Chương 145: Anh hùng cứu kẻ gian
Họ không phải ai xa lạ, đó là Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc. Lần trước, hai người bọn họ đang đi du lịch thì nghe ngóng được chuyện của Lý Linh. Vốn muốn trở về để kiểm tra, nhưng khi đến An Giang thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Tuy nhiên, kẻ chủ đạo đứng sau chuyện trời đất bất dung kia lại trốn thoát. Sau khi thăm hỏi người nhà của Trần Minh Quân, Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc nhận trách nhiệm truy bắt Cao Thời Đại.
Có vẻ bản lĩnh ẩn trốn của tên này khá giỏi, một thời gian khá dài mà không một chút phong thanh. Trương Xuân đã phải vận dụng gần như tất cả các mối quan hệ ở khắp Miền Tây Nam Bộ nhưng vẫn vô phương tìm kiếm đối phương.
Trương Xuân cũng không biết bên cạnh Cao Thời Đại còn có Cao Hổ. Danh nghĩa là người chú cũng là hộ vệ của Cao Thời Đại. Nhưng thực ra lại là cha ruột của Cao Thời Đại. Chính Cao Hổ mới là người có bản lĩnh lẩn trốn.
Cách đây một ngày, Trương Xuân đang điều tra tại khu vực thành phố Châu Đốc thì nhận được tin tình báo quan trọng. Một tu sĩ tự do trong lúc vô tình đã gặp người khá giống Cao Thời Đại ở Hà Tiên. Người tu sĩ này nhanh chóng báo tin cho một cơ sở của Thất Sơn Gia Viên tại Hà Tiên.
Bởi vì Trương Xuân là người phụ trách truy bắt, nên thông tin rất nhanh đã truyền đến tai hắn. Vừa nhận được tin báo thì cơ sở kia đã cử người theo dõi đối phương, chờ đợi Trương Xuân đến. Đó cũng là lệnh của Trương Xuân, để tránh có thương vong không cần thiết.
Còn ở phía bên kia, Cao Hổ đang rất mệt mỏi với đứa con trai bí mật này của mình. Nhưng phụ tử tình thâm, dù tên kia có ra làm sao thì cũng là con trai của hắn, hắn thực sự không thể làm gì khác.
Từ lúc chạy trốn tới giờ, mấy ngày đầu Cao Thời Đại còn có vẻ an phận, nghe lời. Nhưng sau một thời gian giảm sốc, nỗi sợ của Cao Thời Đại có vẻ đã không còn, thay vào đó là bản tính khó kiềm chế của hắn.
Cao Thời Đại không ngừng đòi hỏi Cao Hổ đủ thứ chuyện vô lý, hoàn toàn không hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân. Từ nhỏ tới lớn, hắn sống chẳng khác nào hoàng tử. Nay phải trốn chui trốn nhủi, ăn không no, mặc không ấm, lại không có phụ nữ hầu hạ, sao mà có thể chịu nổi.
Chính vì thế là trong lúc Cao Hổ ra ngoài tìm thức ăn thì Cao Thời Đại đã vô tình làm lộ hành tung. Hắn nhìn thấy một cô gái bình thường ở gần chỗ đang trốn. Đã lâu không được gần gũi phụ nữ làm cơn khát tình của hắn dâng cao.
Hắn định ra tay bắt cô gái kia để cưỡng hiếp nhầm thỏa mãn dục vọng. Thế nhưng, có vẻ đã làm ác quá nhiều nên ông trời cũng nhìn hắn không thuận mắt. Khi hắn đang tiếp cận cô gái thì có một nhóm tu sĩ tự do xuất hiện.
Nhìn thấy có người khác, lại là tu sĩ, Cao Thời Đại không thể không rút lui. Nhưng bóng dáng của hắn đã được nhìn thấy.
Lúc đầu, nhóm tu sĩ tự do này cũng không để ý lắm. Vì Cao Thời Đại hiện tại nhìn chẳng khác nào một tên ăn mày.
Nhưng trong nhóm này có một người đã nhận ra Cao Thời Đại. Lệnh truy nã Cao Thời Đại có thể nói là mọi nơi đều có, trên mạng cũng có.
Tu sĩ này âm thầm theo dõi Cao Thời Đại, khi đã biết chỗ lẩn trốn thì nhanh chóng báo tin cho Thất Sơn Gia Viên. Sau khi được xác nhận thì đã có thêm nhiều tu sĩ khác là nhân viên của Thất Sơn Gia Viên thay thế hắn theo dõi Cao Thời Đại chờ Trương Xuân đến.
Cao Hổ trở về hoàn toàn không hay biết chuyện đã xảy ra. Cao Thời Đại dĩ nhiên sẽ không nói là bản thân đã tự ý ra ngoài vì muốn bắt cóc một cô gái.
Nhìn thấy Cao Hổ về, Cao Thời Đại tỏ ra lúng túng hỏi
“Chú, chúng ta phải trốn thế này bao lâu nữa? Chú đã tìm được cách rời khỏi phạm vi Việt Quốc chưa?”
Cao Hổ lúc này cũng có vẻ ngoài như một tên ăn mày, đầu tóc bù xù, mặt mũi lem luốc. Đây là vì thường xuyên trốn chạy và cũng để hóa trang mà ra.
Nghe Cao Thời Đại hỏi thì hắn cũng có chút bất đắc dĩ trả lời
“Tạm thời còn chưa được. Thế lực của Thất Sơn Gia Viên quá mạnh. Cháu đừng nôn nóng quá, chúng ta cứ từ từ di chuyển, sẽ có ngày thoát khỏi phạm vi Việt Quốc.”
Nói rồi hắn móc ra một cái bịch thức ăn, trong đó có mấy ổ bánh mì, mấy chai nước suối.
“Cháu tranh thủ ăn rồi đi nghỉ ngơi đi, tối nay chúng ta sẽ qua đất người Cam. Hy vọng bên đó sẽ tìm được người có thể đưa chúng ta lên phương bắc.”
Nhìn bịch thức ăn khô khan, Cao Thời Đại tỏ ra chán nản
“Chú, ăn mấy thứ này mãi, cháu nuốt hết vô rồi”
Cao Hổ định nói mấy câu răn dạy nhưng rồi lại thôi, chỉ nhẹ nhàng nói
“Cháu cố chịu đựng thêm một thời gian ngắn nữa thôi. Hiện tại bên ngoài chúng ta rất khó lộ diện mua thức ăn. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ bán bánh mì. Chúng ta cũng không có mang theo quá nhiều tiền, cần dự trù cho việc trốn chạy nữa.”
Nói rồi Cao Hổ cũng lấy ra một ổ bánh mì đưa lên miệng ăn. Hắn cũng cần thêm sức, thời gian này bản thân hắn cũng quá mệt mỏi.
Biết là không còn lựa chọn nào khác nên Cao Thời Đại cũng đành phải ăn bánh mì. Sau đó buồn bực mà đi ngủ.
Cao Hổ cũng tranh thủ ra bên ngoài bố trí chút thủ đoạn phòng ngừa, sau đó cũng vào chỗ trú ẩn để nghỉ ngơi. Đêm nay, theo kế hoạch thì hắn sẽ dẫn Cao Thời Đại vượt qua bên kia Cam Quốc. Dù vẫn là ở trong thế lực của Việt Quốc, nhưng càng xa Thất Sơn thì càng cảm thấy an toàn.
Thời gian trôi qua, rất nhanh thì hoàng hôn đã phủ xuống.
Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc đã sắp đến Hà Tiên, trong ánh sáng đỏ của buổi chiều ta, trong tầm mắt đã nhìn thấy rõ ràng bờ biển.
Thấy đã gần tới Hà Tiên, hai người Trương Xuân hạ thấp độ cao. Sau khi xem xét lại thông tin mới nhất, biết được khu vực ẩn náu của Cao Thời Đại là núi Đá Dựng.
Trương Xuân cùng Lý Thanh Ngọc chỉ bay gần mặt đất, len lỏi qua các khu vực hẻo lánh, tiếp cận núi Đá Dựng.
Cao Hổ đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy. Hắn ra ngoài kiểm tra hoàn cảnh xung quanh. Thấy không có vấn đề gì thì không khỏi nhíu mày. Khi nãy, hắn cảm giác một mối nguy hiểm tới gần nên giật mình tỉnh lại.
Hắn không tin bản thân lại sợ bóng sợ gió như thế. Mặc dù hoàn cảnh hiện tại đúng là đang trốn chạy. Nhưng hắn rất tỉnh táo, ứng đối vô cùng tốt. Bằng bản lĩnh cá nhân, đã rời khỏi Thất Sơn ngày càng xa.
Mắt nhìn về hướng ánh Mặt Trời đã lặn ở đằng xa, bầu trời chỉ còn lại một màu đỏ như máu. Cao Hổ lại cảm giác có gì đó không ổn, trong tâm thần không thể bình tĩnh.
Cao Hổ quyết định vào gọi Cao Thời Đại, hắn muốn rời khỏi chỗ làm cho hắn bất an này.
Một lúc sau, Cao Hổ trở ra, phía sau là Cao Thời Đại vừa đi vừa ngáp ngủ. Hắn đang ngủ ngon thì bị kéo dậy, nên còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Thế nhưng, vừa rời khỏi chỗ trú ẩn không xa. Cao Hổ lập tức một tay bắt lấy vai Cao Thời Đại, sau đó thi triển thân pháp bay thẳng về phương hướng Cam Quốc.
Tuy nhiên, hắn vừa bay lên không trung thì thân hình khựng lại, như lâm vào vũng bùn, cử động vô cùng khó khăn. Từ xa xa, Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc đang bay đến.
Khi vừa phát hiện ra Cao Thời Đại và Cao Hổ, Trương Xuân cùng Lý Thanh Ngọc đã cùng nhau dùng thần niệm phong tỏa đối phương.
Tuy nhiên, sức mạnh này của họ không cường đại như Trần Minh Quân. Cũng không thể duy trì quá lâu, bởi vì tiêu hao thần niệm rất lớn.
Cho nên vừa phong tỏa đối phương thì bọn họ nhanh chóng bay đến để tiếp cận. Khi còn không quá xa thì thần niệm phong tỏa cũng đã tới cực hạn.
Cao Hổ nhận thấy sự phong tỏa không gian xung quanh đã biết mất thì muốn tiếp tục bỏ chạy.
Thế nhưng, Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc cũng đã xuất thủ. Hai luồng năng lượng phóng ra từ ngón trỏ của họ bay vun vút tới chỗ Cao Hổ, nhắm thẳng vào đầu hắn.
Cao Hổ vung thanh đao bên hông lên chắn ngay trước mặt. Khi một luồng sáng va vào thì ánh lửa lóe lên, hai cánh tay của hắn tê rần, thân hình cũng bị bắn ngược lại sau một chút.
Thế nhưng, hắn chưa kịp vui mừng thì một luồng năng lượng khác đã cùng một đường bắn tới. Luồng năng lượng này va chạm với thanh đao đúng chỗ trước đó. Một ánh lửa lại lóe lên, thế nhưng thanh đao đã thủng một lỗ.
Phần còn lại của luồng năng lượng bay thẳng tới đầu Cao Hổ.
BỤP
Cảnh tượng ghê rợn diễn ra, đầu của Cao Hổ bị nổ tung như một trái dưa hấu bị đập nát. Thân thể không đầu rơi xuống đất, kéo theo Cao Thời Đại đang mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch.
Cú rơi khá mạng làm cho Cao Thời Đại bừng tỉnh, hắn ngước nhìn Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc trên cao rồi la toáng lên.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, …”
Hắn vừa la vừa dùng cả tay lẫn vừa bò vừa chạy trên mặt đất.
Trương Xuân nhìn hắn với ánh mắt không một chút thương xót. Hắn vươn tay ra, ngón trỏ lại bắn ra một luồng năng lượng tới Cao Thời Đại.
Luồng năng lượng xé gió bay đi, trong bầu trời hoàng hôn đỏ như máu tạo ra một anh thanh như ma quỷ đòi mạng người.
Mắt thấy luồng năng lượng sắp bắn tới đầu Cao Thời Đại thì một bóng người từ đâu xuất hiện. Người này nâng lên một chiếc rìu, cản lại đường đi của luồng năng lượng kia.
KENG …
Tiếng kim loại va chạm vang lên, ánh lửa bắn tung tóe. Nhưng thân hình của người kia không xoay chuyển một chút nào. Chiếc rìu của hắn cũng không một chút sức mẻ nào.
Sau khi đón đỡ một đòn của Trương Xuân, người này ánh mắt ngước lên, nhìn thẳng vào Trương Xuân rồi hét lên
“Ác ma, xem rìu của ta đây!”
Nói rồi hắn chém một rìu tới chỗ Trương Xuân, vết chém vào không khí hình thành một phong mang hình lưỡi liềm. Phong man này như cắt xuyên qua không khí bay tới chỗ Trương Xuân.
Từ đâu xuất hiện một kẻ lạ mặt cứu mạng Cao Thời Đại, Trương Xuân còn nghĩ rằng là trợ thủ của tên kia. Thế nhưng khi nghe đối phương gọi mình là ác ma, Trương Xuân lại thay đổi suy nghĩ, có vẻ có hiểu lầm gì ở đây.
Nghĩ vậy, Trương Xuân tràn ra thần niệm bao xung quanh mình. Lợi dụng sự hỗ trợ của thần niệm, tăng nhanh tốc độ né qua đòn tấn công của đối phương.
Lý Thanh Ngọc thì nhíu mày nhìn tên kia, đòn này không nhắm vào nàng nên nàng không làm ra hành động gì. Trương Xuân né đòn xong, vừa định mở miệng hỏi chuyện thì cũng nhíu mày.
Lúc này, người kia toàn thân lấp lánh ánh sáng. Đang chạy lên không trung như đi trên đất bằng. Phương hướng là chỗ của bọn họ đang đứng trên không.
Trương Xuân nhìn qua Lý Thanh Ngọc, hai người trao đổi nhanh điều gì đó rồi cùng nhau vận dụng thần niệm nhầm phong tỏa đối phương. Đang lao lên thì người kia cảm nhận bản thân như vừa lao vào vũng bùn, hành động vô cùng khó khăn.
Mắt nhìn thấy đã có hiệu quả, Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc đang định mở miệng thì tên kia hét lên một tiếng. Ánh sáng quanh người lại bùng sáng dữ dội hơn, một tiếng răng rắc từ trong hư vô vang lên, thần niệm phong tỏa bị phá vỡ.
Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc như vừa bị ai đó hung hăng đập mạnh một búa, đầu choáng, mắt hoa, trời đất như đảo lộn.