Chương 7: CLB Hoa Hạ Basketball
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 7: CLB Hoa Hạ Basketball
[XY: Xin chào!]
Hạ Ngọc gửi tin nhắn đi, sau đó lại để điện thoại qua một bên tiếp tục chơi xích đu. Không lâu sau người quản lý câu lạc bộ phản hồi lại tin nhắn của cô.
[CLB Basketball – Trung học Hoa Hạ: Xin chào, mình có thể giúp gì cho bạn?]
[XY: Em muốn tham gia CLB, nhưng em chưa từng chơi qua bóng rổ, em có thể đăng kí không?]
[CLB Basketball – Trung học Hoa Hạ: Có thể, trong CLB cũng có rất nhiều người mới tiếp xúc lần đầu. CLB cũng sẽ cử người hướng dẫn người mới, bạn có thể đăng kí để thử sức với môn thể thao mình thích nhé!”]
[XY: Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu buổi đầu tiên?]
[CLB Basketball – Trung học Hoa Hạ: Chiều ngày mai, 14 giờ tại sân bóng rổ của trường nhé!]
[XY: Chiều mai em có tiết, có thể sẽ đến muộn hơn, tầm 16 giờ được không?]
[CLB Basketball – Trung học Hoa Hạ: Không thành vấn đề!]
[XY: Vậy được, mai em sẽ đến. Cảm ơn!]
[CLB Basketball – Trung học Hoa Hạ: Không có gì!]
Hạ Ngọc mỉm cười, tắt điện thoại định đi ngủ nhưng đi được vài bước thì chợt nhớ ra bản thân không đủ can đảm để đi một mình, bèn nhắn tin cho Kiều Duy Bảo.
[XY: Bảo Bảo, còn thức không?]
Kiều Duy Bảo đang ngồi ở bàn học ôn bài, nghe chuông thông báo tin nhắn thì mở ra xem, đang định tắt màn hình đi thì thấy tên người gửi anh bèn vội vàng phản hồi lại.
[W_FuBảo: Mình chưa, có chuyện gì không?]
Bình thường trong lúc học Kiều Duy Bảo sẽ không bao giờ phản hồi tin nhắn của người khác, kể cả là nhóm Dạ Khả Vân nhắn tin anh cũng sẽ xem mức độ quan trọng rồi mới phản hồi lại. Chỉ riêng tin nhắn của Hạ Ngọc là anh sẽ đáp lại vô điều kiện.
[XY: Cậu thích chơi bóng rổ không?]
Hạ Ngọc không muốn làm mất thời gian của Kiều Duy Bảo nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
[W_FuBảo: Cũng thích một chút, sao vậy?]
[XY: Cậu đăng kí chưa?]
[W_FuBảo: Trước khi vào trường mình đã chơi cho CLB của trường rồi nên không cần đăng kí nữa.]
[XY: Thật vậy sao!? >.<]
[XY: Mình vừa đăng kí, quản lý CLB nói mai sẽ tập trung buổi đầu nhưng mình lại ngại đi một mình lên tính rủ cậu đi cùng.]
[W_FuBảo: Không thành vấn đề, mai mình sẽ đi cùng cậu! (◠‿◕)]
[XY: Cảm ơn cậu! ┌(・。・)┘♪]
[W_FuBảo: Không có gì, còn phải khách sáo với mình sao! (@_@)]
[XY: Hi hi, muộn rồi, nghỉ sớm đi nhé! Mai gặp, ngủ ngon.]
[XY: Zzzz]
[W_FuBảo: Mai gặp! Ngủ ngon! Zzzz]
Hạ Ngọc tắt điện thoại sau đó đi vào trong chiếc giường ở cung điện hoa hồng. Bầu trời hôm nay có khá nhiều sao, cô nằm ngắm chúng một lúc rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Tờ mờ sáng hôm sau Hạ Ngọc vẫn thức dậy như mọi ngày, thay quần áo rồi dùng bữa sáng. Đúng giờ, cô đi ra trạm xe bus rồi đi đến trường, xe đi dừng ở trạm số hai thì một nhóm ba học sinh mặc đồng phục trường trung học Hoa Hạ ngồi xuống cạnh Hạ Ngọc.
“Hạ Hạ, good morning!” – Dạ Khả Vân vừa lên xe đã tựa đầu vào vai Hạ Ngọc nói.
Trương Diễm Diễm và Kiều Duy Bảo ngồi ra ghế sau Hạ Ngọc hỏi.
“Hôm qua gửi link đăng kí CLB cho cậu, cậu đăng kí chưa?”
“Mình đăng kí rồi, hôm nay sẽ tập trung buổi đầu.” – Hạ Ngọc vui vẻ trả lời, qua lời nói cũng có thể dễ dàng nhận ra sự háo hức trong đó.
“Cậu đi một mình được chứ?” – Trương Diễm Diễm lo lắng hỏi.
“Buổi chiều W_FuBảo sẽ đi cùng mình!”
“Vậy được, chơi cẩn thận đừng để bị bóng đập trúng nhé! Mấy người ở đó lực tay khoẻ lắm!”
Hạ Ngọc vòng tay ra sau xoa xoa đầu Trương Diễm Diễm rồi nhẹ giọng nói.
“Yên tâm đi.”
“…”
Bốn người nhóm Hạ Ngọc mải miết nói chuyện mãi cho đến khi xe bus dừng lại trước trạm ở cổng trường, mấy người lần lượt xuống xe rồi đi vào trường.
Hạ Ngọc đi vào lớp trước cất cặp trước sau đó ra nhà vệ sinh. Lúc trở về không cẩn thận đụng trúng một thân hình cao lớn vững chắc, cô ôm đầu lảo đảo rồi ngã thụp xuống đất.
Nhưng….hình như cô không cảm thấy đau, cũng không cảm nhận được sự lạnh lẽo của mặt đất truyền đến mà thay vào đó là sự ấm áp của đôi bàn tay nam giới truyền đến từ eo Hạ Ngọc rồi từ từ đỡ cô đứng dậy.
“Cậu có sao không?” – Một giọng nói trầm ấm vang mang theo chút quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô.
Hạ Ngọc đứng thẳng dậy, cẩn thận chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn rồi ngước mắt nhìn người trước mặt. Quả nhiên là anh, chàng trai ở căng tin sáng hôm qua – Lục Duy Tùng.
Mặc dù hôm qua Hạ Ngọc đã gặp qua nam sinh này, nhưng mê lực từ nam sinh này thật sự rất mạnh. Đứng trước anh khiến trái tim cô không ngừng đập loạn lên, cứ như thể anh có ma pháp có thể bắt đi linh hồn của người khác vậy. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh là tâm hồn của cô đều đã đặt hết trên người anh, hoàn toàn không nghe thấy những gì anh vừa nói. Anh trong mắt cô chỉ như một thước phim đã bị tắt tiếng vậy. Chỉ là những hình ảnh chuyển động, hoàn toàn không phát ra bất kì âm thanh nào.
Đương nhiên Lục Duy Tùng cũng nhận ra nữ sinh trước mặt này. Thấy nữ sinh trước mặt từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn mình chăm chú đến cả nháy mắt một cái cũng không nháy. Anh đưa một tay lắc lư trước mặt cô, mày kiếm hơi chau lại, cất giọng hỏi lại:
“Cậu có sao không? Này! Này!”- Đây đã là lần thứ ba anh hỏi.
Thanh âm trầm ấm của anh vang vọng bên tai như kéo cô trở về thực tại. Lúc này, Hạ Ngọc mới giật mình, cô chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình thì vội rời mắt đi hướng khác. Cô đưa tay lên sờ cần cổ của mình, hai má và đôi tai chẳng biết đã đỏ lên từ khi nào. Cô ho nhẹ một tiếng:
“Mình….mình không sao! Cảm ơn cậu!”
Lục Duy Tùng thu tay về.
“Xin lỗi đi!” – Giọng nói trầm ấm của anh lại một lần nữa vang lên trên đỉnh đầu Hạ Ngọc.
“Hả???” – Hạ Ngọc ngây người, đoạn như nhớ ra điều gì. Cô quay người lại, hơi cúi người nhẹ giọng lên tiếng:
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi mình không chú ý lên va phải cậu! Cậu không sao chứ?”
Vu Minh Đức hơi cúi người đang định nói gì đo, nghe cô nói vậy thì nhướn mày, khóe môi hơi cong lên đầy ý cười. Anh đặt bàn tay với những đốt ngón tay thon dài lên bả vai của mình, khẽ xoa.
“Hừm…lưng….có chút đau!”
“Nếu đau như vậy hay mình đưa cùng cậu xuống phòng y tế kiểm tra nhé!” – Trong lòng Hạ Ngọc hơi hoảng loạn. Cô thầm nghĩ không biết nam sinh này có phải được làm bằng bông không mà mới đụng nhẹ một cái đã đau như vậy.
“Không cần đâu, một lát sẽ hết!” – Vu Minh Đức xua tay từ chối.
Nghe tới đây, Hạ Ngọc thầm thở phào.
“Vậy nếu cậu không sao thì mình đi trước đây!”
Nói đoạn, cô hơi nghiêng người sang một bên, tỏ ý muốn rời đi. Vu Minh Đức hiểu ý, anh đứng né sang một bên, dựa người vào tường, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười ban đầu, một tay đút túi quần, một tay ra hiệu mời. Hạ Ngọc nhấc chân toan bước đi thì nam sinh phía sau cô lên tiếng, giọng nói mang theo vài tia lạnh nhạt:
“Mình nói cậu xin lỗi đi! Có nghe thấy không?”
Hạ Ngọc chợt dừng chân, cô quay đầu lại nhìn Lục Duy Tùng với vẻ mặt khó hiểu.
“Nhưng….”
Mình đã xin lỗi rồi mà!
Cô còn chưa nói hết câu thì phát hiện ánh mắt của nam sinh ấy hoàn toàn không ở trên người mình. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm về phía Vu Minh Đức trong ánh mắt tựa hồ còn mang theo vài tia điện, bầu không khí đột nhiên lắng xuống khiến Hạ Ngọc đứng gần đó cũng không tráng khỏi mà hít một ngụm khí lạnh.
Vu Minh Đức đứng thẳng người dậy, anh đưa mắt lườm Lục Duy Tùng một cái, nụ cười trên mặt dần biến mất mà thay vào đó là khuôn mặt hiện rõ vẻ không vui.
“Nghe thấy rồi, mình cũng đang định nói nhưng cậu ấy lại giành nói trước, mình cũng đâu có muốn!”
Vu Minh Đức hơi cúi người nhìn nữ sinh nhỏ bé trước mặt, khóe miệng lại dương lên một nụ cười.
“Người phải xin lỗi là mình mới phải. Xin lỗi cậu nhé!”
Hạ Ngọc ngẩng mặt lên, đối mặt với nam sinh ấy, cô huơ huơ tay tỏ vẻ không sao.
“Không sao đâu!”
Lúc này Hạ Ngọc mới nhìn thẳng vào khuôn mặt của Vu Minh Đức. Cô biết người này, cũng biết hôm qua cũng chính người này đã va phải cô ở trong căng tin, nhưng chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà hôm nay lại lặp lại tình huống tương tự hôm qua. Có điều hôm qua cô chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt của nam sinh này lên không biết nhan sắc của anh ra sao, hơn nữa trạng thái của người này đối với cô có thể coi là một trời một vực.
Bây giờ để ý rồi cô mới phát hiện nhan sắc của người này so với Lục Duy Tùng cũng không hơn kém nhau là bao, có thể coi là một chín một mười. Nếu nhan sắc của Lục Duy Tùng thiên về kiểu lạnh lùng cao lãnh thì nhan sắc của Vu Minh Đức lại thuộc kiểu thư sinh nho nhã. Nếu không biết là vô tình hay cố ý, vậy thì cứ mặc định là vô tình đi, dù sao mấy chuyện này cũng chẳng quan trọng.
Nhưng sau này Hạ Ngọc sẽ hiểu, mặc dù hai lần chạm mặt mà cô cho là “vô tình” này thật ra đã được Vu Minh Đức sắp xếp từ trước. Nhưng nếu không phải do hai chữ “duyên phận”, thì mấy người bọn họ chưa chắc đã gặp được nhau giữa dòng người tấp nập này rồi cùng nhau trải qua những chuyện vui buồn rồi để lại trong lòng nhau những kỉ niệm khó phai.
Hạ Ngọc quay người rời đi, Vu Minh Đức dõi mắt nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi cô đi khuất khỏi tầm mắt. Vu Minh Đức cảm thấy sau gáy có chút lạnh, anh đưa tay lên sờ sờ gáy rồi trực tiếp bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Vu Minh Đức biết bây giờ anh mà quay đầu lại thì đón chờ anh chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp mà sẽ là cái nhìn lạnh đến thấu xương của Lục Duy Tùng rồi sẽ bị anh tặng cho một “bài ca” y như mấy vị phụ huynh.
Vu Minh Đức không ngốc lên anh cũng chẳng dại gì mà quay đầu lại, cứ thế mà đi thắng vào lớp. Nhưng anh chạy được sao? Chắc không phải anh quên người ngồi cạnh mình là ai rồi đấy chứ!? Không, Vu Minh Đức không quên cũng biết mình chạy không thoát nhưng ít nhất cũng tránh được mấy phút để anh chuẩn bị tinh thần đối mắt với vị “phu huynh” trẻ – Lục Duy Tùng.
Quả nhiên đúng như Vu Minh Đức suy đoán, lúc bắt đầu tiết học Lục Duy Tùng vẫn không có biểu hiện gì là sẽ mắng anh, anh hoàn toàn chăm chú vào bài giảng của giáo viên, không hề chểnh mảng một chút nào, cũng thường xuyên tương tác với giáo viên, điều này càng khiến cho Vu Minh Đức thêm phần thấp thỏm không yên. Tiết này là tiết Toán cũng là thế mạnh của Vu Minh Đức, mặc dù khi giáo viên hỏi đến anh vẫn có thể trả lời đúng nhưng lần nào cũng phải nhắc đến lần thứ hai, rõ ràng là hoàn toàn không chú tâm vào bài giảng, trong lòng còn đang suy nghĩ xem lát nữa phải đối mặt với Lục Duy Tùng như thế nào.
“Reng…reng…reng…” – Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên. Vu Minh Đức cuối cùng cũng không thể chiến thắng được nỗi sợ trong lòng mình, lên tiếng.
“Lục Duy Tùng, muốn đánh muốn mắng gì thì làm luôn đi.”
Mình dùng hai tay dâng bản thân lên cho cậu rồi đấy, muốn xử trí thế nào thì tùy cậu.
Thà rằng Lục Duy Tùng cứ mắng anh luôn cho rồi, còn hơn là để anh chờ đợi trong lo sợ như vậy. Có biết trên thế giới này điều đáng sợ nhất là “chờ đợi” không hả? Chờ đợi có thể khiến người ta chết dần chết mòn qua từng ngày đấy!
Lục Duy Tùng bình tĩnh đóng sách vở lại, thản nhiên liếc Vu Minh Đức một cái rồi cong môi cười lạnh, giọng điệu chế giễu.
“Không chạy nữa sao? Không phải cậu chạy giỏi lắm sao? Chạy tiếp đi, nhắm chạy được bao xa thì chạy đi!”
Vu Minh Đức cúi đầu, lí nhí nói.
“Không chạy nữa, chạy cũng có thoát đâu.”
Cũng chẳng biết ai tiếp cho anh thêm dũng khí mà câu sau anh lại dám mặt đối mặt với Lục Duy Tùng.
“Cậu muốn đánh muốn mắng gì thì làm đi. Mình chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”
Lục Duy Tùng im lặng nhìn Vu Minh Đức, những lời phê phán đang định nói ra thì nghẹn lại ở miệng. Anh dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng để lại một câu.
“Mình chỉ muốn cho cậu biết là đồng phục của nữ sinh trường mình là chân váy ngắn. Vậy nên cậu muốn làm gì thì làm nhưng phải nhớ suy trước tính sau cho cẩn thận.”
Vu Minh Đức tròn mắt nhìn Lục Duy Tùng, nhất thời không thích ứng kịp với sự thay đổi này của anh.
“Đã rõ!” – Vu Minh Đức đưa tay chào theo nghi thức quân đội.
Lục Duy Tùng liếc Vu Minh Đức không đáp lại, anh nằm dài ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Vu Minh Đức cũng chủ động giữ im lặng để anh nghỉ ngơi, nhưng chẳng được mấy phút thì như nhớ ra chuyện gì đó, anh quay sang nói với Lục Duy Tùng.
“À phải rồi, chiều cậu có lên trường không?”
Lục Duy Tùng nghe xong thì nhàn nhạt đáp lại.
“Không có tiết, lên làm gì?”
“Cậu không xem tin nhắn nhóm à? CLB mới tuyển người, quản lý CLB nói chiều nay tập trung, chúng ta phải dậy người mới nữa.”
“Mấy giờ?” – Lục Duy Tùng không thèm để ý đến vế câu trước của Vu Minh Đức, nhàn nhạt hỏi lại.
“14 giờ.” – Vu Minh Đức đáp rồi còn dùng ánh mắt “cậu có điện thoại để trưng bày à?” nhìn Lục Duy Tùng. Đương nhiên chỉ khi Vu Minh Đức chắc chắn Lục Duy Tùng sẽ không nhìn thấy thì mới dám nhìn như vậy chứ bình thường anh làm gì có cái gan đấy.
…………….
Kết thúc buổi học, nhóm Hạ Ngọc vẫn như hôm qua nối thành một đoàn tàu nhỏ rồi đi ra trạm xe bus. Khi Hạ Ngọc nối vào với Dạ Khả Vân và Kiều Duy Bảo thì vừa hay đi lướt qua Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức. Vu Minh Đức thấy vậy thì lặng lẽ kéo Lục Duy Tùng đi theo sau ra đến trạm xe bus.
Vu Minh Đức kéo Lục Duy Tùng sát lại, Lục Duy Tùng đẩy tay Vu Minh Đức ra nhìn anh với vẻ mặt đề phòng.
“Cậu muốn làm gì?”
Vu Minh Đức xua tay.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, hôm nay mình muốn đi xe bus về, cậu nhắn chú Tần bảo chú ấy không cần phải đến đón cho đỡ mất công.”
“Cậu nói bình thường không được à? Ghé sát vậy làm gì?”
Vu Minh Đức vuốt vuốt tóc cười ngốc, không trả lời Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng nhìn Vu Minh Đức cười ngốc cũng chẳng biết nói gì, nhìn một lúc rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho quản gia Tần.
[Lu_WS: Chú Tần, hôm nay cháu đi xe bus về, chú không cần đến đón đâu ạ!]
Đầu dây bên kia, quản gia Tần đang trong gara chuẩn bị khởi động xe đi đón Lục Duy Tùng. Thấy chuông báo tin nhắn thì liền mở ra xem, khi đọc dòng tin nhắn Lục Duy Tùng gửi thì quản gia Tần bèn tắt máy xuống xe rồi phản hồi lại tin nhắn của Lục Duy Tùng.
[Tần Khải: Được, vậy cháu chú ý an toàn nhé!]
[Lu_WS: Vâng.]
Lục Duy Tùng vừa cất điện thoại đi thì xe bus đến. Nhóm Hạ Ngọc lên xe trước ngối hàng ghế cuối cùng sau đó Vu Minh Đức và Lục Duy Tùng mới lên. Dạ Khả Vân thấy Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức lên xe bèn vẫy tay lại.
“Duy Tùng, Minh Đức, sao hôm nay hai cậu lại ngồi xe bus vậy. Bình thường có thấy hai cậu đi xe bus đâu?”
“Tự nhiên hôm nay mình nổi hứng muốn đi thôi!” – Vu Minh Đức vui vẻ đáp lại, ánh mắt còn không quên liếc qua người nào đó đang cười nói cạnh cửa sổ tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Hạ Ngọc vẫn mải miết nói chuyện với nhóm người Trương Diễm Diễm mà hoàn toàn không để ý tới sự xuất hiện của hai người Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức, mãi cho đến khi xuống xe.