Chương 4
Bắc Muội, Bắc Cô đều là gọi cô bé Đại Lục, ý bà ta nói chính là Tô Lâm Lang.
Hứa Uyển Tâm nức nở: “Còn chưa động phòng chồng đã xảy ra chuyện, Lâm Lang cũng là số khổ.”
A Mỗ nói: “Phu nhân, Bắc Muội là một người có số mệnh đê tiện, nhà họ Hạ chúng ta là phú quý to lớn, cô ta không chịu nổi, cho nên mới vào ngày đại hỉ, hôn sự biến việc tang lễ.”
“Chỉ cần Phác Đình có thể trở về, bao nhiêu tiền ta đều nguyện ý đưa ra, chỉ cầu bọn cướp đừng làm tổn thương nó.” Hứa Uyển Tâm khóc thút thít.
A Mỗ nói về Tô Lâm Lang tiếp: “Bắc Muội mệnh tiện, nếu cô ta không đi, chỉ sợ thiếu gia sẽ…” Không về được.
Hứa Uyển Tâm bị thuyết phục, nhưng lại nói: “Thiên sư đã nói, Phác Đình và con bé là mối hôn sự trời đất tác thành.”
“Phu nhân, ngày sinh có thể đổi được mà, đại thiếu gia nhà ta muốn cưới ai, không được tìm người thì thay đổi bát tự để hợp với ngài ấy.” A mỗ cực kỳ có kinh nghiệm nói: “Theo tôi thấy, bát tự của Bắc Muội khẳng định là giả.”
Hứa Uyển Tâm dường như bị thuyết phục, nhưng lại thở dài: “Đại lục nghèo như vậy, con bé khẳng định không muốn trở về.”
Đây là những năm tám mươi, Cảng Thành từng tòa nhà cao chọc trời xa hoa truỵ lạc, đại lục lại là từng cái túp lèo thấp bé, mọi người còn ăn không no bụng, mọi người liều mạng chen nhau đi tới Cảng Thành, ai lại bằng lòng trở về?
A mỗ đúng lúc bày tỏ lòng thành: “Chỉ cần phu nhân gật đầu, tôi sẽ nghĩ biện pháp!”
…
Hạ Băng Nhạn lắc lắc cánh tay của chị dâu, ánh mắt giao nhau, trong nháy mắt cô bé liều mạng gật đầu, Tô Lâm Lang cũng tỉnh ngộ, vì sao sáng sớm đứa nhỏ này đã đến tìm mình, còn nhất định phải lôi kéo cô đứng ở góc tường lắng nghe.
Cũng rốt cuộc hiểu được tại sao mình lại bỗng dưng ‘cuỗm tiền bỏ trốn’ rồi.
Thì ra mấu chốt xuất hiện ở trên người hầu gái hầu hạ bên người mẹ chồng.
Thấy phu nhân còn do dự, a mẫu khóc lóc khuyên ngăn: “Phu nhân, người có số khắc chồng không giữ lại được đâu, ngài phải sớm hạ quyết tâm!”
Thì ra bởi vì linh hồn không dung, Tô Lâm Lang chỉ có thể nói mấy từ đơn giản như ừ ờ, lại thêm lúc cô đến Cảnh Thành, lão thái gia đã định xong hôn kỳ mời xong tân khách, cô cũng không có phản đối, cùng Hạ Phác Đình cử hành hôn lễ.
Nhưng cô cũng đã sớm nghĩ rõ, chờ cô có thể biểu đạt rõ ràng, chỉ cần Hạ Phác Đình nguyện ý, thì cô sẽ cùng anh ly hôn, cũng không tham luyến tài phú nhà giàu, có thể không lấy một xu thì cũng nhẹ hơn hơn nhiều.
Nhưng bây giờ Hạ Phác Đình bị trói, sống chết chưa biết, người hầu này lại muốn đuổi cô đi, bà ta có âm mưu gì?
Tô Lâm Lang đã từng là một nữ thượng tướng, đương nhiên không có khả năng mắt thấy một người hầu gài mình, cô bước thẳng tới, trực tiếp hỏi: “A mỗ nói tôi khắc chồng, chẳng lẽ chồng tôi đã chết?”
Thấy cô bỗng nhiên xuất hiện, a mỗ và Hứa Uyển Tâm đồng thời biến sắc.
“Phi phi phi, đại thiếu gia khỏe mạnh, Thiếu phu nhân ngài sáng sớm sao có thể trù ẻo cậu ấy.” A mỗ vội nói.
Tô Lâm Lang nhíu mày: “Vừa rồi là a mỗ chính miệng bà nói tôi mang số khắc chồng, nếu không phải chồng tôi đã chết, sao bà có thể nói như vậy để hình dung Tân thiếu phu nhân vừa mới kết hôn như ta?”
…
Cô nhíu mày, lại hỏi một câu: “Hay là nói bà luôn ngóng trông chồng của tôi chết?”
A mỗ không nghĩ tới Bắc Muội từ trước đến nay không nói một lời chẳng những có thể nói tiếng Quảng Đông, còn nhanh mồm nhanh miệng, hùng hổ dọa người.
Thiếu gia sống chết chưa biết, bà ta nói vợ người ta khắc chồng, không phải nói rõ đang trù thiếu gia chết?
Lại nói, thiếu gia bị bắt cóc là bí mật trong nhà, một người hầu như bà ta lại tùy ý nói năng, nếu để lão thái gia nghe được còn chịu nổi sao?
A mỗ đang muốn cầu Tô Lâm Lang mau ngậm miệng, liền nghe một trận tiếng bước chân.
Quay đầu liền bắt gặp xe lăn của lão thái gia.