu ân cần hỏi han.
“Em vẽ gì thế?”
Cô bé ngẩng đôi mắt trong vắt thơ ngây của mình lên, mím môi.
“Là chim cánh cụt ạ, em rất thích chim cánh cụt, nó mủm mỉm và dễ thương vô cùng giống em.”
Hiển Thi mỉm cười nhìn cô bé có hai má phúng phính trước mặt, quả thật là một cô bé đáng yêu rất giống chim cánh cụt.
Cô bé mím môi nghiên đầu, ánh mắt đăm chiêu ra vẻ trầm tư.
“Nhưng mà em vẫn chưa thấy nó giống chim cánh cụt lắm, trông tranh em vẽ ra chẳng đẹp như em tưởng tượng gì cả.”
Hiển Thi mỉm cười.
“Em lên màu tranh rất xinh.”
Sau đấy lấy chì vẽ mẫu trước cho cô bé.
“Chim cánh cụt có cái đầu nhỏ, cái mình to, hai chân và hai cánh bé xinh, cuối cùng là đôi mắt tròn trong trẻo và cái mỏ ngọt ngào.”
Một chú chim cánh cụt siêu dễ thương đã được cô hoàn thiện, Hiển Thi bất ngờ nhìn thấy bọn trẻ bâu kín về phía mình. Ai cũng nhìn tranh cô vẽ đầy ngưỡng mộ và phấn khích.
“Đẹp quá! Giống chim cánh cụt quá đi.”
“Chị ơi, dạy em cách vẽ mèo con với. Em không biết vẽ mèo con.”
“Cả em nữa! Chị ơi dạy em vẽ hoa hướng dương với.”
Thế là từ cuộc thi vẽ tranh tặng thưởng, chuyển thành lớp học dạy vẽ cho bé. Nhìn thấy thành tựu mà mình mong muốn, nhìn vào ánh mắt sáng lấp lánh niềm vui của Hiển Thi, Triền Duy thầm cười trong lòng.
Tối hôm ấy, sau khi nhóm Triền Duy cùng bọn trẻ chén no nê buổi tiệc thịt nướng ngoài trời, cậu đưa ba người bạn của mình về nhà ngoại.
Xung quanh tối đen như mực, bốn người chậm rãi dắt nhau đi theo đường ruộng nhỏ hẹp, khắp nơi đều là tiếng ếch và dế cùng hòa tấu bản giao hưởng du dương.
Tượng Minh ôm chặt lấy cánh tay của Nguyệt Anh, môi răng bắt đầu va vào nhau cầm cập.
“Tối quá! Không hiểu sao tự nhiên tôi có cảm giác lành lạnh nhỉ? Trong phim, thường thì trong hoàn cảnh này rất dễ gặp phải..”
“Nín cái mõm cậu lại nếu không tôi đá xuống ruộng đấy.”
Nguyệt Anh kè kè bên Hiển Thi, dúi đầu vào vai cô nũng nịu. Lúc này, cô nàng cần một người đáng tin tưởng và mạnh mẽ nhất để bên cạnh chở che, người đấy không ai khác chính là Hiển Thi superman.
Hiển Thi lại được Triền Duy nắm tay bước đi. Trong bốn người, chỉ có Triền Duy là bình thản và bình thường nhất.
Người dửng dưng nhất trong đám đột nhiên đứng lại. Lúc này, vẻ thản nhiên của Triền Duy cũng biến mất, cậu ngửa bàn tay rãnh rỗi kia của mình lên, sau đấy chép miệng.
“Không xong rồi!”
Triền Duy vội vàng cởi áo khoác của mình ra, đắp lên đầu cho Hiển Thi, sau đấy nắm chặt tay cô, rồi căn dặn mọi người.
Lát nữa đừng chạy nhé, trời mưa chạy vào ban đêm rất nguy hiểm, cứ từ từ nhưng bước nhanh lên một chút. Tầm 100 mét nữa sẽ có một quán nước bỏ hoang, chúng ta cứ trú tạm ở đấy trước đã.
“Mưa?”
Còn chưa đợi ba người thắc mắc thì lập tức nhanh chóng hiểu lời Triền Duy vừa nói. Một cơn mưa bất ngờ ập đến.
Vì đã được Triền Duy căn dặn trước nên mọi người không quá hỗn loạn, di chuyển nhanh về hướng quán nước bỏ hoang.
“A! Sao lại mưa đúng lúc vậy chứ? Không thể đợi chúng ta về nhà rồi hãy mưa hay sao?”
Tượng Minh vừa càm ràm vừa lấy áo khoác của mình lau mấy giọt nước li ti trên tóc Nguyệt Anh.
Hiển Thi thì đã được Triền Duy che chắn từ trước nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Cô trả áo lại cho Triền Duy, cậu nhận lại rồi lần nữa đắp lên cho cô.
“Cậu giữ giúp tôi đi, hiện tại tôi không thích mặc áo khoác lắm.”
Hiển Thi nhìn vào ánh mắt dửng dưng của Triền Duy, biết cậu vì không muốn cô lạnh nên mới cố tình viện cái cớ vô lý như vậy để đưa áo cho cô. Lòng vừa bồi hồi xao xuyến vừa ấm áp ngọt ngào.
“Aaaaa!”
Bỗng nhiên, Tượng Minh hét thất thanh, nhảy cẫng lên khi thấy một con cóc từ trong hốc tối bất ngờ phi ra. Cậu lập tức bật chế độ thiếu nữ mỏng manh cần được che chở vỗ về, run rẩy nấp sau lưng Nguyệt Anh, sợ hãi khóc lóc.
Triền Duy không nhịn được cười.
“Mấy cậu còn có thể đứng đấy mà cười nữa. Mau đuổi con cóc này đi đi. Đuổi nó đi đi.”
Nguyệt Anh máu lạnh còn cười công khai trên nỗi đau của Tượng Minh
“Nó đáng yêu thế mà, sao bọn tôi nỡ đuổi nó chứ. Xem kìa! Nó đang tiến đến muốn làm thân với cậu đấy.”
“A má ơi! Sợ quá sợ quá! Tránh ra đi mà.”
Tượng Minh sợ hãi nhảy tưng tưng lên, nhảy thế nào mà nhảy luôn ra khỏi quán, mưa cứ thế ào ào xối vào cậu.
Ấy vậy mà con cóc còn chưa chịu buông tha, vẫn hí hửng nhảy ra theo cậu luôn.
“Này! Trời đang mưa đấy. Chạy đi đâu thế?”
Nguyệt Anh gọi lớn khi thấy Tượng Minh vì sợ quá bỏ lun cả dép cắm đầu cắm cổ mà chạy khỏi con cóc.
Hiển Thi nhìn Tượng Minh trong mưa, ánh mắt hiếu kỳ và đầy hứng thú.
“Chúng ta cũng ra với cậu ấy đi.”
Triền Duy nghiên đầu mỉm cười chiều chuộng nhìn cô.
“Cậu muốn tắm mưa à?”
Hiển Thi ngại ngùng gật đầu.
Thế là cả bốn người không màng đến cơn mưa tầm tã bên ngoài, mang theo niềm vui mát mẻ cùng nhau trải qua một ngày kỷ niệm sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí.