Chương 173: Tồn tại kỳ lạ
Thế là, hắn liền dùng thủ pháp đồng dạng, sử dụng sức mạnh của thần niệm. Một đạo tin tức truyền ra, đi thẳng tới nguyên thần của đối phương.
“Có tội hay không có tội, tự bản thân ta sẽ tra xét. Sau khi tra xét, ta sẽ đưa ra quyết định. Tốt nhất là ngươi hãy thành thật hợp tác, đừng chống cự vô ích, để miễn bớt một vài đau khổ không đáng có.”
Lúc này đây, sâu trong linh hồn của Hà Bố. Tiếng nói của Trần Minh Quân vang lên như sấm rền chớp giật. Từng lời từng chữ như từng đạo cửu thiên huyền lôi ầm ầm giáng xuống. Khiến cho nguyên thần của lão ta không ngừng chớp động, lung lai và vô cùng không ổn định. Giống như tùy thời có thể sụp đổ, tiêu tán.
Rất may, Trần Minh Quân chỉ nói vài câu ngắn gọn. Nếu hắn truyền đạt nhiều ý hơn, nói không chừng nguyên thần của Hà Bố thực sự sẽ bị chấn cho tan vỡ thật.
Trần Minh Quân cũng nhìn thấy cảnh này. Bản thân hắn cũng không khỏi giật mình. Hắn không có hoảng sợ, chỉ là bất ngờ, bất ngờ vì một đạo thần niệm truyền tin mà lại có uy lực như vậy. Thường thức mà nói, linh hồn truyền tin vô cùng an toàn, cho dù là một phàm nhân tiếp nhận cũng không có chút gánh nặng nào.
Cũng có thể là do sự áp bách của thần niệm lên linh hồn, nên dẫn tới hiệu quả như một chiêu thức tấn công linh hồn. Chuyện này có thể nói là hoàn toàn ngoài ý muốn của Trần Minh Quân.
Nhưng hắn cũng rất vui mừng khi phát hiện ra nó. Hắn thầm nhủ trong lòng, về sau nhất định phải nghiên cứu sâu hơn. Có thể biến việc truyền tin linh hồn thành một lá bài tẩy, sử dụng trong hoàn cảnh nhất định thì sẽ có hiệu quả không ngờ.
Không có người nào sẽ đề phòng linh hồn truyền tin. Một là nó không hề có ảnh hưởng tới bản thân. Hai là người truyền ra kèm theo ý niệm thông báo tin tức, không có sát ý trong đó. Mà cho dù có sát ý thì cũng chỉ có tác dụng cho đối phương cảm nhận được bản thân muốn giết đối phương, hoàn toàn không có tính công kích thực chất nào.
Tổng hợp lại, nếu nghiên cứu triệt để chuyện này. Nếu có thể điều chỉnh được mức độ ảnh hưởng từ không đến chí mạng thì đúng là một chiêu rất khó đề phòng.
Tạm thời gác vấn đề này lại, thần niệm của Trần Minh Quân trực tiếp đi vào không gian linh hồn và tìm đến căn nguyên. Động tác thành thục, nhanh chóng tiến hành sưu hồn Hà Bố.
…
Trong không gian linh hồn của Lãnh Ba, Trần Minh Quân đang nhìn sâu về quá khứ của Lãnh Ba. Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng mà hắn tìm.
Đó là khi Lãnh Ba còn rất nhỏ, khoảng chừng không tới 5 tuổi. Lãnh Ba đi theo cha mẹ đến một nơi gọi là núi Tế Linh để tiến hành tế lễ. Đây là truyền thống của gia tộc Lãnh Ba. Bất cứ đứa trẻ nào cũng phải đến núi Tế Linh làm lễ sau 3 tuổi và trước 5 tuổi.
Ở trong buổi tế lễ, Lãnh Ba đã phát sinh bất thường. Dĩ nhiên, bản thân Lãnh Ba thì không hiểu chuyện gì. Nhưng Trần Minh Quân quan sát thì hiểu. Có một đạo linh hồn ý thức đi vào thức hải của Lãnh Ba. Dường như là quan sát rồi đánh giá gì đó. Cuối cùng thì quyết định ở lại, ký sinh sâu trong căn nguyên linh hồn của Lãnh Ba.
Đang lúc Trần Minh Quân muốn tìm hiểu rõ hơn. Một cơn đau đớn tận sâu trong linh hồn truyền đến. Trần Minh Quân giật mình phát hiện thần niệm của hắn đã bị tổn thương. Dù tổn thương không lớn, nhưng thực sự là đã bị tổn thương.
Sau khi hoàn hồn lại, Trần Minh Quân nhìn thấy một thứ đi ra từ bên trong căn nguyên linh hồn của Lãnh Ba. Đồng thời, thứ đó đang không ngừng tấn công thần niệm của Trần Minh Quân. Dường như là muốn cắn nuốt thôn phệ thần niệm.
Lúc này, Trần Minh Quân đã nhìn rõ được thứ kia. Vậy là lại một tia linh hồn vô cùng nhỏ bé. Tia linh hồn nhỏ bé này đã sống ký sinh bên trong căn nguyên của Lãnh Ba. Bởi vì Trần Minh Quân xâm nhập sâu vào nên đã chủ động tấn công thần niệm của Trần Minh Quân.
Tia linh hồn này có hình dạng một sinh vật hình người. Bởi vì quá nhỏ bé cho nên nhìn không rõ diện mạo. Sở dĩ nói là hình người vì nó không phải con người. Dù nhìn không rõ, nhưng đầu và gương mặt có cấu tạo không phải con người.
Trong lúc Trần Minh Quân còn đang bối rối, thần niệm của hắn đã bị tổn thương thêm một chút. Đau đớn từ việc đó khiến Trần Minh Quân tỉnh táo lại. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bắt đầu thả ra bản năng thôn phệ linh hồn lực của thần niệm. Đồng thời, thần niệm của biến ảo hình dạng, tạo thành một cái lưới, bao trùm lấy tia linh hồn ý thức kia.
“A A A A A …”
Một tia chấn động linh hồn truyền khắp xung quanh. Đây là ý niệm truyền ra từ tia linh hồn kia, thể hiện cho việc nó đang vô cùng đau đớn.
Lúc này đây, diễn ra một trận giằng co. Một bên là thần niệm của Trần Minh Quân đang cắn nuốt tia linh hồn kia. Một bên khác, tia linh hồn kia cũng đang không ngừng cắn nuốt thần niệm.
Rất may, sức mạnh của thần niệm dường như ở cấp độ cao hơn. Hoặc cũng có thể nói là do tia linh hồn kia quá nhỏ bé. Có thể nói là nhỏ bé đến không đáng kể. Tuy nhiên, dù nhỏ bé nhưng năng lượng lại rất khổng lồ. Cũng là một loại lực lượng linh hồn ở đẳng cấp rất cao.
Ban đầu còn diễn ra cảnh giằng co, không bao lâu sau thì đã nghiên về một phía. Tia linh hồn kia không thể nào chống lại quá trình ăn mòn của thần niệm. Còn bản thân nó thì vô cùng khó khăn mới có thể thôn phệ một chút xíu thần niệm của Trần Minh Quân.
Cứ như vậy, chẳng qua được bao lâu, một đạo tin tức truyền vào trong đầu Trần Minh Quân, còn mang theo ý kính sợ và cầu xin
“Dừng lại, xin hãy dừng lại! Ta cầu xin ngài hãy dừng lại”
Nhận được tin tức này, Trần Minh Quân liền áp chế thần niệm lại. Không tiếp tục thôn phệ linh hồn lực của đối phương. Tuy nhiên, hắn vẫn bao vây đối phương bên trong lưới thần niệm.
Sau đó, Trần Minh Quân cũng truyền lại một câu hỏi
“Trước nói cho ta biết, ngươi là ai?”
Tia linh hồn ý thức kia thấy Trần Minh Quân đã dừng lại, liền chuyển động tránh xa lưới thần niệm ra. Dường như bản năng của nó đã rất sợ hãi thần niệm. Dù vậy, nó cũng chỉ có thể lùi vào trung tâm. Xung quanh vẫn bị thần niệm bao vây.
Nghe Trần Minh Quân hỏi, nó liền vội đáp
“Ta cũng không biết mình là ai, từ khi ta có ý thức thì đã là cái dạng này. Vốn bản thân ta cũng rất mịt mờ, không có bất cứ suy nghĩ hay ý muốn gì. Cho tới khi ta tiếp xúc với tên Lãnh Ba kia. Một bản năng trỗi dậy trong ta, thúc dục ta phải ký sinh vào căn nguyên linh hồn của đối phương. Từ khi đó, ta sinh ra rất nhiều suy nghĩ, ý thức cũng hoàn thiện dần lên. Chuyện sau đó, thì chắc ngài đã biết rồi”
Trần Minh Quân nghe xong cũng không có tin ngay, hắn vặn hỏi
“Nếu ngươi là một ý thức mới, vì sao lại ký sinh vào Lãnh Ba, vì sao lại thúc dục Lãnh Ba làm những việc tàn ác kia?”
Linh hồn ý thức kia lập tức truyền lại tin tức
“Ta cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy bản thân rất thích cảm giác khi chứng kiến những việc đó. Hơn nữa, mỗi khi Lãnh Ba hưng phấn lên thì ta cũng nhận được bồi bổ rất lớn. Ta cảm giác được, bản năng nói cho ta biết, nếu thời gian lâu mà ta không chứng kiến một sinh linh đau khổ thì ta sẽ không tồn tại được. Cái này ta hoàn toàn là nói thật, mặc dù ta không hiểu vì sao, nhưng bản năng nói cho ta biết như thế. Ta cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi, nếu không thì ý thức của ta cũng sẽ sớm tiêu tán”
Trần Minh Quân nghe vậy thì không khỏi cảm thấy vô lý. Từ ký ức của Hư tôn giả, hắn chưa bao giờ nghe qua chuyện tương tự. Cũng chưa bao giờ thấy có chủng tộc nào có đặc điểm như thế.
Suy nghĩ đầu tiên của Trần Minh Quân là thứ này đang nói dối. Thế là hắn liền truyền lại tin tức
“Chuyện ngươi nói cũng chỉ có ngươi biết, làm sao ta có thể biết được là ngươi không nói dối. Nói không chừng, ngươi là một tên đại ma đầu nào đó, còn sót lại một tia nguyên thần tàn hồn, đang có ý định tìm cách đoạt xá sống lại thì sao?”
Nghe Trần Minh Quân nói vậy, tia linh hồn kia bỗng hỏi lại một câu
“Đoạt xá là cái gì? Có phải là xâm nhập vào căn nguyên linh hồn của người khác, giống như ta đã làm với Lãnh Ba không?”
Câu hỏi này khiến Trần Minh Quân chợt bừng tỉnh. Không sai, nếu đối phương muốn tìm người đoạt xá, tại sao không đoạt xá Lãnh Ba mà chỉ ký sinh vào căn nguyên linh hồn.
Sau đó, Trần Minh Quân cẩn thận quan sát tia linh hồn ý thức kia. Một lúc qua đi, hắn lại truyền ra một tin tức
“Muốn ta tin cũng được, nhưng ta cần phải tra xét căn nguyên của ngươi. Chỉ cần đúng như những gì ngươi nói, ta sẽ xem xét để cho ngươi tiếp tục tồn tại”
“Được! Được! Ta sẽ không chống cự, ngài cứ tra xét thoải mái”