Chương 9 - Thay đổi kết quả
– Là cậu à?!
Cậu ta tươi cười, một nụ cười tỏa nắng xen chút ngọt mát :
– Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tôi gượng gạo né tránh ánh mắt long lanh của cậu. Giọng nói ngọt ngào trầm ấm như rót mật vào tai nhưng tôi hình như cảm nhận được sử giả trân nào đó ở đây.
Rồi đột ngột có người vỗ vai tôi khiến tôi giật nảy mình. Hóa ra là Lục Sam. Cậu thắc mắc:
– Cậu nói chuyện với ai vậy?
Tôi chột dạ quay lại nhìn, cậu ta đã đi từ lúc nào. Tôi chỉ đành che giấu sự ngượng ngùng bằng nụ cười:
– À, không có gì đâu.
– Nghi lắm nha~
Tôi liền kéo Lục Sam về lớp, chỉ sợ cậu ấy nhìn thấy cái người lạ kia. Nhưng chung một trường việc gặp mặt đương nhiên không thể tránh khỏi.
Vào một hôm, bỗng Lục Sam lại nhớ đến cậu ta :
– Ê này, hôm trước tớ tình cờ gặp cái cậu hôm trước giúp đỡ bọn mình đấy.
– Hả?? Ai cơ?
– Cái cậu đáng yêu hôm trước ý!
Tôi chợt sững người, có chút lo lắng :
– Ồ, cậu và cậu ta có nói gì với nhau không?
– Tớ định chào hỏi cậu ấy nhưng thấy cậu ấy đi với vài người bạn nên tớ thôi
– À, thế à.
Tôi mừng thầm trong lòng :”Tốt nhất nên là vậy”
Khi chúng tôi đang rôm rả nói chuyện thì cô bạn Bạch Thiên Hoa đến gây rối :
– Ây zô, kẻ thua cuộc nào đó vậy đang có thể rôm rả trong thời gian kì thi giữa học kì sắp tới ư?
Lục Sam bức xúc đập bàn đứng dậy :
– Này! Cậu nói ai thua cuộc?!
Bạch Thiên Hoa khinh bỉ đáp :
– Cậu nổi điên gì chứ? Tôi cũng đâu nói cậu, ai nhột thì nhột thôi.
Tôi không nhịn được đáp lại cậu ta:
– Cậu nên một vừa hai phải thôi.
– Cái thứ thế chỗ như cậu không có quyền lên tiếng đâu. – Bạch Thiên Hoa tức giận đáp trả
– Thế chỗ còn hơn kẻ nào đó bị đá ra.
Thật ra cũng chẳng có gì lạ cả, do Bạch Thiên Hoa bị xuống hạng nên cũng bị cắt cái chức lớp lớp phó học tập. Do chưa tìm được người thay thế nên cô đã chọn tôi – một trong 3 bạn nữ có trong top 10. Thật ra vốn chẳng có ai thiết tha cái chức vụ đó cả. Ở trong cái top 10 oai phong đó thì cũng chẳng vui vẻ gì. Do hồi đầu năm tôi không biết được những đen tối trong cái top 10 đó nên cũng cố gắng thi thố thật tốt, ai ngờ trường phát hiện ra năng lượng non nớt mới nên đã khéo léo đưa tôi vào top 10 mà tôi chẳng hề biết. Và rồi tôi đã không thoát ra được cái thứ top 10 kinh tởm đó. Nói kinh tởm thì hơi quá nhưng trên thức tế thì nó gần như hội học sinh chỉ là quyền lực thì chưa bằng thôi chứ về thực lực thì cũng y chang như vậy
Có lần tôi cố tình không làm bài thi, thật chẳng ngờ nhà trường lại có thứ máy quái quỷ nào đó mô phỏng chữ viết của tôi, và đương nhiên bài thi của tôi gần như tuyệt đối. Không ngờ lại khó ra tới mức này.
…****************…
Sau khi Bạch Thiên Hoa rời đi có liếc xéo tôi và Lục Sam một cái. Lục Sam bực bội chửi thầm : “Tôi sẽ thắng cậu…tôi sẽ vào top 10 bằng mọi giá”.
Vào hôm kiểm tra trước ngày thi giữa kì 2 tuần thì có một bài kiểm tra được trả về. Lục Sam đã mượn bài Lương Hạo để so sánh và cậy ấy than thở :
– Chán ghê luôn vậy!
– Sao thế?
– Bài này rõ ràng tôi làm đúng rồi mà không hiểu sao đầu óc ngu ngơ gạch đi! Ngốc quá!
Lương Hạo lấy bài kiểm tra lại nhìn, quả thật làm đúng nhưng đã bị gạch. Nhưng Lương Hạo lại im lặng không nói gì. Bình thường cậu ta sẽ cười nhạo trêu chọc Lục Sam nhưng đằng này lại im lặng, ánh mắt thì u ám như thấu hiểu hết tất cả.
Rồi cậu bỗng xoa đầu Lục Sam nói đầy cưng chiều:
– Cậu làm tốt lắm.
– Thật sao?! Nhưng tôi còn chưa vô top 10 mà.
– Nhưng cậu đã đứng thứ 12 rồi. Vậy là giỏi lắm đấy.
– Vậy cậu mời tôi một chầu chúc mừng đi!
Lương Hạo chỉ gật đầu và quay đi. Cậu ta lấy một tờ giấy viết thư rồi truyền tới tôi.
Bức thư viết :” Lát đi cùng tôi. Chuyện của Lục Sam”. Khi nhìn những dòng chữ đó là tôi hiểu ngay cậu ta muốn gì.
Giờ học nhanh chóng kết thúc, tôi đã nói với Lục Sam rằng bản thân có việc nên không thể về cùng cậu, tất nhiên cả Lương Hạo cũng vậy. Lục Sam cực kì không vui :
– Gì mà cả 2 điều có việc vậy??? Rồi tớ sẽ buồn hiu mất thui.
Tôi tạm biệt cậu và nhanh chóng đến nới cần đến – Hội đồng kiểm tra chất lượng bài thi. Đó là cái nôi của những khổ sở của chúng tôi. Họ thành lập ra hội đồng này để kiểm soát học sinh và phân bố tầng lớp học sinh nhưng bề ngoài là kiểm soát chất lượng bài thi. Đối đầu với họ thì thật không hay bởi có thể sẽ vị đuổi học.
………………….
Khi Lương Hạo đang lưỡng lự có nên gõ cửa không thì tôi đã gõ rồi. Tôi không sợ họ, cùng lắm tôi chuyển trường thôi. Vào trong đó, nồng nặc mùi u ám. Họ nhìn 2 chúng tôi ánh mắt như nhìn những con búp bê mà họ đã nắn ghép ra. Có chút ghê tởm.
Lương Hạo dần lấy lại bình tĩnh và nói chuyện: