Chương 153: Thanh lọc
Ánh mắt của lão tổ Tung gia lóe lên một tia suy nghĩ. Trái tim lão ta chợt nhảy lên một cái độp, thầm kêu “hỏng bét”.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, lão liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi, lão cũng có cảm giác linh hồn bị run sợ dữ dội. Nhưng cảm giác run sợ này không có sát ý, cơ bản chỉ là nỗi sợ hãi bản năng. Là thứ cảm giác của một con thỏ khi nhìn thấy chúa tể sơn lâm.
Lại kết hợp với chuyện 14 người của chi kia bị cố định tại chỗ. Nhân Tâm liền biết, vừa rồi toàn bộ mọi người ở đây đều đã bị tra xét ký ức trong linh hồn. Hơn nữa, chắc chắn rằng 14 người này đã làm chuyện gì khiến cho Vệ Thần đại nhân không vừa lòng.
Một cảm giác không lành dâng lên trong lòng Nhân Tâm. Lão ta nhìn qua 14 người kia, ánh mắt giận dữ khó mà kiềm nén. Lão chỉ muốn đi qua đó rồi một tát đập chết cái đám người vô ơn này. Lão sợ Vệ Thần đại nhân sẽ có ấn tượng xấu với Tung gia. Tệ hơn còn có thể luyện lụy tới sinh tử tồn vong của Tung gia.
Những người khác cũng dùng ánh mắt tò mò và khó hiểu nhìn 14 người kia. Bọn họ thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cũng không biết tại sao đám người này lại không di chuyển được.
Lúc này, tiếng nói của Trần Minh Quân vang lên
“Sở dĩ 14 người này không thể di chuyển là do bị ta khống chế. Còn về nguyên nhân thì cũng rất đơn giản. Ta nhìn thấy một số chuyện bọn họ đã làm, những việc vô cùng tàn ác, mất hết nhân tính. Họ cần phải trả giá cho hành vi của mình”
Nghe tới đây, nhất thời đám đông không khỏi xì xào bàn tán. Ai cũng thắc mắc trong lòng, không hiểu những người này đã làm gì mà bị Đại Nhân nói là tàn ác, mất hết nhân tính.
Trần Minh Quân thấy mọi người to nhỏ ồn ào thì liền giơ tay lên, ra hiệu cho tất cả im lặng! Mọi người nhìn thấy thì liền ngậm miệng lại, không dám bàn tán thêm.
Trần Minh Quân lại nói tiếp
“Ta sẽ nói chi tiết hành vi tàn ác của từng người. Tuy nhiên, có một chuyện mà có lẽ các ngươi rất muốn biết. Chính 14 người này là thủ phạm cướp đi lô hàng mà Tung gia mua từ Hoàng Thành. Trong vụ cướp đó, đám người này đã ra tay hạ độc giết chết toàn bộ hộ vệ và đại thiếu gia của các ngươi!”
Trần Minh Quân vừa nói xong, không khí trong đại điện nhất thời yên tính đến đáng sợ. Những tiếng hít hà liên tục vang lên. Còn có thể nghe tiếng tim đập loạn nhịp của rất nhiều người.
“Răng Rắc!”
Khắc Đa, gia chủ của Tung gia, bởi vì không thể khống chế được sự phẫn nộ trong lòng, bàn tay siết chặt tạo ra âm thanh răng rắc không ngừng. Trong bầu không khí yên tĩnh và ngột ngạt này, tiếng răng rắc lại đặc biệt chói tai và đáng sợ.
Sau đó, Khắc Đa trực tiếp đứng ra rồi quỳ xuống, dập đầu cầu xin Trần Minh Quân
“Vệ Thần đại nhân! Cầu xin ngài! Hãy kể cho tiểu nhân biết rõ về cái chết của con trai mình!”
Vừa nói Khắc Đa vừa dập đầu. Dù là một tu sĩ, tâm trí cũng đã khá cứng cỏi, nhưng Khắc Đa cũng không thể kìm nén được cảm xúc lúc này. Chuyện về sự biến mất của con trai và hàng hóa là một bí ẩn mà Khắc Đa đã dùng mấy năm để tìm hiểu cũng không thể tra ra.
Trong lòng của Khắc Đa vốn đã có dự cảm không lành. Nhưng cho tới bây giờ Khắc Đa vẫn luôn để lại một hy vọng. Hy vọng đứa con trai của mình chỉ bị mất tích vì lý do bí ẩn nào đó.
Vụ án mất tích này cũng làm dấy lên sóng gió rất lớn trong Tung gia. Phải mất vài năm thì tình hình mới tạm lắng xuống. Không phải là đã làm rõ được vấn đề mà là không thể tìm thấy đầu mối thông tin nào. Những gì Trần Minh Quân nói đã làm sáng tỏ bí ẩn này, cũng làm tan biến hy vọng trong lòng Khắc Đa.
Trần Minh Quân nhìn vị gia chủ đã ở tuổi trung niên tầm cao này đang liên tục dập đầu thì cũng mủi lòng. Công tâm mà nói, sự việc đó không phải trọng điểm khiến hắn quyết định trừng phạt nhóm người này. Trong thế giới người ăn thịt người này, những tranh đấu chết người kiểu này cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận, nếu không muốn nói là bình thường. Dù hắn đến từ thế giới văn mình thì cũng hiểu điều đó.
Tuy nhiên, hiểu thì hiểu, nhưng hắn cũng có điểm giới hạn trong lòng mình. Đám người này đã làm rất nhiều chuyện vượt quá giới hạn của hắn. Chết dưới tay của chúng không chỉ có đối thủ cạnh tranh, còn có rất nhiều sinh mạng vô tội, già trẻ lớn bé đều có đủ cả. Thậm chí, cả trẻ sơ sinh cũng không ngoại lệ.
Hắn thở dài một tiếng trong lòng, rồi nhanh chóng nói
“Ta cũng dự định nói rõ toàn bộ. Ngươi không cần cầu xin, cứ đứng lên đi!”
Sau đó, Trần Minh Quân bắt đầu kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Khắc Đa nghe. Cũng là đang kể cho những người đang có mặt nghe. . Được cop𝔂 𝑡ại ﹎ TR𝐔MTR𝐔 𝒀Ệ𝙉.v𝗻 ﹎
Theo những gì Trần Minh Quân quan sát được, nhóm người này đã lên kế hoạch từ lâu, cũng đã bố trí nhân thủ từ trước. Cứ cách 10 năm 1 lần, Tung gia sẽ vận dụng tài lực của gia tộc để lên Hoàng Thành mua về rất nhiều tài nguyên tu luyện. Trong đó, chủ yếu là đan dược hỗ trợ tu luyện.
Bởi vì đan dược trên thế giới này rất hiếm và khó mua. Gần như toàn bộ đan dược ra lò đều là hàng đặt trước. Nhưng cũng phải xếp hàng chờ nhiều năm, thậm chí mấy chục năm mới có được. Hơn nữa, cũng chỉ có Hoàng Thành mới có bán đan dược. Những gia tộc đặt mua phải trả tiền trước, đến hạn thì đi lãnh. Thời điểm lãnh đan được thì phải đặt tiếp tiền mua cho đợt tiếp theo.
Bình thường, số đan dược này sẽ có 5 phần được giữ lại cho đệ tử dòng chính. Còn lại thì được chia đều cho các chi nhỏ hơn.
Dã tâm của nhóm chi này quá lớn, muốn một lần một mình ăn trọn một lô đan dược. Nên đã sắp xếp người trà trộn vào nhóm hộ vệ có nhiệm vụ đi hộ tống hàng hóa. Ban đầu, bọn họ cũng không muốn làm tuyệt tình, chỉ muốn đánh thuốc mê rồi cướp hàng mà thôi.
Nhưng mà, bọn họ sợ để lại dấu vết, nhất là cái tên nội gian mà họ đã cài vào. Thế là, họ thay đổi ý định, đổi thuốc mê thành thuốc độc. Bởi vì đều là người một nhà, đội hộ vệ cùng đại công tử của Tung gia không hề đề phòng. Cuối cùng, tất cả đều chết thảm, bao gồm luôn tên nội gián.
Ngoài ra, Trần Minh Quân còn nhắc tới một số việc làm trọng điểm khác. Cái gì giết người cướp của, cái gì ỷ thế hiếp người, đều làm đủ cả.
Tuy nhiên, thứ Trần Minh Quân khó chấp nhận nhất là, chỉ vì muốn giải trí, xã giận, hoặc muốn trừ cỏ tận gốc trong những lần làm ác, chúng không ngần ngại mà xuống tay với cả người già, trẻ em, đứa nhỏ sơ sinh cũng không tha.
Cuối cùng, Trần Minh Quân phán quyết, toàn bộ 14 người phải trả giá bằng sinh mạng. Đồng thời cảnh cáo những người có mặt, nhìn vào kết quả của 14 người này làm bài học, đừng ở trong phạm vi hắn kiểm soát mà làm chuyện ác.
Cả 14 người liền bị Trần Minh Quân dùng thần niệm hút khô linh hồn lực. Căn nguyên linh hồn bị tan rã, chính thức biến mất khỏi thế gian, một cái chết không đau đớn, không có bất cứ cảm giác khó chịu gì.
Khoảnh khắc 14 cái thi thể ngã xuống. Đám người Tung gia lại có thêm sự nhận thức mới về sức mạnh của Vệ Thần. Trần Minh Quân chỉ ngồi một chỗ, lời nói ra là có thể định sinh tử của người khác. Thậm chí còn không nhìn thấy hắn có bất cứ động tác gì thì đám người kia đã là những cái xác chết.
Chưa dừng lại ở đó, Trần Minh Quân lại động ý niệm, đem 14 thi thể chôn sâu xuống bên dưới Bách Sơn Thành. Ở trong mắt người khác, họ chỉ nhìn thấy 14 cái xác chết tự nhiên biến mất, cứ như là bốc hơi khỏi thế gian.
Nhất thời, người nào người nấy đều tê dại cả da đầu, cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh vọt từ chân lên tới đỉnh đầu. Sau đó, họ đồng loạt rùng mình một cái. Trong lòng ai nấy đều âm thầm tự nhủ, phải tuyệt đối tuân thủ gia quy, không được đi làm chuyện xấu.
Giải quyết xong chuyện này, Trần Minh Quân yêu cầu lão tổ Tung gia ở lại, còn những người khác thì có thể rời đi. Hắn nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Khắc Đa, nên trước khi bảo y rời đi, hắn hóa ra một cái bản đồ gửi cho Khắc Đa. Tấm bản đồ này ghi lại vị trí chôn xác của vị đại công tử kia cùng mấy chục hộ vệ của Tung gia.
Khắc Đa quỳ bái cảm ơn rồi mang theo nước mắt và tấm bản đồ kia rời đi. Khi đám đông đệ tử Tung gia còn chưa đi hết. Ba người bạn già của Nhân Tâm cũng đã được dẫn tới đại điện.
Sau khi tiếp nhận lễ bái. Trần Minh Quân liền yêu cầu lão bà Cửu Loan dẫn đường đến Mê gia. Đồng thời, Khai Phú và Gia Tuấn cùng Nhân Tâm cũng được yêu cầu đi theo đến Mê gia.