Chương 24 - Nhảy sông tự sát
Trương Diễm Thu luẩn quẩn trong lòng nhảy sông tự sát đối với mọi người là việc ngoài ý muốn!
Ai cũng không ngờ chỉ một việc nhỏ lại biến thành một mớ hỗn độn lớn như vậy!
Lâm Ngọc Trúc cũng không nghĩ cô ấy sẽ làm như vậy, nàng đã đọc rất nhiều
tiểu thuyết, từ trước đến nay đều là nữ chính nhảy sông tự sát trọng
sinh trở về ngược tra, chưa từng thấy nữ phụ nào nhảy sông tự sát.
Nữ phụ không phải nên có sức sống cứng cỏi như cỏ dại sao?
Nhìn Trương Diễm Thu mặt vàng như giấy, dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.
Thấy ngực nàng phập phồng rất khẽ, hẳn là đã được sơ cứu, không còn nguy hiểm tính mạng.
Đây lại là một việc không xảy ra trong nguyên tác, Lâm Ngọc Trúc lại lần
nữa nghĩ rằng chẳng lẽ do nàng tới nơi này nên tạo ra phản ứng dây
chuyền.
Nhưng thật sự không nghĩ ra mối liên hệ trong đó, theo nàng thấy thì nàng cũng không phá hỏng cái gì quá lớn trong cốt truyện.
Nàng cũng chỉ là cùng nam nữ chính ngoài mặt không có khúc mắc, thực tế cũng không thân thiết, với những thanh niên trí thức khác càng không có giao tình gì, nàng ở nhà chung của nhóm thanh niên trí thức đã sắp thành
người tàng hình.
Nhưng mà có điều nàng không biết, nếu không có nàng, ở thời điểm nữ chính xây nhà, cô ấy cùng Triệu Hương Lan quan hệ chính là thân thiết lên, về sau cứ tự nhiên như vậy cùng nhau kết nhóm ăn cơm.
Bây giờ bởi vì có Lâm Ngọc Trúc ở đây, nữ chính ngược lại không cần Triệu Hương Lan làm
bạn, hai người lúc này cũng chỉ là quan hệ hời hợt mà thôi.
Triệu Hương Lan không có nữ chính giúp đỡ, còn kết nhóm ăn cơm cùng Vương
Tiểu Mai, một Vương Tiểu Mai đã làm nàng thực phiền, lại thêm Trương
Diễm Thu mờ mịt làm nàng càng câm nín, rửa cái bát cũng là bộ mặt khổ
đại cừu thâm, làm như có ai bắt nạt nàng.
Triệu Hương Lan đắp nặn hình tượng tốt bao lâu nay sao có thể để cho người khác phá huỷ, quay
đầu liền nảy ra chủ ý, không có việc gì lại nói dăm ba câu châm ngòi
Vương Tiểu Mai, tốt nhất là có thể qua miệng Vương Tiểu Mai làm cho mọi
người biết Trương Diễm Thu là dạng người gì, như vậy vừa không lộ ra
nàng tính toán chi li, lại có thể làm người khác nhìn ra bộ mặt thật của Trương Diễm Thu, tiền đề là chỉ cần Vương Tiểu Mai ra sức, trong đó tất nhiên không thể thiếu nàng chỉ điểm.
Bởi vậy mới có trận tuồng ngày hôm nay.
Trương Diễm Thu cảm thấy hôm nay đã chịu nhục nhã vô cùng, lại còn có Hà Viễn
Phương ở một bên lộ liễu thèm muốn, làm nàng vừa giận vừa sợ, nàng quyết định đi tìm lãnh đạo thôn làm chủ.
Trên đường vừa lúc gặp được
đại đội trưởng, nàng lôi kéo đại đội trưởng kể lể một hồi, chỉ thấy đại
đội trưởng nhăn khuôn mặt già, không khách khí nói: “Việc này ngươi tìm
ta giải quyết được gì? Ta chỉ quản lý sản xuất, ngươi đi tìm trưởng thôn đi, xem hắn có thể làm chủ cho ngươi hay không.”
Nói xong đại đội trưởng liền rời đi, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Làm mình làm mẩy, chút việc cỏn con cũng có thể sinh sự.”
Trương Diễm Thu nghe được rõ ràng, nháy mắt đỏ bừng mặt, bực mình đại đội
trưởng không quản, dậm dậm chân lại đi đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn cùng vợ hắn nghe xong ngọn nguồn câu chuyện cũng là thần sắc không kiên nhẫn, trong lòng nghĩ mấy thanh niên trí thức này suốt ngày đều là mấy việc lông gà vỏ tỏi, quản cũng quản không hết.
Vợ trưởng
thôn thân nữ nhân, mỗi ngày chính là phải tiếp xúc với mấy việc lông gà
vỏ tỏi này, trong thôn nàng dâu nhỏ nhà ai mà trong bụng không có việc
loanh quanh lòng vòng.
Nàng trực tiếp không khách khí nói:
“Trương thanh niên trí thức, tẩu tử nói chuyện có thể khó nghe, ngươi
cũng đừng so đo, ta đây cũng là muốn tốt cho ngươi.
Chúng ta
không có mệnh tiểu thư, liền nhận mệnh đi, tay tróc da thì không thể rửa bát? Ngươi nhìn phụ nữ trong thôn, chính là bị lưỡi hái cắt đứt tay còn vẫn phải tiếp tục giặt quần áo nấu cơm, có ai bởi vì hơi chút đau mà
không làm việc để cả nhà đói bụng?”
Nói xong vợ trưởng thôn thấy
Trương Diễm Thu sắc mặt tái nhợt, trong mắt không phục lại không dám
biểu lộ, trong lòng hừ lạnh, biết mình nói vô ích, người ta căn bản
không nghe lọt, ngữ khí không khỏi chế giễu nói: “Ta thấy ngươi vẫn nên
trở về nhận sai thật tốt với mọi người, ngươi bảo lão già nhà ta có thể
thay ngươi nói cái gì? Bảo mấy tiểu cô nương trong nhóm thanh niên trí
thức hầu hạ ngươi? Còn phải cho ngươi đồ ăn?” Mặt mũi thật lớn!
Vẻ mặt âm dương quái khí của vợ trưởng thôn đã kích thích rất sâu tới
Trương Diễm Thu, Trương Diễm Thu liền không muốn nói gì nữa, trong đầu
tất cả đều là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, không nói hai lời chạy
ra khỏi sân.
Nàng vừa đi trên đường nhỏ ở nông thôn, vừa nghĩ bản thân khi nào mới có thể trở về thành phố, một đám thanh niên trí thức
cũ đều đã ở sáu bảy năm, chẳng lẽ nàng cả đời cũng phải ở tại đây, làm
việc mệt sống mệt chết, còn bị bắt nạt.
Càng nghĩ càng không thấy có hy vọng, lại còn bị các loại người bắt nạt, nhìn chằm chằm mặt sông
một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, nhắm mắt nhảy xuống.
Trùng hợp có mấy đứa trẻ nhìn thấy, lớn tiếng gọi người lớn trong thôn cứu người, mới đem người cứu lên.
Trưởng thôn lúc biết Trương Diễm Thu nhảy sông, sắc mặt cực kỳ xuất sắc, quay
đầu liền mắng vợ mình, rồi vội vàng chạy tới bờ sông.
Người được
cứu lên, cũng đưa đến nhà chung của thanh niên trí thức, lúc này trưởng
thôn không thể không thay Trương Diễm Thu ra mặt, đều suýt chút nữa ra
án mạng, không thể mặc kệ!
Vương Tiểu Mai nhìn thấy Trương Diễm Thu bị nâng trở về trong lòng sợ hãi, lúc này tay cũng run lên.
“Mấy nữ sinh các ngươi là chuyện như thế nào, có việc không thể nói chuyện
tử tế? Có gì mà không giải quyết được, cứ phải làm ầm ĩ đến ra mạng
người mới thôi?” Trưởng thôn lạnh giọng giáo huấn.
Triệu Hương
Lan vẻ mặt tủi thân, “Trưởng thôn việc này không liên quan đến ta, ta
vẫn luôn khuyên hai nàng bớt giận, không ngờ đều là người tính tình
lớn…”
Vương Tiểu Mai vẫn là ngốc ngốc đứng ở đó không phản ứng kịp.
Trưởng thôn thấy nàng như vậy cũng không nói nhiều, biết sợ là được rồi, “Mau
đem người nâng vào nhà, mấy nữ sinh các ngươi giúp nàng thay quần áo,
hai ngày tới chú ý chăm sóc nhiều hơn.
Đặc biệt là Vương Tiểu Mai ngươi, đừng bắt nạt thanh niên trí thức mới tới, nàng một nữ sinh mới
đến vẫn chưa thích ứng đâu, ngươi nhường nhịn một chút, làm người cũng
không thể ích kỷ như vậy, các ngươi đều là thanh niên trí thức tới từ
năm sông bốn bể, càng phải đoàn kết hữu ái.
Người này nếu lại bị
ngươi bắt nạt đến nỗi xảy ra chuyện gì, ta liền đem ngươi đưa đến công
xã điều đi, thôn chúng ta không giữ được người như vậy, ta chỉ nói lần
này, về sau chính ngươi liệu mà làm!”
Nói xong các thôn dân đem Trương Diễm Thu vẫn đang hôn mê bất tỉnh nâng vào trong nhà.
Triệu Hương Lan nhìn Vương Tiểu Mai sợ tới mức không nhẹ ngốc lăng đứng một
bên, trong lòng cười thầm, quay đầu nói với Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng
Vãn: “Một mình ta sợ là không thể thay quần áo cho nàng, chúng ta cùng
làm đi!”
Hai người không thể từ chối, cùng theo vào trong phòng hỗ trợ.
Lâm Ngọc Trúc thở dài nhìn Vương Tiểu Mai còn ngây ngốc đứng ở kia, nữ oa
này sợ là phải gánh cái thanh danh điêu ngoa ương ngạnh bức chết người!
Xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất, không khó nhìn ra Vương Tiểu Mai làm mũi thương cho người khác, qua ngày hôm nay, nàng cùng Trương Thu ở
trong miệng thôn dân đều sẽ không phải người tốt.
Lúc này thôn
dân phần lớn là đồng tình Trương Diễm Thu, nhưng qua sự việc lần này,
phải cách nàng xa xa, hơi lớn chuyện liền nhảy sông tự sát, ai dám tiếp
xúc nhiều với nàng, nhỡ nói câu nào không đúng, người ta đi nhảy sông
thì phải làm sao? Người như vậy tốt nhất tránh xa một chút, đừng trêu
chọc là được.
Trương Diễm Thu làm như vậy, là tổn thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Dưới sự hô hào của trưởng thôn, các thôn dân sôi nổi rời đi, thỉnh thoảng
vẫn có tiếng thảo luận truyền vào trong sân, Vương Tiểu Mai lúc này mới
phục hồi tinh thần, nước mắt rưng rưng, ấm ức nhìn ngoài cửa lại nhìn
vào trong phòng, quát: “Ngươi lại đi nhảy sông, ngươi nhảy sông ngươi
liền có lý?”
Các thôn dân còn chưa đi xa nghe được liếc nhìn
nhau, chậc lưỡi, Vương Tiểu Mai này cũng thật không ra gì, người ta đã
như vậy rồi còn bắt nạt.