chapter 39 Đồ quê mùa
“Cái đồ quê mùa không biết xấu hổ! Ghê tởm quá đi!” Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng Lăng Thiên, chửi thầm trong lòng.
“Tiểu Mỹ, nhân vật lớn mà em nói khi nào mới tới? Sao bây giờ còn chưa thấy người đâu vậy?” Triệu Thủ Minh đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn không tìm thấy mục tiêu.
Cô ta cau mày: “Vừa nãy thống đốc thành phố Vân có gọi điện thoại nói là tầm giờ này tới, lẽ ra phải thấy người rồi mới đúng. Sao còn chưa thấy bóng dáng ai nữa?”
“Có phải là em nhớ nhầm thời gian không? Hay là em gọi hỏi lại thử xem?”
“Làm sao có thể chứ? Một vị khách hàng quan trọng do thống đốc thành phố Vân tự mình dặn dò, em có thể nhớ nhầm được sao? Chắc là do kẹt xe nên chưa tới, chúng ta chờ lát nữa đi. À phải rồi, bảo tất cả nhân viên đều đi chuẩn bị chào đón, lúc hô lên phải lớn tiếng, phải có khí thế mới được. Thống đốc Lý nói vị khách hàng này là quân nhân, hô hào khẩu hiệu mới là một loại khen ngợi tốt nhất.”
“Ok, Tiểu Mỹ!” Bởi vì mối quan hệ không bình thường, những lúc xung quanh có ít người, Triệu Thủ Minh luôn gọi thẳng tên cô ta. Chỉ khi xung quanh có nhiều người, anh ta mới gọi là quản lý.
Chẳng qua là nữ quản lý đợi ở cửa thêm vài phút, vẫn như trước đó không thấy một bóng người.
Cô ta bắt đầu cảm thấy hơi bất an.
Nếu cô ta làm hỏng chuyện này, thì thống đốc Lý nhất định sẽ mắng cô ta. Mà cô ta cũng không dám đắc tội một nhân vật lớn như vậy.
Không được rồi, vẫn nên gọi điện thoại hỏi lại thì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, cô ta vội lấy điện thoại ra và bấm một dãy số.
“Xin chào thống đốc Lý, ngài nói hôm nay sẽ có một khách hàng rất quan trọng đến cửa hàng 4S chúng tôi để nhận xe, sao người đó vẫn chưa đến vậy ạ?”
“Vẫn chưa đến? Không đúng, tôi đã nói cho anh ấy biết địa chỉ cửa hàng của các cô, anh ấy cũng đã hứa là sẽ đi. Lúc nãy tới cửa tiệm các cô, anh ấy còn gọi điện thoại cho tôi để nói là tới rồi. Trước đó tôi sợ anh ấy tìm không thấy cửa hàng, còn gọi mấy cuộc gọi để xác nhận nữa. Sao các cô lại không thấy người được?”
Đã tìm tới cửa?
Nữ quản lý tim đập thình thịch. Từ đầu tới cuối, cô ta đều không thấy một chiếc xe nào đỗ trước cửa tiệm. Vậy thì người kia đến từ lúc nào?
Chẳng lẽ là…
Nữ quản lý chợt nhớ tới Lăng Thiên mới vừa chạy chiếc xe đạp cà tàng tới cửa tiệm.
Có khi nào là anh?
Sao có thể chứ? Anh chỉ là một tên quê mùa, sao có thể làm cho một nhân vật lớn như thống đốc Lý đi tặng một chiếc xe cho loại người như vậy?
Hơn nữa, người có thể làm cho thống đốc Lý kính trọng, tốt xấu gì cũng phải lái một chiếc xe giá trị xa xỉ tới đây, sao có thể chạy một chiếc xe đạp cà tàng được?
“Thống đốc Lý, người kia lái xe gì tới cửa hàng chúng tôi vậy?”
“Lái xe gì hả? Anh ấy không có xe. Nếu anh ấy có xe thì tôi còn tặng anh ấy xe làm gì? Anh ấy chạy xe đạp. À phải rồi, anh ấy rất giản dị, ăn mặc cũng rất bình thường, cái bộ đồ ngụy trang cũ nát ấy!”
Đồ ngụy trang cũ nát?
Xe đạp cà tàng?
Đây không phải là tên nhà quê vừa bị cô ta đuổi đi sao?
Lúc này, nữ quản lý sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người xụi lơ xuống đất.