Chương 168: Xuất quan
Trần Minh Quân nhìn thấy Hoa Bạch và U Dã đang đứng ở bên ngoài căn biệt thự của hắn. Nhìn nét mặt và thân thể mệt mỏi của họ cũng có thể đoán được, họ đã đứng chờ ở đó rất lâu rồi.
Đồng thời, từ phía xa, Phi Phong cũng đang chậm rãi đi về phía này. Trên tay còn cầm lấy một cái túi, bên trong là một số thức ăn.
Vừa nhìn thấy hai người Hoa Bạch và U Dã, nét mặt của Phi Phong cũng có chút cảm giác không đành lòng. Nhưng rồi cũng chỉ có thể thở dài. Hắn lắc đầu, xua tan nặng nề, cố làm ra vẻ mặt tươi cười tích cực, bước tiến nhanh hơn về phía trước.
Nhìn thấy Phi Phong đi tới, Hoa Bạch và U Dã liền nghiêm trang chào hỏi
“Xin chào quản gia!”
“Xin chào quản gia!”
Phi Phong thấy vậy thì khoát tay nói
“Được rồi, cùng là người của Đại Nhân, không cần quá khách khí”
Lúc này, Phi Phong liếc nhìn qua dưới chân của họ. Mắt thấy đồ ăn hôm qua vẫn còn nguyên. Sắc mặt của hắn hơi cau lại vì lo lắng, hắn hơi có vẻ khiển trách mà nói
“Hoa Bạch, U Dã! Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Dù có chờ đợi thì cũng phải ăn uống đầy đủ, tích cực tu hành chứ? Đừng nói là ta không nhắc nhở các ngươi, các ngươi làm vậy, để Đại Nhân biết được, nói không chừng sẽ còn thêm tức giận. Lúc đó, chẳng những không giải cứu gia tộc của các ngươi, mà chính bản thân các ngươi cũng khó mà giữ mạng”
Hoa Bạch nghe vậy thì sắc mặt có hơi trắng bệch vì sợ hãi. U Dã cũng không khá hơn là mấy. Đúng vậy, họ quá lo lắng cho gia tộc cho nên quên mất vị thế của Vệ Thần.
Hoa Bạch vội giải thích
“Xin quản gia chớ trách, ta không phải cố ý… chỉ là … trong lòng không yên, không thể tập trung tu hành được. Còn ăn uống, cũng không có tâm trạng nào mà ăn”
“Đúng vậy thưa quản gia, chúng tôi thực sự không có ý mạo phạm ý chí của Đại Nhân. Có trăm ngàn lá gan thì chúng tôi cũng không dám”
Thấy họ có vẻ quá sợ hãi, Phi Phong cũng không muốn nói gì thêm. Hắn cũng chỉ là suy nghĩ cho họ, chứ cũng không có ý ra oai hay hăm dọa gì.
“Ta nói vậy cũng là để nhắc nhở 2 người các ngươi thôi. Ta hiểu cho nỗi lo lắng của các ngươi. Nhưng Đại Nhân đang bế quan, có chuyện gì có thể quan trọng hơn nữa cơ chứ. Chúng ta làm thân phận thuộc hạ thì phải có giác ngộ của thuộc hạ.”
U Dã cùng Hoa Bạch nghe vậy thì đồng lên đáp
“Quản gia nói chí phải, là chúng ta suy nghĩ không thấu đáo”
Lúc này, Phi Phong lại nói thêm
“Không, các người chưa hiểu hết ý của ta đâu. Ý của ta là, sau khi đại nhân xuất quan, toàn bộ vấn đề đều sẽ được giải quyết. Huống hồ, cho dù gia tộc các ngươi có chịu nhiều tổn thất hơn, cũng sẽ không gặp cảnh diệt tộc. Tộc còn thì mọi thứ vẫn còn, với sự trợ giúp của Đại Nhân, gia tộc của các ngươi sẽ lại vươn lên thôi.”
Nghe tới đây, Hoa Bạch cùng U Dã mới bừng tỉnh đại ngộ. Ánh mắt của hai không khỏi sáng lên. Đúng như vậy, bọn họ quá lo lắng nên không thể tỉnh táo suy nghĩ. Cũng một phần vì không thể biết được Trần Minh Quân bế quan bao lâu.
Cái cảm giác vừa không thể tự giải quyết, vừa không thể biết được khi nào thì có thể giải quyết, kết hợp thêm tình hình nhìn như vô cùng khẩn cấp của gia tộc. Tất cả gộp chung lại, vô hình chung đã tạo cho họ cảm giác ảo rằng, gia tộc đã sắp diệt vong.
Nhưng mà, thực tế là bọn họ nghĩ quá nghiêm trọng. Chiến Thần Điện dù sao cũng là một tổ chức lớn, quản lý hầu hết Vệ Thần trên Bán Nguyệt Đại Lục này. Bọn họ tuy bá đạo, hống hách và chắc chắn là không ngần ngại giết người. Thế nhưng giết người và tiêu diệt toàn bộ một gia tộc là chuyện hoàn toàn khác. Trừ phi đó là một gia tộc tội ác ngập trời, khiến cho thiên hạ căm phẫn. Như vậy, Chiến Thần Điện mới có đủ lý do để diệt tộc.
Những chuyện này cũng không phải Phi Phong đã suy tính được từ lâu. Nói thật lòng thì hắn cũng chỉ nhất thời nghĩ ra, nhưng cũng là suy nghĩ thật trong lòng. Lại có tác dụng động viên hai người Hoa Bạch và U Dã, nên hắn liền không do dự nói ra ngay.
Hiệu quả không làm Phi Phong thất vọng. Phi Phong có thể nhìn thấy ánh sáng đã trở lại trong ánh mắt của hai người Hoa Bạch và U Dã.
“Xin cảm ơn quản gia đã khai sáng. n tình này tôi sẽ mãi ghi khắc, không bao giờ quên” Hoa Bạch là người lên tiếng cảm ơn trước.
Theo sau đó, U Dã cũng nói
“U Dã tôi là người không biết ăn nói quá nhiều. Nhưng mà, ân tình này tôi vẫn hiểu rõ. Sau này quản gia có gì cần thì cứ lên tiếng, chỉ cần có thể làm được, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ”
Phi Phong thấy vậy thì cười to ha hả. Sau đó, hắn vừa cười vừa nói
“Phải không? Đã vậy thì hãy tự chịu phạt bằng cách ăn hết phần ăn của hai ngày đi thôi”
Nghe vậy thì Hoa Bạch và U Dã ngớ người ra. Sau đó, họ nhìn nhau, nỗi lòng đã được thả lỏng không ít. Dù còn lo lắng cho gia tộc, nhưng không còn đè nặng như kiểu họa diệt tộc sắp tới nơi nữa. Cả hai cùng cười lên ha hả, rồi ngồi xuống ăn lấy ăn để.
Trần Minh Quân chứng kiến tất cả những chuyện này. Tuy nhiên, hắn phát hiện một điểm yếu của Thần Niệm. Đó chính là không nghe được ba người Phi Phong, Hoa Bạch và U Dã nói gì.
Điểm yếu này cũng không phải chỉ có thần niệm có. Cho dù là thần thức thì cũng không có tác dụng nghe được âm thanh.
Tuy nhiên, thần niệm có thể quan sát được sóng âm thanh. Nhưng quan sát được chứ không phải nghe được. Đây cũng là một đặc điểm khác biệt rất lớn với thần thức. Thần thức hoạt động như một cái máy chụp x quang, thứ mà nó thu được chỉ là hình ảnh mơ hồ tượng trưng của vật thể. Không thể thấy được màu sắc, và cũng không thể thấy cái gì khác ngoài hình ảnh.
Chỉ khi nào tu sĩ thăng cấp đến giai đoạn giữa của linh sĩ cấp trung, có được 50 khí hải, bắt đầu sinh ra nguyên thần. Lúc đó, sức mạnh linh hồn tăng vọt. Thần thức cũng theo đó mà có chút tiến bộ, có thể nhìn thấy hình ảnh rõ ràng hơn, nhưng vẫn thiếu khuyết màu sắc.
Thần niệm của Trần Minh Quân chẳng những nhìn mọi thứ sắc nét, mà còn tốt hơn nhìn bằng mắt rất nhiều lần. Thậm chí, sự dao động của sóng âm thanh cũng đã được thần niệm bắt lấy rõ ràng. Đây có lẽ là hiệu quả của lần tăng trưởng này. Bởi vì trước đây Trần Minh Quân dùng thần niệm chưa bao giờ thấy được sóng âm thanh.
Thế nhưng, quan sát được chứ không phải nghe được. Muốn nghe được, hắn phải chuyển được thứ đã quan sát đến bên tai.
“Thôi, trước tiên cần phải hỏi xem có chuyện gì xảy ra rồi tính tiếp”
Trần Minh Quân đè xuống ý đồ thử nghiệm mô phỏng sóng âm thanh. Hắn nhẹ nhàng động ý niệm, bản thân liền biến mất và xuất hiện ngay sau lưng của Phi Phong.
Lúc này, Hoa Bạch và U Dã vẫn đang cúi đầu ăn, không có phát giác ra bất thường. Chỉ có Phi Phong là có chút cảm ứng, nên liền xoay người lại. Khi nhìn thấy Trần Minh Quân đang đứng lù lù sau lưng mình, Phi Phong vội quỳ xuống làm lễ
“Thuộc hạ bái kiến đại nhân, chúc mừng đại nhân xuất quan!”
Lời nói và hành động của Phi Phong đã làm Hoa Bạch và U Dã dời mắt nhìn qua. Sau đó, cả liền bỏ số thức ăn đang cầm trên tay đi rồi quỳ xuống hành lễ
“Thuộc hạ bái kiến đại nhân!”
“Thuộc hạ bái kiến đại nhân!”
Trần Minh Quân nhẹ nhàng đáp
“Được rồi, đứng lên cả đi”
Phi Phong, Hoa Bạch và U Dã gần như đồng thanh hô “Cảm ơn đại nhân!”. Sau đó, cả ba liền đứng lên.
Kế tiếp, Hoa Bạch và U Dã đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai gật đầu, thống nhất chuyện gì đó.
Thế là, họ lại tiếp tục quỳ xuống. Hoa Bạch đại diện nói
“Đại nhân! Cầu xin đại nhân ra tay cứu gia tộc của thuộc hạ”
Trần Minh Quân nghe vậy thì liền hiểu ra “Thì ra là do La Vu gia tộc gặp chuyện, nên 2 người bọn họ mới ở đây, mục đích là để chờ ta xuất quan”
Nghĩ vậy, hắn bèn hỏi chi tiết
“Trước tiên cứ đứng lên, rồi kể hết chi tiết cho ta nghe!”
“Tuân lệnh đại nhân!”
Họ đồng thanh hô rồi cùng nhau đứng lên.
Sau đó, qua lời kể của Hoa Bạch và U Dã, Trần Minh Quân cũng đã hiểu đại khái sự tình ở Quân Giáng Thành. Hơn nữa, lần cuối cùng gia tộc liên hệ với bọn họ cũng đã qua hơn một tháng. Tình hình vô cùng khẩn cấp, cho dù không sợ họa diệt tộc thì cũng sẽ chết rất nhiều người.
Trần Minh Quân suy nghĩ trong lòng, đôi chân mày nhíu lại. Nhờ vào việc sưu hồn mấy ngàn người, hắn cũng có biết vài thông tin sơ lược về Chiến Thần Điện. Dĩ nhiên đó chỉ là một vài thông tin mơ hồ. Chỉ có duy nhất Phát Chân là có nhiều hiểu biết nhất. Bởi vì Phát Chân là tu sĩ cấp Vệ Thần, mà bất kỳ tu sĩ cấp Vệ Thần nào cũng đều sẽ kinh lịch qua một lần giao lưu với Chiến Thần Điện.