Chương 71 - Mắc kẹt trong ảo ảnh (2)
Trong không gian u tối bóng lưng Hạ Vũ đang co ro lại một góc không nhúc nhích, cậu đã thử rất nhiều lần nhưng bóng tối cứ bao phủ khắp nơi không có một lối ra.
Những lúc cậu tuyệt vọng thì lại nghe thấy giọng nói của Lăng Đằng, cậu nghe được tất cả nhưng lại không thể trả lời được.
“Anh nhớ nụ cười ngờ nghệch của em nhiều lắm Hạ Vũ.”
“Đằng, em cũng nhớ anh nhiều lắm.”
Hạ Vũ đáp lại lời yêu thương của Lăng Đằng trong mộng ảo, tất cả mọi thứ đều hiện ra trước mặt cậu. Hạ Vũ sờ vào gốc cây đào cổ thụ, bông hoa của nó đang bay theo hướng gió mà rơi xuống đất.
Cậu tiếc nuối ngồi xuống nhặt lại từng cánh hoa, bỗng dưng khuôn mặt phía dưới hiện lên khiến cậu giật mình lui về đằng sau hai bước.
“Cậu có muốn ở đây chơi với tôi không?” Khuôn mặt phía dưới đưa ra yêu cầu với Hạ Vũ.
“Tôi còn phải quay trở về với gia đình mình nữa!” Hạ Vũ không đồng ý, cậu đang tính tìm đường ra thoát khỏi chỗ này.
“Cậu đâu muốn rời khỏi nơi này đâu phải không?” Khuôn mặt phía dưới lần nữa nhắc lại lý do cậu ở đây: “Nếu cậu thực sự muốn rời khỏi thì đã đi từ lâu, hiện tại đã lâu lắm rồi cậu vẫn chưa thoát khỏi chỗ này. Chứng minh cậu đang lừa dối chính mình mà thôi.”
Hạ Vũ dường bị bị nói trúng tim đen khuôn mặt liền tái nhợt đi một mảng, cậu cũng dần quên mất lý do tại sao mình lại rơi vào ảo tưởng. Dù tiếng gọi bên ngoài có lớn cũng không thể nào kéo cậu ra khỏi nơi đây, cậu bất lực ngồi bẹp xuống đất.
“Tại sao tôi lại ở đây?” Cậu không biết lý do là gì và dường như cũng không muốn biết.
“Cậu đã có câu trả lời từ lâu, cớ sao lại hỏi điều ngu ngốc đến vậy? Hãy ở đây làm bạn với tôi, một mình ở đây tôi cô đơn lắm!”
Hạ Vũ không muốn nghe nữa đành quay sang một góc ngồi, để cho khuôn mặt ấy luyên thuyên một mình cả buổi. Hạ Vũ cảm thấy như đã đến giờ kể chuyện, cậu cố gắng vểnh tai lên lắng nghe câu chuyện được kể sắp tới.
Giọng nói nội lực của Giai Thụy vang lên, anh kể cho cậu nghe bên ngoài lá đã già đã dần rụng hết. Thay vào đó là những mầm non đang đâm chồi nảy lộc, kể đến đâu không gian của Hạ Vũ liền thay đổi đến đó. Cậu ngắm nhìn lá vàng đang rơi từ từ xuống đất, cậu nhìn thấy những mầm non đang lú lên những ngọn màu xanh lá.
“Sắp đến tết rồi sao? Ba mẹ ở nhà có khỏe không?”
Hạ Vũ lại nhớ đến ba Lưu cùng mẹ Hoa của mình, không gian xung quanh Hạ Vũ lại lần nữa thay đổi. Nó giống như cảm xúc của cậu vậy, khi buồn nó sẽ trở thành màu đen u ám, khi vui nó sẽ như cây đào cổ thụ kia nở hoa bay khắp không gian này.
“Tại sao tôi càng muốn đi ra thì không gian càng hẹp lại.” Hạ Vũ cứ mỗi lần muốn đi ra khỏi mộng ảo thì không gian lại thu hẹp từ từ.
“Tôi nói rồi mà, do cậu không muốn đối mặt với hiện thực. Cậu cứ làm như vậy hai chúng ta sẽ bị thu hẹp cho đến chết đó.”
“Chết sao?” Hạ Vũ chợt nhận ra điều gì đó, hình như cậu xém nữa là chết. Nhưng lại không nhớ ra lý do đó là gì, lần nữa đầu cậu đau nhức dữ dội: “Aaa… đầu tôi đau quá!!!”
…
Ở hiện thực Hạ Vũ dường như bị kích động, tay chân cậu co quắp lại người run rẩy không thôi. Đầu của cậu lắc liên tục không ngừng nghĩ, Giai Thụy đang tâm sự thì bị một màn này làm cho sợ hãi. Cậu bấm chuông rồi chạy ra ngoài đi kêu bác sĩ.
“Bác sĩ… em ấy tỉnh rồi!!!”
Sau một hồi bác sĩ đã quyết định tiêm thuốc an thần cho Hạ Vũ, tiêm xong Hạ Vũ liên ngưng cơn động kinh lại. Vị bác sĩ sờ cằm trầm tư, cầm đèn soi mắt của Hạ Vũ rồi lại lắc đầu.
“Chưa tỉnh đâu.”
“Vậy… vậy sao em ấy lại bị như thế?” Giai Thụy không am hiểu về bệnh tình gì hết, cho nên không rõ màn vừa rồi là bị làm sao.
“Có lẽ là do cậu ấy muốn thoát khỏi ảo tưởng nhưng lại vướng mắc điều gì đó. Vì vậy mới xảy ra sung đột làm não bộ đấu tranh với hai tư tưởng.” Bác sĩ cầm bệnh án lên ghi chép hiện tượng ngày hôm nay vào rồi cất bút dặn dò: “Cậu cứ tiếp tục làm theo những lời tôi nói, kiên trì rồi sẽ có ngày thành công. Chuyện hôm nay xảy ra là một điềm lành đó.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Lúc này ở bên ngoài có tiếng bước chân vội vã đi vào: “Em ấy làm sao rồi?”
Lăng Đằng khi nghe tin tức từ Giai Thụy liền bỏ lại công việc chạy đến bệnh viện, lúc đến nơi thì bác sĩ đã đi xa rồi. Cậu vội vàng chạy vào hỏi han tình hình với Giai Thụy, thấy Hạ Vũ vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích thì thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ kêu có tiến triển tốt, nếu chúng ta cứ tiếp tục Hạ Vũ sẽ tỉnh dậy sớm hơn dự kiến.” Giai Thụy không có nói vế trước cho Lăng Đằng nghe, chỉ sợ nghe rồi cậu ta lại bỏ bê công việc ở bên Hạ Vũ mất.
“Vậy sao?” Lăng Đằng nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ không rời mắt, cậu ôn nhu đặt nụ hôn lên lòng bàn tay Hạ Vũ nói: “Cảm ơn em đã không bỏ cuộc. Cảm ơn em đã vì anh mà cố gắng. Vũ, em tỉnh dậy đi chúng ta về thăm ba mẹ.”