Chương 11 - Tố cáo
Tiếp theo quầng sáng tự động hiển thị rất nhiều không gian biệt thự xa
hoa của ký chủ khác, rất nhiều phong cách, bên trong trang hoàng cũng
cực kỳ xa xỉ.
Lâm Ngọc Trúc lau nước miếng, quả nhiên không sai,
hệ thống này thay đổi biện pháp làm nhóm ký chủ chịu khó làm công, biệt
thự xa hoa là đừng nghĩ, nhưng nhà tranh thật ra có thể cân nhắc.
Hệ thống xun xoe bắt đầu giới thiệu nhà tranh, thông qua màn hình truyền
tin trên dưới trái phải 360 độ, Lâm Ngọc Trúc đại khái đã hiểu, nhà
tranh chính là phòng ở đơn sơ nhất.
Một gian chính, một gian bếp, một nhà vệ sinh, đơn giản không có đồ nội thất, muốn có đồ nội thất? Có thể! Mua! Mua! Mua!
Vậy mà còn có chính sách ưu đãi, chính là tặng một người máy nhỏ sơ cấp.
Nhà ở càng xa hoa, số lượng người máy tặng kèm càng nhiều, các vị ký chủ, mau tới xây dựng gia viên tưoi đẹp nào~
Lại nói, người máy nhỏ có thể nói là không gì không làm được, chúng nó có
thể xây nhà, làm hệ thống thoát nước toàn bộ đều không nói chơi, thần kỳ thần kỳ, Lâm Ngọc Trúc đều muốn vỗ tay cho bọn họ.
Trước mắt, chỉ cần có cái phòng vệ sinh cũng đã làm nàng rục rịch lắm rồi.
Lại nghĩ một chút, nàng tuy rằng không thiếu lương thực, nhưng những lương
thực đó không thể lấy ra ngoài, không có khả năng không làm gì liền lấy
ra bột mì cùng gạo ra dùng đi.
Lúc này cho dù là gia đình cán bộ
cũng không thể mỗi ngày đều ăn gạo cùng màn thầu trắng, nếu hầm thịt,
mùi hương sợ là có thể bay tới nửa cái thôn, nàng nếu không muốn chọc
phiền toái tốt nhất nên điệu thấp một chút.
Muốn ăn no cùng ăn ngon là nhất định phải lén mở bếp riêng, nếu có thể ở trong không gian nấu cơm là không còn gì tốt hơn.
Xem ra mua cái nhà tranh nhỏ là cần thiết, nhìn đến giá cả, ừm… mua không nổi!
“Hừ, lúc trước sao ngươi không giới thiệu cho ta không gian còn có thể mua phòng ở?”
“Ta cho rằng lúc này nói ra càng làm cho ký chủ tràn đầy động lực ~”
“…….”
….
Một đợt tiếng gõ thanh la* từ nơi xa truyền đến, Vương Dương giải thích:
“Là trưởng thôn ở ruộng lúa mì gõ thanh la, ý là phải bắt đầu làm việc,
đi thôi, chúng ta đi ruộng lúa mì.”
Nhìn mấy thanh niên trí thức cũ đều mang mũ rơm khăn lông, bốn người mới tới mau chóng học theo rồi cùng đi ra ngoài.
Tới ruộng lúa mì, trưởng thôn thấy các nàng đều tới, trên mặt coi như vừa
lòng, chờ thôn dân đến đông đủ, trưởng thôn mới đem bốn người thanh niên trí thức mới tới lần lượt giới thiệu một lần.
Thôn dân phần lớn
đều dùng ánh mắt như đang xem khỉ nhìn bọn họ, Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, không có chút xíu mất tự nhiên nào, nhìn nhiều cũng không mất miếng
thịt.
Bốn người cũng chỉ có Trương Diễm Thu bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, dần dần đỏ mặt, có vị đại nương trêu ghẹo nói: “U, cô
nương đứng giữa kia sao lại thẹn thùng rồi, là coi trọng tiểu tử nhà
ai!”
Khắp nơi truyền đến một trận cười vang……
Mặt Trương Diễm Thu càng đỏ, trong lòng cảm thấy người dân thôn này quá mức thô tục.
Trưởng thôn thấy mọi người đều ồn ào hùa theo, liền quát lớn: “Trương nhị gia
mau câm miệng đi, ở đó nói nhao nhao gì, còn nói hươu nói vượn trừ công
điểm của ngươi.”
Công điểm tương đương với lương thực cùng tiền, ở đâu nói trừ liền trừ thật, nếu tuỳ tiện trừ công điểm, thôn dân đều
phải làm ầm ĩ lên.
Trương nhị gia cợt nhả cười, dường như không để trong lòng, cũng không cười nhóm thanh niên trí thức nữa.
Thôn Thiện Thuỷ là thôn lớn, trong thôn chia làm ba tiểu đội, liền phân công ba người làm tiểu đội trưởng.
Đội trưởng tiểu đội một ở trong thôn cường thế hơn, nam thanh niên trí thức mới tới trực tiếp bị hắn nhận đi.
Sau hai tiểu đội trưởng còn lại không chịu, nói nữ thanh niên trí thức mỗi
đội phân một người, đội trưởng tiểu đội một cố mà làm chọn Lý Hướng Vãn, hắn thấy Trương Diễm Thu hướng nội không giống người có thể làm việc,
mà một người khác lớn lên mềm mại nhu nhược, càng không giống người làm
được việc, người này nhìn còn tốt, liền đem Lý Hướng Vãn nhận tới tiểu
đội bọn họ.
Giống với cốt truyện, nam nữ chính bị phân tới cùng một đội.
Đội trưởng tiểu đội hai không chút nghĩ ngợi nhận Trương Diễm Thu, hắn nhìn Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không giống người dễ bảo, không thấy vừa rồi đứng trên sân, cô nương này da mặt dày hơn người khác, thanh niên trí
thức vốn đã không làm bao nhiêu việc, nhận cái người khó quản đội trưởng hắn cũng phải nhọc lòng theo.
Sau đó Lâm Ngọc Trúc vào tiểu đội ba.
Vương Tiểu Mai không khỏi che miệng cười trộm, nàng ở tiểu đội một, ba tiểu
đội trong thôn, người tiểu đội một là có năng lực nhất, bọn họ gieo
trồng được nhiều lương thực nhất, tiếp theo là tiểu đội hai, người tiểu
đội ba phần lớn đều trễ nải công việc, chờ cuối năm chia lương thực cùng tiền đều kém xa tiểu đội một.
Trong sách tác giả không giới
thiệu các tiểu đội, giữa các tiểu đội đều là các loại khác nhau, tính
công điểm từng người, tất nhiên mấy tiểu đội sẽ có cao có thấp.
Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, tình huống trong đất cũng dần tốt lên, tiểu
đội ba mặc dù trồng được ít lương nhất lại cũng không nghe nói nhà ai ăn không đủ no mà đói chết.
Không phải thu hoạch vụ thu, nhiệm vụ
của các nàng không nặng, cũng chỉ là ra ngoài ruộng làm cỏ, tưới nước,
có ngày thì bón phân, không có phân hoá học, ừm, chỉ có thể tưới phân
sống, nếu như có sâu thì phải bắt sâu.
Mới tới Lâm Ngọc Trúc liền bắt kịp việc làm cỏ, nàng thấy người trong thôn đều là tay không nhổ
cỏ, dường như đã quen, không có chút nào không khoẻ, Lâm Ngọc Trúc không khỏi đau răng, nàng nhổ hơn hai mươi phút tay đã có chút xót, nhìn nhìn trên tay đã bị cỏ siết ra dấu hồng hồng, nếu cứ nhổ như vậy, tay này
thế nào cũng phải trầy da.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai ở tiểu đội một nhổ sạch sẽ lưu loát,
nhiệt tình mười phần, không khỏi bội phục, rất có tinh thần chịu khó
chịu khổ nha.
Nàng nhìn ruộng lúa mì mênh mông vô bờ, hai mắt tối sầm, mấy chữ trễ nải công việc to đùng không ngừng lăn lộn trên đỉnh đầu.
Trễ nải công việc cũng là một môn nghệ thuật, hiển nhiên Lâm Ngọc Trúc học
nghệ không tinh, đến giữa trưa tan tầm, đội trưởng đội ba nói: “Trúc nha đầu, có người phản ánh ngươi làm việc không nghiêm túc, muốn trừ công
điểm của ngươi, buổi chiều ngươi làm việc nghiêm túc lên, nếu không cơm
ăn của ngươi cũng là một vấn đề.”
“……” Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt chết lặng.
Nàng có thể nói không cần quá nhiều công điểm, chỉ cần một nửa chỉ tiêu công điểm của mọi người có được không?
Có hệ thống bên người, Lâm Ngọc Trúc chân thành cảm tạ trời xanh, bằng không nàng có thể thật sự sẽ đói chết ở nông thôn.
Đội trưởng đội ba thấy nàng một cái nữ hài cũng không tiện nói thêm cái gì, liền la hét mọi người giải tán về nhà.
Lâm Ngọc Trúc lười đi tìm xem là ai báo cáo nàng, dù sao khẳng định là ở
cùng đội, đơn giản là thấy nàng làm việc không tích cực, không cam lòng
nàng được chia công điểm chia lương, nhưng nói thật lòng, Lâm Ngọc Trúc
vốn dĩ cũng không tính toán kiếm nhiều công điểm, làm được bao nhiêu lấy công điểm bấy nhiêu, như vậy rất tốt nha!
Làm được bao nhiêu rành rành ra đấy, có cái gì mà báo cáo.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện trong tiểu đội ba có khối người trễ nải công việc, cũng không phải một mình nàng.
Mấy tiểu đội đều là tụ tập ở ruộng lúa mì nên cùng nhau giải tán, người tiểu đội khác cũng nghe thấy lời đội trưởng đội ba nói.
Tan tầm trên đường cùng nhau về, Vương Tiểu Mai liền sáp lại, “Ngươi xem ta nói mà ngươi không tin, người xong thôn rất gian xảo đâu, ngươi không
làm cẩn thận nhất định sẽ tố cáo ngươi.”
Lâm Ngọc Trúc lúc này
cũng không so đo tức giận với Vương Tiểu Mai ngày hôm qua, làm nàng ta
biết cái gì có thể nói cái gì không là được, nàng không phải người dễ
bắt nạt.
Không cần thiết thật sự làm cho quan hệ trở nên xơ cứng, vì thế lười biếng nói: “Thích tố cáo thì tố cáo, một mình ta ăn no cả
nhà không đói bụng, lượng cơm ăn lại không lớn, công điểm đủ dùng là
được!” Nói xong phóng khoáng đi ở đằng trước.
Vương Tiểu Mai ở
phía sau liên tiếp lắc đầu, cùng Triệu Hương Lan nói thầm: “Tuổi còn nhỏ tầm nhìn cũng nông cạn, nhiều công điểm không đổi lương còn có thể được chia tiền nha, nàng cũng không nghĩ tới.”
Triệu Hương Lan không
phát biểu ý kiến, tuy nhiên nhìn bóng dáng Lâm Ngọc Trúc lại thở dài, nữ sinh sức lực nhỏ, chính là nàng tính toán đâu ra đấy công điểm một năm
cũng chỉ có thể đủ cái ấm no, tiền lại không kiếm được bao nhiêu, không
khỏi đồng ý với Vương Tiểu Mai, lại nghĩ khả năng nàng ấy được trong nhà chiều chuộng, có thể được trợ cấp đôi chút, bằng không sao lại chắc
chắn như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, trong lòng sinh ra vài phần hâm mộ.
Thời điểm mới tới mọi người dường như đều không suy nghĩ kĩ càng, chờ tới mùa đông ăn không đủ no liền biết công điểm quan
trọng.
Về tới nhà mọi người đều vội vàng lau mồ hôi trên mặt cùng cổ, Lâm Ngọc Trúc lại gần Lý Hướng Vãn nhỏ giọng hỏi, “Hướng Vãn, ngươi có nhiều bao tay sợi bông không, ta đưa tiền cho ngươi, đổi phiếu ta
lấy phiếu gạo hai cân đổi, ngươi thấy được không?”
Nàng hôm nay
nhìn thấy Lý Hướng Vãn dùng bao tay sợi bông, nghĩ tới hỏi một chút còn
có hay không, chờ thời gian rảnh rỗi đi huyện thành mua sợ là tay đều
hỏng.
Lý Hướng Vãn gật đầu, “Vừa lúc còn thừa một bộ.”
Lý
Hướng Vãn có nam chính giúp đỡ buổi sáng làm việc không quá mệt mỏi, có
thể kiên trì, Lâm Ngọc Trúc lười biếng dùng mánh lới cũng còn có thể
chịu đựng, mấu chốt là hai người đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, hơn nữa biết xu thế tương lai, lại có bàn tay vàng, trong lòng tất nhiên tự tin mười phần.
Nhưng Trương Diễm Thu là cư dân lớn lên ở địa phương trong nguyên tác, nàng không biết khi nào có thể trở về thành phố, hoàn toàn
không nhìn thấy tương lai, lúc này tâm trạng cực kỳ kém và mờ mịt.
Chỉ thấy nàng vào nhà liền chọn chỗ râm mát ngồi xuống, nàng là người thích sạch sẽ, lúc này lại không có tâm tình rửa mặt, lau bụi bẩn trên người.
Tay nàng lúc này đều nhịn không được run rẩy, lòng bàn tay đã có vài chỗ
trầy da, vừa cử động mạnh liền đau thấu tim, lúc này nàng trong lòng
buồn khổ không ai có thể hiểu, nàng không biết vì sao phải xuống nông
thôn?
Nếu thật có mệnh trồng trọt còn không bằng sinh ra đã là
dân quê, sao phải làm nàng trải qua sinh hoạt trong thành phố rồi lại
đến chịu loại tội này!
Lâm Ngọc Trúc có thể nhìn ra cô gái này cả người toát ra từng luồng khí ai oán, cũng không tiến đến trêu chọc
nàng, thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt là yêu cầu tự mình chậm rãi thích
nghi, ai cũng không giúp được ai.
Chỉ có thể nói, dựa vào chính mình khai thông tư tưởng.
Ngày dần trôi, từng nhà đều bắt đầu vội vàng nấu cơm, thanh niên trí thức
bên này là nữ sinh thay phiên nấu cơm, nam sinh thay phiên làm chút việc nặng như múc nước, chẻ củi.
Trước khi mấy người Lâm Ngọc Trúc
tới là Triệu Hương Lan cùng Vương Tiểu Mai mỗi ngày phụ trách nấu cơm,
hiện giờ lại tới ba người nữ thanh niên trí thức, tất nhiên phải thay
phiên nhau làm, chỉ là hai người một tổ lại dư ra một người.
Lý
Hướng Vãn mặt ngoài cùng Trương Diễm Thu có vẻ quan hệ không tồi, thật
ra trong lòng sớm đã có ý muốn xa cách, lúc đang thương lượng phân tổ
nấu cơm như thế nào, nàng liền chủ động đề nghị cùng Lâm Ngọc Trúc một
tổ, không khí hơi có chút xấu hổ.
Một người làm cơm cho chín người liền quá chậm, nghĩ lại người dư ra liền phụ trách mỗi ngày rửa bát cho mọi người.
Trương Diễm Thu vốn dĩ chính là người thích sạch sẽ, người khác rửa bát nàng
thấy không yên tâm, cho nên cũng liền chấp nhận sắp xếp như vậy.
Tuy nhiên rõ ràng là bị xa lánh, rốt cuộc có chút không thoải mái.
Nàng nhìn về phía nữ chính ánh mắt hơi mang chút oán trách, nữ chính chỉ làm như không nhìn thấy, rốt cuộc từ lúc quen biết đến bây giờ cũng không
được mấy ngày, nói tình cảm thâm hậu thật sự là không có, đã có ý xa
cách tất nhiên sẽ không quan tâm nàng nghĩ như thế nào.
Hôm nay
bắt đầu từ Vương Tiểu Mai cùng Triệu Hương Lan nấu cơm, tan tầm, Lâm
Ngọc Trúc ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ trong sân phát ngốc, chỉ thấy trưởng
thôn lại nhận tới một nam đồng chí, Lâm Ngọc Trúc nhìn qua đôi mắt đều
sáng mấy độ, đây là nam phụ trong truyền thuyết?