Chương 187: Tái tạo Hoàng Thành
Kế tiếp, một thứ chất lỏng nào đó được đưa vào miệng hắn. Dưới sự trợ giúp của ngoại lực, chất lỏng kia nhanh chóng tan ra rồi hòa vào huyết nhục. Rõ ràng là một loại nước thuốc.
Ngay lập tức, dược lực của nước thuốc kia bắt đầu phát huy, cảm giác dịu nhẹ liền lan truyền khắp thân thể. Hắc Đại Thần có thể cảm nhận được, huyết nhục đã mất đang được tái sinh trở lại. Tốc độ khôi phục rất nhanh, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Hắc Đại Thần chợt nghĩ tới điều gì đó, trong lòng âm thầm cả kinh
“Cảm giác này là …. không thể nào …. tuyệt đối không thể nào lại là thứ đó!”
Không bao lâu sau, mắt mũi miệng cũng được tái tạo, các giác quan bình thường đã hoạt động trở lại. Nhưng mà, nguyên thần bị tổn thương thì vẫn y nguyên như cũ. Có thể nói, thân thể được chữa lành, nhưng nguyên thần thì không.
Hắc Đại Thần khó khăn mở mắt ra. Do đôi mắt vừa được tái sinh, cho nên hắn có chút cảm giác chói mắt và hơi không quen. Phải qua một vài giây thì hắn mới có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng Hắc Đại Thần không khỏi cả kinh, đôi mắt phải trợn trắng lên mà nhìn cảnh tượng trước mắt, thiếu chút nữa là muốn trừng rớt tròng mắt mới toanh ra ngoài.
Hắn thấy bản thân đang lơ lửng trên cao, độ cao tương đương với đỉnh của Thỉnh Thần Đài. Không sai, trước mặt hắn là Thỉnh Thần Đài kia, vốn đã thành tro bụi từ lâu mới đúng.
Hơn nữa, xung quanh càng là cảnh tượng hùng vĩ khó mà hình dung cho được. Chỉ thấy cát bụi và đủ thứ vật chất đang từ bốn phương tám hướng hội tụ về. Chúng nhanh chóng hợp lại với nhau rồi biến thành từng tòa nhà, biệt thự, tiểu viện, lầu các, …
Hoàn cảnh xung quanh vốn đã bị sang thành bình địa đang nhanh chóng được khôi phục lại. Chẳng khác nào thời gian đảo lưu, đi về hướng của hơn một tháng trước. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, dù có ai kể lại với hắn cảnh tượng đang diễn ra thì hắn cũng không tin.
Lãnh Huyết Thiên cũng khôi phục lại không lâu sau Hắc Đại Thần. Khi hắn mở mắt ra, cũng bị cảnh tượng trước mắt hù cho suýt thực sự ngất đi. Trong lòng không khỏi gào thét, hận bản thân tại sao ngu xuẩn như vậy. Tại sao lại đi trêu chọc đến một tồn tại như vậy.
Trong số 18 vệ thần đi cùng, không thể nào thiếu sự hiện diện của Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến. Lúc này đây, cả hai đều đã hoàn toàn buông xuống tâm tư, lòng chỉ có hoảng sợ, hối hận. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, nếu có thật thì cũng không phải ở cấp độ của bọn hắn có thể sử dụng.
Ngoài ra, kẻ có tâm thù hận Trần Minh Quân nhất chính là Hổ Giang Thần. Lúc này đây, hắn đã không còn hận Trần Minh Quân. Hắn chỉ hận chính mình, còn hận luôn cái người truyền bá phương pháp tu luyện nguyên thần bằng tín ngưỡng lực. Nếu không phải vì tín ngưỡng lực, hắn sẽ không bị thương khi tu luyện, cũng sẽ không vì thế mà sinh lòng thù hận Trần Minh Quân, sau đó thì dẫn tới thảm cảnh hiện tại.
Mặc kệ tâm tình biến ảo bất định của đám người này. Trần Minh Quân đang dùng sức mạnh của không gian châu để tái hiện lại Hoàng Thành, đem nó khôi phục lại tình trạng tại thời điểm trước khi một kiếm đầu tiên chém ra.
Cảnh tượng này cũng rơi vào mắt của những người đang đứng quan sát gần xa. Nhất là chỗ tụ họp của Cửu Ngôn hoàng đế cùng phần lớn dân chúng. Theo thị giác của họ, phía trước đang là một bãi đất trống rộng mênh mông. Đột nhiên khói bụi, đất đá đột ngột hội tụ lại. Sau đó, từng kiến trúc bất kể kích thước đột ngột mọc lên và nhanh chóng định hình.
Dù bị chuyện này làm cho rung động tâm thần, nhưng Cửu Ngôn hoàng đế vẫn rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn liền hướng Hoàng Thành hô to
“Đội ơn Vệ Thần đại nhân vĩ đại!”
Vừa hô lên thì hắn cũng quỳ xuống, dập đầu sát đất, vô cùng cung kính.
Có Cửu Ngôn hoàng đế dẫn đầu, những người khác cũng chợt tỉnh lại trong cơn chấn động. Liền sau đó, lần lượt từng người đều quỳ xuống, hô vang đủ thứ biểu ngữ, thể hiện lòng biết ơn, tôn kính và tôn sùng không gì sánh được.
Không chỉ có dân thường, rất nhiều tu sĩ cũng thành tâm quỳ lạy hướng Hoàng Thành. Trong ánh mắt của họ lóe lên vẻ tôn sùng cường giả không gì sánh được.
Nếu một tu sĩ cường đại hơn một tu sĩ khác, sẽ dẫn đến kính sợ. Nếu chênh lệch không nhiều, trong kính sợ sẽ còn có ganh tỵ và không cam lòng. Nhưng khi chênh lệch đến mức vượt ngoài tầm hiểu biết, sẽ chỉ còn lại kính sợ cùng tôn sùng.
Ở một góc xó xỉnh nào đó, cũng có một người đứng quan sát Hoàng Thành. Người này đã đứng ở đó từ rất lâu, có thể nói là từ lúc một kiếm đầu tiên chém xuống thì hắn đã có mặt ở đây. Chỗ hắn đứng vốn là một ngọn núi nhỏ, nhưng vì bị xung kích liên tục, nên đã sắp thành đất bằng.
Hiện tại, mặt đất chỗ hắn đứng đang từ từ dâng cao. Cũng đem theo hắn dâng lên, dần dần thì hình thành một cái núi nhỏ y như lúc ban đầu. Trong suốt quá trình đó, hắn bị kinh sợ đến đứng yên một chỗ, không có chút phản ứng nào.
Khi ngọn núi nhỏ đã hoàn thành, hắn mới chợt bừng tỉnh lại từ trong khiếp sợ. Hành động kế tiếp của hắn là quỳ một chân xuống, cung kính hướng vị trí Trần Minh Quân mà cúi đầu. Dù không có nói gì, nhưng kính ý ở trong lòng là vô cùng vô tận.
Hắn, chính là Khắc Khắc Khắc. Hắn vì nghe Trần Minh Quân rất mạnh nên mới đến đây. Đầu tiên là muốn quan sát xem Trần Minh Quân có thể chống đỡ kiếp nạn lần này không. Bản thân Khắc Khắc Khắc cũng không có hiểu hoàn toàn sức mạnh của Thí Thần Đại Trận. Nhưng hắn biết một điều, đã có mấy gã được xem là tuyệt đỉnh Vệ Thần bị giết chết ở dưới Thí Thần Đại Trận này.
Xuất phát từ tò mò, nên Khắc Khắc Khắc muốn đến xem tận mắt. Kỳ thật, ở trong lòng của hắn đã phán định, Trần Minh Quân khó mà sống sót qua kiếp nạn này.
Thời điểm Trần Minh Quân có thể tái hiện sau đòn tấn công đầu tiên. Khắc Khắc Khắc đã vô cùng rung động. Nếu thay hắn vào vị trí của Trần Minh Quân, hắn rất chắc chắn bản thân sẽ bị đánh thành bụi đất, chẳng còn xót lại gì.
Rồi khi Trần Minh Quân lần lượt bị tấn công và xuất hiện trở lại. Khắc Khắc Khắc đã không còn hiểu được tâm tình của hắn là gì. Khó tin, nể phục, chờ mong, đủ thứ tâm tình phức tạp. Thậm chí, hắn còn hy vọng có thể nhìn thấy cảnh Trần Minh Quân thoát khốn và đánh trả. Thế nhưng mà, hắn rất nhanh liền lắc đầu, cảm thấy hy vọng của bản thân đúng là viển vông.
Không sai, mặc dù Trần Minh Quân có thể chống đỡ thời gian vô cùng dài. Nhưng trong cách nghĩ của Khắc Khắc Khắc thì đây là đang khổ cực chống đỡ, còn là loại tiêu hao nghiêng về một phía. Không sớm thì muộn, sẽ có lúc Trần Minh Quân sức cùn lực kiệt mà chết.
Kết quả cuối cùng, lại là cái tình cảnh đang diễn ra ở trước mắt. Lúc này, Khắc Khắc Khắc nhận định một chuyện. Người này mới đúng là Thần, khác xa hoàn toàn với thứ Vệ Thần tự xưng như đám người bọn họ.
Đối với loại tồn tại như vậy, Khắc Khắc Khắc chỉ cảm thấy tôn sùng cùng kính sợ. Còn chiến ý ư? Một chút cũng không thể dâng lên nổi. Một con kiến có thể có được chiến ý với một con rồng sao? Tuyệt đối không thể nào.
Không bao lâu sao, toàn bộ Hoàng Thành đều đã tái hiện lại. Chỉ có một thiếu sót, chính là động vật và thực vật gần như không còn. Đây cũng là hạn chế mà Trần Minh Quân đã biết, đối với sinh mạng, dù là sinh mạng thực vật, thì hắn cũng vô phương tái tạo.
Thế nhưng mà, không thể tái tạo thì có thể di chuyển. Cho nên, sau khi Hoàng Thành đã khôi phục. Lần lượt từng loại cây xanh được hắn di chuyển từ khắp nơi đến rồi trồng cố định ở những vị trí vốn là cây xanh trước đây.
Theo từng thao tác bằng ý nghĩ của Trần Minh Quân, một Hoàng Thành đầy đủ sức sống liền được tái tạo hoàn toàn. Nếu so sánh với trước khi bị tàn phá thì còn đẹp hơn và nhiều sức sống hơn.
Làm xong hết thảy chuyện này, Trần Minh Quân liền vận dụng thần niệm truyền tin. Một câu nói truyền vào trong đầu của đám người xung quanh Hoàng Thành, bất kể tu vi và địa vị.
“Bổn tọa tuyên bố, Lạc Hồng Thần Quốc chính thức ra đời, cũng lấy lãnh thổ toàn bộ Xa Quốc làm gốc. Từ đây về sau, sẽ chịu sự cai quản của Lạc Hồng Thần Luật”
Sau đó, chỉ thấy trên bầu trời Hoàng Thành có một đám vật chất hội tụ vào nhau, hình thành một quyển sách lớn màu tử kim. Bìa sách có viết bốn chữ lấp lánh ánh sáng “Lạc Hồng Thần Luật”.
Vừa hình thành xong, Lạc Hồng Thần Luật giống như có linh, chủ động bay đến chỗ Cửu Ngôn và lơ lửng trước mặt hắn. Dĩ nhiên đây chỉ là do Trần Minh Quân làm ra.
Lúc này, trong đầu mọi người lại vang lên thanh âm của Trần Minh Quân
“Ban cho Cửu Ngôn làm hoàng đế đời thứ nhất của Lạc Hồng Thần Quốc. Lệnh cho Cửu Ngôn thi hành Lạc Hồng Thần Luật, bắt đầu từ việc cải cách quản lý hành chính, thời hạn 10 năm phải hoàn toàn cải cách theo Thần Luật ”
Cửu Ngôn nghe xong thì cung kính đưa hai tay lên nhận lấy quyển sách và hô lên
“Cửu Ngôn tuân lệnh!”
Đến đây, Trần Minh Quân không nói gì thêm. Hắn động ý niệm, mang theo đám người Hắc Đại Thần rời đi. Ở cùng thời điểm đó, một pho tượng mang dáng vẻ của hắn cũng được hình thành trên Thỉnh Thần Đài. Đồng thời, trên bầu trời lãnh thổ Lạc Hồng Thần Quốc cũng xuất hiện một dòng chữ. Dòng chữ này không ở đâu không thấy, chỉ cần ở trên lãnh thổ Lạc Hồng Thần Quốc là sẽ nhìn thấy.
“3 tháng sau, tại Bách Sơn Thành sẽ diễn ra đại hội võ lâm tu sĩ. Toàn bộ tu sĩ vượt qua nhập môn trở lên phải đến Bách Sơn Thành tham dự. Kẻ không đến phải rời khỏi lãnh thổ Thần Quốc ngay, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả”