Chương 171: Vô đề
“Tham kiến đại nhân!”
Còn bản thân U Thông, dù cả người không còn chút sức nào. Ông vẫn cắn chặt hàm răng, muốn dùng tất cả sức lực còn lại để đứng lên quỳ bái.
Thấy hành động này của U Thông, Trần Minh Quân vội ra lệnh
“U Thông, bổn tọa lệnh cho ông nằm im trên giường”
Trần Minh Quân biết, nếu hắn nói cái gì “không cần quá câu nệ” thì cũng không thay đổi được ý muốn quỳ bái của đối phương. Nhưng nếu là mệnh lệnh, chắc chắn sẽ có hiệu quả.
U Thông nghe vậy thì liền thả lỏng toàn thân, không còn cố gắng dùng sức đứng lên nữa. Ông ta cũng hiểu ý tốt của Trần Minh Quân, cho nên, ông ta liền dùng chất giọng vô cùng khó khăn mà nói
“Cảm … ơn.. đại nhân!”
Lúc này, Trần Minh Quân mới nhìn đám người đang quỳ rồi nói
“Được rồi, đứng lên cả đi”
“Cảm ơn đại nhân!”
Sau khi nói cảm ơn, từng người đều lần lượt đứng lên, rồi cung kính đứng im một chỗ, chờ đợi hành động tiếp theo của Trần Minh Quân.
Tuy nhiên, Kiến Thất thì vẫn quỳ dưới đất, mặt cúi thấp, thần sắc vô cùng sợ hãi. Bởi vì ông ta biết, Trần Minh Quân chắc chắn nghe được mấy lời nói lúc nãy. Bình thường, kiểu ăn nói đó thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nhẹ thì bản thân chết, nặng thì cả gia tộc sẽ chết theo. Chính vì vậy mà ông ta không dám đứng lên, cũng không dám nói gì, chỉ quỳ mọp ở đó, đầu gần như chạm sát vào mặt đất.
Trong lòng Kiến Thất vô cùng hối hận, chỉ muốn hung hăng vả lên mặt mình. Nếu có thể chết đi ngay lúc này mà không làm ảnh hưởng gia tộc, ông ta chắc chắn sẽ chọn chết ngay.
Kiến Thất không sợ chết, thứ ông ta sợ chính là làm liên lụy đến cả gia tộc. Nếu chỉ vì tính tình khó kiểm soát của bản thân mà kéo theo cả gia tộc bị diệt. Nghĩ như vậy, hàm răng ông ta liền cắn chặt lại, chảy cả máu miệng.
Ai cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng không ai dám nói gì cả, chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ.
Bởi vì Trần Minh Quân đáng chú tâm vào U Thông, nên hắn cũng không để ý chuyện Kiến Thất vẫn quỳ một bên. Hắn bước đến bên cạnh chỗ U Thông đang nằm. Ánh mắt và thần niệm dò xét một lượt, trong lòng không khỏi thở dài.
Toàn thân U Thông tỏa ra một khí tức mục nát của đời người. Chính là thời khắc mà một người đã cạn kiệt sinh cơ, chờ đón tử vong tự nhiên ập đến.
Vốn dĩ, U Thông còn tuổi thọ cũng rất nhiều, không thua gì tuổi thọ của một đời người bình thường khác. Nhưng vì thi triển một loại cấm thuật, dùng sinh cơ làm đại giới, nên mới ra nông nỗi này.
Trần Minh Quân nghĩ nghĩ, rồi cũng lắc đầu. Cho dù hắn là chúa tể tuyệt đối của thế giới này thì cũng không có cách nào cứu chữa được cho U Thông. Trừ phi có linh đan loại bổ sung sinh cơ và tuổi thọ.
Vừa nghĩ tới đây, Trần Minh Quân chợt bừng tỉnh đại ngộ. Hắn thiếu chút nữa là không nhịn được mà vỗ đầu mình một cái, cũng may là hắn nhịn được.
“Mình vậy mà quên đi cái gia sản khổng lồ của Hư tôn giả?”
Không sai, từ lúc vào không gian châu đến giờ. Hắn toàn tập trung vào chuyện thích nghi với thế giới này. Đồng thời, cũng tập trung tìm cách gia tăng tinh thần lực. Một cách bất tri bất giác, hắn quên luôn bên trong này có cả một kho báu khổng lồ của một vị tôn giả.
Nên biết, khi còn sống, Hư tôn giả đã đem toàn bộ tài sản cả đời tích lũy vào không gian châu để cất giữ. Cũng có thể nói đây là tài sản quy tụ của cả một tinh cầu tu luyện.
Trong đó, cái gì cũng có cả. Từ nguyên vật liệu, thảo dược, thiên tài địa bảo cho đến các loại trang bị, thuốc men, linh đan, … vân vân và mây mây.
Trần Minh Quân thấy U Thông đã sắp trút hơi thở cuối cùng. Hắn không dám kéo dài thời gian thêm, một ý nghĩ vừa động, trên tay liền xuất hiện một cái bình ngọc tinh xảo. Mặc dù gọi là bình, nhưng thực chất nhìn nó chẳng khác nào một cái ống nghiệm. Chỉ là nó ngắn hơn ống nghiệm rất nhiều, độ rộng khoảng bằng 2 ngón tay, dài bằng một ngón tay.
Trần Minh Quân đưa tay lên miệng bình, dùng sức xoay mạnh một cái. Nắp bình phát ra tiếng “răng rắc” rồi nhanh chóng rời ra. Thao tác cũng không khác lắm với việc mở nắp một chai nước ngọt.
Một hương thơm mãnh liệt đột ngột tràn ngập bốn phương tám hướng. Chỉ cần hít vào một hơi thôi cũng làm toàn thân người ta cảm thân nhẹ nhàng thoải mái. Ẩn ẩn còn cảm giác dường như thân thể đã trẻ ra. Đấy cũng không phải ảo giác, mà là thực sự sức sống của họ trẻ lại một chút xíu.
Dĩ nhiên, chút xíu này gần như không đáng kể. Dù sao cũng chỉ là tinh hoa dược vật thoát ra từ cái bình ngọc kia mà thôi.
Trần Minh Quân cẩn thận đưa miệng bình đến gần U Thông. Sau đó, hắn dùng giọng ra lệnh mà nói
“Không cần nói gì thêm, lập tức uống hết thứ này ngay cho bổn tọa!”
U Thông nghe vậy thì liền há miệng ra, mặc cho Trần Minh Quân đổ một thứ chất lỏng từ trong bình ngọc vào. Sau đó, U Thông dùng sức nuốt xuống.
Tiếp theo, ánh mắt của U Thông có biểu cảm vô cùng đặc sắc. Đó là ánh mắt kinh ngạc như đang gặp phải chuyện gì đó vô cùng khó tinh.
Còn trong ánh nhìn của những người khác. Toàn thân U Thông đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy làn da nhăn nheo như xác chết của U Thông đang hồi phục và dần trở nên trẻ ra. Từng sợi tóc trắng xóa cũng trong phút chốc đen nhánh trở lại.
Chưa tới 30 giây sau, U Thông đột ngột từ trên giường bệnh nhảy bật dậy. Lão ta dùng hai tay sờ soạng thân thể mình. Sau đó, lại đưa cánh tay lên mà nhìn. Ánh mắt và thần sắc vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ, vô vàng cảm xúc dâng trào trong đó.
Nhưng, lão chợt nhớ tới Trần Minh Quân. Lập tức liền quỳ rạp xuống, đầu đập mạnh bùm bụp xuống mặt đất mấy cái. Miệng thì không ngừng hô to
“Cảm ơn đại nhân ban ơn! Cảm ơn đại nhân ban ơn! Cảm ơn đại nhân ban ơn!”
Trần Minh Quân thấy vậy thì phất phất tay
“Được rồi, chút chuyện nhỏ mà thôi. Huống gì, các người đều là người của bổn tọa. Thôi, đừng có tự làm bản thân bị thương thêm, đứng lên đi”
“Dạ, tuân lệnh đại nhân!”
U Thông hô một tiếng rồi liền đứng lên. Dáng vẻ của lão bây giờ chẳng khác nào một người trung niên. Tuy có già hơn trung niên, nhưng cũng chưa tới mức gọi là lão. Lần đại nạn này, có thể nói là nhân họa đắc phúc, sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhìn thấy kỳ ngộ cải lão hoàn đồng của U Thông, tộc nhân xung quanh vô cùng kích động. Họ vừa tận mắt chứng kiến thần tích. Trong lòng ai cũng suy đoán, thứ nước lúc nãy chắc chắn là một loại thần dược nào đó. Tuy nhiên, không có một ai sinh ra lòng ghen ghét gì cả. Họ biết, gia tộc của họ đã chọn đúng Vệ Thần rồi.
Trong bất tri bất giác, ánh sáng từ ký hiệu nơi cánh tay không ngừng gia tăng. Chứng minh cho lòng trung thành và mức độ tín ngưỡng của mọi người dành cho Trần Minh Quân đang gia tăng.
Lúc này, một tiếng kêu gào thỉnh tội đột ngột vang lên
“Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân vậy mà dám đem lòng dạ phàm tục mà đi so đo với đại nhân. Tiểu nhân thậm chí còn sinh ra lòng oán hận đại nhân. Vậy mà đại nhân chẳng những không tức giận, không gián tội lên gia tộc, lại còn cứu chữa cho tộc nhân quan trọng nhất của gia tộc ta. Kính xin đại nhân hãy ban cho tiểu nhân cái chết để chuộc tội lỗi của mình”
Giọng nói phát ra từ tâm can phế phổi. Đi kèm theo đó là những cái dập đầu mạnh bạo xuống nền đá.
Trần Minh Quân nhìn qua, tất cả mọi người cũng nhìn qua. Dĩ nhiên đó là Kiến Thất, người từ nãy tới giờ vẫn quỳ ở đó, chưa bao giờ đứng lên.
Lúc này đây, trên trán lão đã rách toác. Cả gương mặt bị máu phủ lên, nhìn rất là thê thảm. Nhưng lão vẫn không ngừng tự đập mạnh đầu xuống nền đá. Mọi người nhìn thấy thì rất đau lòng, nhưng không ai nói gì. Bởi vì bọn họ không dám nói.
Trần Minh Quân dùng sức mạnh của không gian châu, trước tiên là khống chế Kiến Thất, làm cho lão ta không thể tiếp tục đập đầu nữa. Sau đó, hắn bước tới trước mặt Kiến Thất, từ trên nhìn xuống Kiến Thất.
Kế tiếp, hắn khom người xuống, đôi tay đặt lên hai vai của Kiến Thất, rồi nói bằng giọng chân thật nhất
“Xin lỗi! Là do bổn tọa suy nghĩ không thấu đáo. Nên mới để cho gia tộc La Vu chịu khổ. Cũng để cho toàn bộ người dân trong thành này chịu khổ. Cho nên, sự oán trách của ngươi, bổn tọa có thể hiểu được. Bổn tọa sẽ không vì thế là trách tội gì ngươi. Đừng có làm như vậy nữa!”
Nói tới đây, sự khống chế của Trần Minh Quân cũng được giải khai. Hắn vỗ vỗ lên vai của Kiến Thất vài lần, rồi nhẹ nhàng nói
“Tốt rồi, hiện giờ bổn tọa đã đến đây, không cần phải lo lắng nữa! Đứng lên đi!”
Sau đó, Trần Minh Quân nhìn U Thông rồi nói
“Kể lại toàn bộ sự việc trong thời gian qua cho ta nghe!”