Chương 90: Sự thật
Dứt khoát chạy đến đá mạnh vào mông tên mập. Khi nhóc mập tức tối quay qua định xử đẹp Triền Duy, Hiển Hi lại nhân lúc đấy đá bầm mông cậu ta. Hai người chuyền qua chuyền lại xem nhóc mập là quả bóng tròn mà chơi như chuyền bóng chuyền.
Hai cậu bạn của nhóc mập cũng bất an mà lao đến. Cảnh tượng trông thật là hỗn loạn và lộn xộn.
Cuối cùng, cả đám bị bế lên phòng hiệu trưởng.
Niên nghe thấy thầy hiệu trưởng gọi cho mình, được biết rằng con gái mình đã tự ý chạy đến trường và còn đánh nhau với bạn học nữa thì anh vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Lập tức không dám chậm trễ giây phút nào mà bắt xe lao vun vút đến trường học.
Trong lúc học sinh chờ phụ huynh đến giải quyết, bọn nhóc trong phòng hiệu trường làm ầm làm ĩ cả lên.
“Thầy ơi, hai tên nhóc này đá em, chúng thay phiên nhau đá em. Thầy xem này, bầm mông em luôn rồi.”
Nhóc mập tức tối giơ mông mình ra, vỗ vỗ vào chỗ bầm tím, hung dữ chỉ tay vào Hiển Hi và Triền Duy hèn nhát chơi trò mách thầy. Hai nhóc bạn bên cạnh cũng líu ríu không ngớt.
“Đúng vậy đấy, thầy phải phạt hai người họ nặng vào. Đánh bằng roi càng đau càng tốt.”
Hiển Thi tức tối.
“Không liên quan gì đến Triền Duy cả, là do một mình em đánh bạn ấy.”
“Thấy không thầy ơi, con nhỏ này khai nó đánh em này. Chính miệng nó thừa nhận này. Thầy mau lấy roi da ra quất nó đi, quất như quất ngựa ý.”
“Chính cậu là người nói bậy trước, vì nói bậy nên tôi mới đánh.”
“Tôi nói sai gì? Mẹ cậu mất mà còn cười vui vẻ được như thế? Chắc chắn là đứa con bất hiếu.”
“Câm miệng!”
Triền Duy tức giận xông đến lại lần nữa vật ngã nhóc mập, hai tên nhóc kia lại lần nữa chạy đến ngăn cậu lại.
Thầy hiệu trưởng túa cả mồ hôi hột cũng nghiêm giọng quở trách nhóc mập.
“Này em! Không được nói bậy.”
Nhóc mập bị thầy quở trách thì xấu hổ không can tâm, cậu cứng đầu bướng bỉnh chỉ vào Hiển Hi căm ghét gào lên.
“Mẹ nó chết thật rồi mà, mẹ nó chết vì tai nạn giao thông, lúc đó nó cũng ở trong xe mà. Em đâu có nói bậy.”
Triền Duy vùng thoát ra, cậu chạy đến cho nhóc mập một đấm. Nhóc mập tức quá khóc bù lu bù loa lên.
“Hu hu đâu quá, thầy ơi nó đấm em đâu quá.. hu hu.”
Mẹ nó chết vì tai nạn giao thông
Mẹ nó chết
Tai nạn giao thông..
Hiển Hi như chết lặng sững người đứng đấy, dần dần từ kinh ngạc đến kinh hoàng khiếp đảm.
Câu nói vô tâm ấy đã tàn nhẫn khơi gợi lại ký ức đen chìm sâu trong tiềm thức của Hiển Hi. Máu rơi xuống gương mặt cô, bàn tay cô đầy máu, gương mặt mẹ đầy máu.
Không! Đấy không phải là gương mặt của mẹ!
Đấy không phải! Đấy là.. đấy là..
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếng thét kinh hãi của Hiển Hi vang lên hiện rõ sự kinh hoàng đến nát lòng của cô. Bóng tối bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mỏng manh và tầm nhìn mờ mịt của cô.
Đến khi tỉnh dậy, Hiển Hi nhìn thấy ba và bác sĩ nhìn cô đầy lo lắng bất an. Khi lấy lại được ý thứ, ánh mắt của cô tràn ngập hốt hoảng và kinh hãi.
“Mẹ ơi!”
Cảnh vật trước mắt Hiển Hi nhòe đi. Màu máu đỏ ngộp ngạc khiếp đảm. Hình ảnh người mẹ đầm đìa máu cứ ám ảnh không nguôi trong tâm trí cô. Từng đợt từng đợt trào lên khiến cô gái nhỏ không cách nào thở nỗi.
“Đau quá!”
Niên thấy Hiển Hi như vậy thì hốt hoảng.
“Hiển Hi! Con đau ở đâu nói đi bác sĩ chữa cho con.”
Hiển Hi thổn thức nặng nề, nước mắt lã chã không ngừng rơi trên gương mặt tái nhợt của cô, cô bấu chặt lấy hai tay áo của ba mình, nhìn ông như van nài.
“Con muốn gặp mẹ, ba ơi con muốn gặp mẹ ngay bây giờ.”
“Ba ơi đưa con đi gặp mẹ đi.”
Niên cắn môi, hai mắt lúc này đỏ ngầu không một chút tia sáng. Anh không biết nên đáp ứng với lời cầu xin của con gái như thế nào? Là không có cách nào để đáp ứng, là lực bất tòng tâm. Nhìn thấy nước mắt của cô rơi, tim anh như bị dao bén cắt xé nát ra thành trăm nghìn mảnh vụn.
“Mẹ đâu rồi ba?”
Hiển Hi run rẩy đưa tay quệt đi nước mắt để thấy rõ hơn, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn ngập nước của mình lên, quay đi quay lại tìm kiếm người mẹ vô hình, cô lặp lại lời vừa hỏi bằng đôi mắt van nài khẩn thiết.
“Mẹ đâu rồi ba?”
Lúc này, Niên biết mình không thể giấu con gái được nữa, ông cắn môi, cổ họng đắng nghét cố hết sức để bật ra thanh âm nhẹ nhàng mà nhói đến xé lòng.
“Mẹ con không còn nữa, bà ấy mất rồi.”
Đôi mắt Hiển Hi mở lớn, cô không tin được lời ba nói, không chân thật. Một chút chân thật cũng không.
Trời đất quay cuồng trong tuyệt vọng, Hiển Hi cũng không nhớ mình đã làm gì nữa, chỉ còn một chút ký ức lúc cô sắp rơi vào bóng đêm, bác sĩ đã tiêm cho cô một thứ nước gì ấy, còn ba lại nhìn cô bằng ánh mắt đau thương thống khổ