Chương 10: Cuộc nói chuyện
- Trang Chủ
- Thanh Xuân Trở Lại! CP Tôi Ship Real Rồi - Hồ Lô Tương
- Chương 10: Cuộc nói chuyện
– ———————————————————
Do tính chất đặc thù của công ty quản lý nghệ sĩ, nên một số nhà hàng xung quanh khu vực công ty chỉ phục vụ nghệ sĩ nên sẽ tránh được cảnh bị fans vây kín vòng trong vòng ngoài rất phiền phức.
Sau khi Tiểu Điền đi rồi, Phó Tinh Huy và Tống Kỳ ngồi xuống bàn, gọi hai món ăn nhẹ bụng.
“Tinh Huy, em cho anh một câu trả lời chắc chắn đi. Em còn định quay chương trình này nữa không?” Tống Kỳ uống hai hớp trà rồi ngắn gọn, súc tích hỏi anh.
Từ trước đến nay, trong sự nghiệp nghệ sĩ của Phó Tinh Huy, chỉ có đúng một lần duy nhất Phó Tinh Huy lâm thời đưa ra yêu cầu vi phạm hợp đồng, chính là lần tham gia chương trình đó với Kỷ Lãng. Quản lý nghệ sĩ đều “thành tinh” cả, cho nên hôm đó Tống Kỳ cũng đoán được chuyện Phó Tinh Huy đang muốn nói với hắn qua điện thoại gần như chắc chắn là chuyện huỷ hợp đồng.
Nhưng lần này lại nằm ngoài dự kiến của hắn là Phó Tinh Huy không trả lời lại luôn, mà lại quay ra hỏi hắn: “Kỷ Lãng muốn chấm dứt hợp đồng với công ty chủ quản ạ?”
Tống Kỳ nghỉ một chút: “Hình như là vậy.”
“Anh có biết tại sao không ạ?”
“Thông tin anh nghe được có 2 phiên bản lận. Một phiên bản là công ty chủ quản kia cảm thấy không kiểm soát được Kỷ Lãng nên cố tình chèn ép cậu ta bắt nghe lời. Nhưng mà trước nay công ty của cậu ta danh tiếng trong giới vẫn luôn rất tốt, chắc sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đâu. Còn một phiên bản khác thì là Kỷ Lãng tự đề xuất, còn lý do tại sao thì anh không rõ lắm.”
“Đã tìm được công ty quản lý khác chưa ạ?” Phó Tinh Huy hỏi.
“Anh chưa nghe nói đến chuyện đó. Có vẻ như có một số công ty cũng nghe được phong thanh chuyện này nên đã tiếp cận cậu ta, nhưng đều bị từ chối cả rồi. Anh cũng không rõ cậu ấy muốn vào công ty nào nữa. Anh nhớ hồi cậu ta tốt nghiệp đi xin việc cũng có nộp hồ sơ định đầu quân cho công ty mình, nhưng sau đó Tổng giám đốc Thang sợ ảnh hưởng đến danh tiếng và sự phát triển của em nên không nhận.”
Phó Tinh Huy thoáng kinh ngạc: “Chuyện này anh chưa từng nói với em.”
“Lúc ấy em đang quay phim trong rừng sâu núi thẳm, tín hiệu quá kém, đâu có ai liên lạc được với em chứ?”
“Không vào cũng tốt.” Phó Tinh Huy bình luận: “Thịnh Tiệp cũng chẳng phải công ty tốt lành gì cho cam.”
“Anh còn tưởng em là nhân viên ba tốt, không oán, không hận gì với Tổng giám đốc Thang nữa đó.” Tống Kỳ trêu chọc nói: “Hoá ra em cũng biết ông ta lòng dạ hiểm độc cơ đấy.”
Thấy Phó Tinh Huy không lên tiếng, Tống Kỳ có phần ngập ngừng nói thêm: “Thật ra… nếu bây giờ em muốn rời khỏi công ty, có rất nhiều người sẵn sàng đi theo em. Dù trước đây tổng giám đốc Thang có ơn lớn với em thế nào đi chăng nữa, thì ngần ấy năm qua em cũng trả đủ rồi. Bọn Lộ Sóc đều đi cả rồi, cớ gì em vẫn còn ở lại?!”
Phó Tinh Huy biết Tống Kỳ muốn nói cái gì. Tống Kỳ là một người rất khôn ngoan, từ mấy năm trước, khi lần đầu tiên Phó Tinh Huy giành được giải ảnh đế, Tống Kỳ đã bắt đầu ẩn ý thẩm chí thẳng thắn tỏ ý muốn cùng anh ra ngoài mở phòng làm việc. Chỉ là Phó Tinh Huy vẫn chưa từng đồng ý.
(*Ảnh đế: Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho tác phẩm điện ảnh)
Thấy lần này Phó Tinh Huy cũng không có ý định cho mình một câu trả lời chắc chắn, Tống Kỳ cũng không nhiều lời nữa, chuyển chủ đề về Kỷ Lãng.
“Anh luôn cảm thấy Kỷ Lãng rất có dã tâm, em phải cẩn thận.”
Phó Tinh Huy lại rót đầy cốc nước đã vơi cho Tống Kỳ nói: “Em ấy thì có thể có dã tâm gì chứ.”
Tống Kỳ nói: “Chương trình lần này trước khi tham gia phải ký hợp đồng bảo mật, nhưng có còn trò mèo gì trong đó không, cụ thể như nào chúng ta không ai biết cả. Còn cả chuyện năm đó nữa, cậu ta nóng lòng hô hào muốn tham gia chung chương trình với em như vậy… Nói một câu không hay thì anh nhìn thôi cũng thực sự nghĩ cậu ta muốn ké fame em. Dù sao lúc đó em đã rất có danh tiếng trong giới rồi, còn cậu ta ngoại trừ bộ phim《 Thịnh Niên 》 đóng cùng em ra thì chẳng có gì cả. Cậu ta muốn lợi dụng em để lăng xê bản thân cũng là điều dễ hiểu.”
Phó Tinh Huy lắc đầu: “Kỷ Lãng không phải là người như vậy.”
“Người như vậy anh gặp nhiều rồi. Cùng là diễn viên cả, có ai không biết diễn đâu.” Tống Kỳ nói: “Năm đó đạo diễn Giả còn khen cậu ta có rất có thiên phú diễn xuất nữa mà.”
“Lúc em quen biết em ấy, em ấy mới chỉ 16 tuổi thôi.”
Giọng Phó Tinh Huy rất bình tĩnh, anh tháo chiếc nhẫn có hoa văn phức tạp trên ngón trỏ xuống, đặt lên bàn, đặt lên bàn, khoé mắt cười nhưng lại không có chút độ ấm.
“Mười sáu tuổi cũng không còn nhỏ nữa, năm đó lúc em debut cũng 16 tuổi đó thôi. Em đừng nghĩ cậu ta ngây thơ, đơn thuần. Cậu ta vào được một trường đại học tốt như vậy, nghe nói còn được cử đi làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Em nói coi, cậu ta bỏ qua một cơ hội học tập tốt như vậy, lại quay lại lăn lộn khổ cực trong giới giải trí rốt cuộc là có ý đồ gì? Vì cái gì?”
“Con người tồn tại trên đời này còn không phải vì tiền tài, danh vọng hay sao?! Anh thấy dã tâm của cậu ta rất lớn.” Tống Kỳ bình luận: “Con người em đó, trọng tình cảm như vậy rất dễ bị người khác lợi dụng. Còn không phải tên Tổng giám đốc Thang đó dựa vào cái này mà khiến em cam tâm tình nguyện làm công cho ông ta bao năm sao?! “Lòng dạ” con người cách nhau một lớp “da”, ai biết được trong lòng Kỷ Lãng nghĩ gì chứ?”
Tống Kỳ nói đến đây mới đột nhiên phát hiện sắc mặt Phó Tinh Huy không được tốt. Tính tình Phó Tinh Huy trước nay vẫn rất tốt, đây là lần đầu lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt hắn.
Có lẽ là bởi vì lời mời Phó Tinh Huy ra ngoài gặp riêng nhiều lần gặp trắc trở, nên hôm nay trong lòng Tống Kỳ cũng cảm thấy khó chịu. Lúc nói chuyện không để ý đã có chút quá lời, thấy tâm tình của Phó Tinh Huy thay đổi, hắn vội dừng lời, sửa lại: “Thôi bỏ đi, coi như anh chưa nói gì.”
Bầu không khí trong bữa ăn trở nên hơi lúng túng, Tống Kỳ ăn mấy miếng, nhất thời cả hai đều không nói chuyện. Cuối cùng một chút mèo con phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
Có lẽ vì ngửi thấy mùi cá khi họ đang ăn nên mèo con nhảy lên đùi Phó Tinh Huy, nhìn anh một cách mong chờ.
Phó Tinh Huy gắp mấy miếng cá bỏ vào cái đĩa dùng một lần, rồi đặt đĩa tới trước mặt con mèo. Con mèo kia ngậm lấy miếng cá rồi bỏ chạy. Tống Kỳ hiếu kỳ hỏi: “Bà chủ ơi, chị bắt đầu nuôi mèo từ lúc nào đấy?”
Ngày thường, nhân viên Thịnh Tiệp thường xuyên đến cửa hàng này ăn cơm, đều rất quen với bà chủ cửa hàng. Bà chủ cửa hàng ngó đầu ra, liếc nhìn rồi nói: “Không phải tôi nuôi. Haizzz…. Chuyện này kể ra thì dài lắm.”
Lúc này khách hàng không nhiều, bà chủ cũng không bận quá, đi đến cạnh hai người giải thích đơn giản: “Tôi nghe cửa hàng bên cạnh người ta nói, cách đây không lâu có một người đàn ông lái xe đến đây ném lại con mèo này. Chắc là mèo cưng nhà ai đó không muốn nuôi nữa, sau khi nó bị ném ở đây thì cứ quanh quẩn ở khu này không chịu đi nữa. Đôi khi chúng tôi sẽ cho nó ăn nếu thừa thức ăn.”
Bà chủ chỉ ra bên ngoài, có chút buồn nói: “Mỗi lần nó ăn được một chút xong lại đi đến cái ngã tư ngồi đợi. Chắc là muốn chờ chủ nhân đến đón nó đi. Hôm đó tôi có nói với bảo vệ bên Thịnh Tiệp nhờ hỏi coi là ai vứt nó lại, có phải là trong công ty không. Nói chứ, kẻ đó đúng là táng tận lương tâm, nhân viên của một công ty giải trí lớn như vậy, chẳng nhẽ không nuôi nổi 1 con mèo sao?”
Phó Tinh Huy đứng dậy nhìn theo hướng bà chủ chỉ, con mèo kia chắc là mèo nhà, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt xanh trong suốt, long lanh như hạt thuỷ tinh. Chỉ có màu lông vốn trắng giờ đã có chút bẩn vì quãng thời gian lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nó ngồi đợi bên góc ngã tư đường, u buồn nhìn xe cộ nườm nượp qua lại.
Không hiểu sao, Phó Tinh Huy bỗng nhiên nhớ tới tối qua Kỷ Lãng cũng nhìn anh với ánh mắt như này.
Anh bước lên vài bước, ngồi xuống trước mặt con mèo kia, nhẹ nhàng vuốt lông nó.
“Đi theo anh nhé?”
“Em muốn nuôi mèo hả?” Tống Kỳ đứng cạnh anh hỏi.
Đúng lúc ấy, con mèo nhỏ vốn đang bối rối đột nhiên thè lưỡi liếm ngón tay Phó Tinh Huy.
“Nó đợi ở đây hoài cũng không phải chuyện hay, em có một người bạn nuôi rất nhiều mèo hoang đi lạc. Trước tiên em mang nó đi kiểm tra một chút, sau mới gửi đến chỗ bạn em nuôi hộ mấy ngày. Anh nhìn móng của nó được cắt gọn gàng, sạch sẽ như này như vậy chứng tỏ người chủ của nó rất cẩn thận. Hẳn sẽ không tuỳ tiện bỏ rơi nó như vậy, chắc là bị người trong nhà lén đem đi vứt rồi.”
Phó Tinh Huy nói xong lại quay qua dặn dò bà chủ quán: “Nếu sau này có người đến tìm nó, phiền chị cứ liên hệ với em nhé. Em sẽ đưa nó đến.”
Phó Tinh Huy nhẹ nhàng nâng con mèo nhỏ kia lên, nhìn nó với ánh mắt dịu dàng: “Vui lên nào! Chúng ta dọn đến nhà mới thôi.”
Cũng không biết con mèo nhỏ kia có phải nghe hiểu lời anh nói không, nó lại thè lưỡi liếm ngón tay anh. Con mèo nhỏ nằm trong lòng ngực Phó Tinh Huy, trông thật ngoan ngoãn.
“Người bạn nào của em lại có thời gian nuôi cả đàn mèo hoang ở nhà?” Tống Kỳ hỏi xong, lại chợt nảy ra suy nghĩ: “Hay là… em đang yêu đương?”
“Không phải, một người bạn ngoài ngành.”
“Thật ra có thì cũng không sao đâu Tinh Huy. Bây giờ không phải như trước kia nữa rồi.” Tống Kỳ nói: “Em muốn yêu đương, muốn công khai đều được. Anh sẽ nói chuyện với Tổng giám đốc Thang.”
Phó Tinh Huy xuất thân từ thần tượng giải trí, khi chỉ mới 8 tuổi trở thành thực tập sinh của công ty, còn chưa biết yêu đương là gì đã bị những giáo viên trong công ty cho biết công ty có lệnh cấm yêu đương.
Khi những học sinh độ tuổi dậy thì đang được tiếp xúc với giáo dục giới tính trên ghế nhà trường, thì thầy giáo ở công ty lạnh mặt kiểm tra di động của từng người một.
Ở góc xa trong phòng tập nhảy có một chiếc ghế đẩu, chuyên dùng để phạt đứng những học sinh vi phạm nội quy. Chỉ cần trong điện thoại di động của họ có một bức ảnh của một cô gái xinh đẹp thôi thì sẽ bị phạt đứng trên cái ghế đó cả ngày, điện thoại di động cũng sẽ bị tịch thu.
Sau này, môi trường trong giới giải trí được cải thiện rất nhiều, đối với nghệ sĩ mà nói chuyện yêu đương không còn là tai họa ngập đầu nữa. Hơn nữa, sau khi Phó Tinh Huy chuyển hình, tài nguyên cũng dần ổn định hơn. Sau khi giành được giải ảnh đế rồi thì lại càng có tiếng nói trong giới hơn. Có rất nhiều nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng giống anh đã chính thức công khai yêu đương hoặc công bố kết hôn.
Tống Kỳ cũng nhiều lần vô tình, cố ý nói với Phó Tinh Huy lệnh cấm của công ty chỉ áp dụng cho những idol nhỏ tuổi. Hiện tại anh đã chuyển hình, không cần quá gò bó bản thân mình như vậy.
“Thật ra, bây giờ người hâm mộ nghĩ thoáng hơn trước nhiều.” Tống Kỳ nói.
“Anh Tống không cần phải nói nữa. Anh yên tâm, em không có ý định yêu đương.” Phó Tinh Huy yêu cầu lễ tân thanh toán, anh liếc nhìn con mèo đang ôm trong lòng nói với Tống Kỳ: “Em mang nó đi thú y kiểm tra trước đây.”
Phó Tinh Huy cao ráo, chân dài nhanh chóng bước đi. Người đi xa rồi, Tống Kỳ mới giật mình nhận ra, vỗ một cái lên trán nói: “Này! Chúng ta còn chưa nói xong chuyện rời khỏi chương trình này đâu đó!”
– ——————————————
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ;3