Chương 2
Cầm sàng nhỏ sàng hết vỏ, nắng chiều chiếu vào phòng bếp, bột hạt kê giống như phấn vàng rơi lả tả trên thớt, nước sôi bỏ mì, một mùi thoang thoảng tràn ngập ra.
Chiêu Đệ chơi đến độ đầu toàn mộ hôi bưng một bát nước sôi, ngồi ở ngưỡng cửa vừa thổi vừa uống, chỉ thấy anh hai họ Ngân Bảo nhà cậu hai đang ăn bánh báo như hổi đói.
Đầu năm nay ăn bánh bao cũng không lạ, nhà nào cũng ăn được, hiếm thì chỉ hiếm bên trong que cay, bị mỡ đỏ thấm ướt, bên trên bột ngũ vị hương, hồi hương và vừng, vừa tê vừa cay, trong cay có ngọt, hương vị vô cùng tuyệt, thật sự là món ngon trên đời.
Chiêu Đệ không khỏi nuốt nước miếng.
Nhưng anh họ hai Ngân Bảo đi qua con bé, nó một câu: “Tiểu Chiêu Đệ, mẹ mày chỉ biết sinh con gái, cho nên cha mày không cần nữa, hi hi.”
“Anh nói dối, cha mẹ em ly hôn trong hòa bình.”
Chiêu Đệ đứng lên, một tay chống nạnh, hung dữ nói.
Ngân Bảo tiếp tục cười hi hi: “Chia tay trong hòa bình cái con chó, bây giờ cha mày là chủ mỏ than nổi tiếng ở thành phố Tây Bình, chú ấy muốn con trai, nhưng mẹ mày chỉ biết sinh con gái, cho nên họ mới ly hôn. Bây giờ bác cả muốn mẹ mày lấy người làm lính, người đó còn có hai đứa con trai, đến lúc đó sẽ đánh chết mày.”
Chiêu Đệ hung dữ đứng lên, hất một bát nước sôi qua: “Anh nói láo, không phải mẹ em chỉ biết sinh con gái, mẹ em cũng sẽ không kết hôn với người khác.”
Ngân Bảo ướt như chuột lột “oa” lên một tiếng, há mồm khóc.
Chị dâu hai nhà họ Trần ở bên cạnh, nghe tiếng khóc thì lao ra, kéo Nân Bảo, đưa tay sẽ tới đẩy Chiêu Đệ: “Con nhỏ này, có chuyện gì, ở nhà cậu còn ngang ngược, đánh người khác à?”
Trần Mỹ Lan vừa chưng bánh kê vào nồi, đuổi ra ngoài, thấy chị dâu hai đang đẩy Chiêu Đệ, thì đẩy lại: “Chị dâu hai, trẻ con đánh nhau, chị chen vào làm gì?”