Chương 4 - Giọng Nói Dịu Dàng Mà Uy Nghiêm (4)
- Trang Chủ
- [THẬP NIÊN 70] BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA ĐẠI LÃO HƯƠNG GIANG - Nữ vương không ở nhà
- Chương 4 - Giọng Nói Dịu Dàng Mà Uy Nghiêm (4)
Nhưng những tin tức này toàn là cơ mật không công bố cho cư dân thành phố nên cô chỉ có thể tự quan sát mà thôi.
Cô quan sát một hồi, cuối cùng nắm được quy luật thủy triều lên xuống, cô bèn chọn một thời điểm thích hợp để xuống nước.
Nhưng ai ngờ rằng người tính không bằng trời tính, cô lại gặp trúng cơn bão lớn trên biển!
Chỉ có thể nói, mặc dù cô cũng biết quan sát thời tiết nhưng lại không quen khí hậu trên biển nên không đoán ra.
Nhưng mà ông trời không thương cô lại để cô gặp cơn cuồng phong lớn thế này.
Cô liều mạng nói với chính mình rằng cô không được buông bỏ.
Cô từng đi săn dưới tiết trời gió mạnh, từng cưỡi ngựa đạp cát tung đầy trời, xông pha về phía núi rừng hoang dã kia.
Cô là Diệp Thiên Hủy, là Diệp Thiên Hủy bị muôn vàn quân địch bao vây nhưng vẫn không sợ cái chết.
Cô sống lại một kiếp nữa rồi, cuộc đời này chắc chắn có nhiều thứ tốt đẹp đang chờ cô đi khám phá!
Chiếc bánh bao không nhân lớn là Hồng Kông đang chờ đón cô, sao cô cứ vậy chết đi cho được?
Chết, trôi nổi trên mặt biển, xác được người ta vớt lên rồi bỏ ra mười lăm đồng đi chôn!
Sao mà cô chết cho được!
Trên mặt tóc cô toàn là nước, tràn ngập vị mặn của nước biển, dường như cô nhìn thấy có ánh đèn mông lung ở phía xa xăm.
Từng đợt sóng văng lên, ánh đèn mê ly ấy cứ như cây đèn chập chờn trên cầu Nại Hà vậy.
Cô nghĩ, có lẽ đó là đèn của Hồng Kông.
Cô đang cách bờ không xa.
Chỉ cần lên được bờ là cô thành công rồi.
Ai biết lúc này, một cơn sóng ập tới, nước biển lạnh như băng dội vào đầu. Diệp Thiên Hủy cột mình vào chuỗi bóng đang lắc lư theo dòng nước biển, Diệp Thiên Hủy cứ như cái lá dập nát bị nước biển cuốn lấy cuồn cuộn vậy.
Cô hoàn toàn mất khống chế chính mình, không còn cảm giác gì cả.
Cô mệt quá, chết mất.
Ý niệm này cứ như bèo dạt mây trôi vây khốn lấy cô, cuối cùng cô không còn sức chống cự nữa, cô muốn như nước chảy mây trôi, cứ vậy chết đi.
Cô cảm nhận được nước biển lạnh ngắt xộc vào miệng mũi mình, cảm giác như tóc dính chặt vào người mình vậy. Cô nghĩ kiếp trước cô nhúng mình trong biển sâu, cuối cùng chắc cảm giác cũng giống thế này nhỉ.
Quả nhiên đây chính là số mệnh của cô.
Một cơn sóng ập đến nữa, cô buông bỏ không giãy dụa tiếp.
Nhưng vừa lúc đó, trong tiếng gió biển gào thét, một giọng nói rõ ràng truyền vào tai cô.
“Hủy Hủy.”
Một giọng nói ôn hòa nhưng lại chất chứa sự uy nghiêm mạnh mẽ, xa xăm mà quen thuộc.
Trong chớp nhoáng, Diệp Thiên Hủy bỗng giật mình một cái, đột nhiên hoàn hồn lại.
Cô gắng sức giùng giằng trong nước biển, ra sức thở dốc, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên trời lóe lên một tia sáng cứ như ánh dương chiếu rọi vào vực sâu nơi này vậy.
Cô ngước mặt, mạnh mẽ dùng sức vùng vẫy hai chân.
Đại dương mênh mông, bọt sóng văng khắp nơi.
Cô nghĩ mình vẫn kiên trì được thêm chút nữa.