Chương 6: Lục duy tùng, chính là cậu ấy!
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 6: Lục duy tùng, chính là cậu ấy!
“Hạ Ngọc, buổi học đầu tiên cậu có làm quen được ai không?” – Trương Diễm Diễm hỏi.
Còn chưa đợi Hạ Ngọc trả lời thì Dạ Khả Vân đã giành nói trước.
“Cậu ấy trầm tính như thế chắc là Không quen được ai đâu.”
“Thật sao?” – Trương Diễm Diễm lại hỏi.
Hạ Ngọc cười trừ, cô đưa tay sờ cổ mình, đây là thói quen khi cô cảm thấy ngại.
“Ờ thì, cũng có thể nói như vậy. Nhưng mà dần rồi cũng quen thôi đúng không!”
Hạ Ngọc tự biện minh cho sự nhút nhát của mình.
“Cậu cứ tự biện minh cho sự nhút nhát của bản thân đi, sao ở với mình lâu như vậy rồi mà cậu chả có chút tiến bộ nào thế!” – Dạ Khả Vân tựa đầu vào vai Trương Diễm Diễm cảm thản.
Khuôn mặt của Hạ Ngọc khá đặc biệt, khi thả lỏng trông có chút cao lãnh, lạnh lùng nhưng chỉ cần cười một cái liền như trông thấy cả mùa hạ. Vậy nên mỗi khi đến một môi trường mới, Hạ Ngọc đều sẽ dấu đi sự nhút nhát của mình bên trong vẻ bề ngoài ấy khiến người khác khó lòng phát hiện.
“Mình thấy hướng nội cũng có cái tốt của hướng nội mà.”
Hạ Ngọc vẫn không từ bỏ việc biện minh cho bản thân.
“Haizz, không nói chuyện với cậu nữa! Mình vẫn còn chưa hết dư vị mùa hè đâu, phải nghỉ một chút thôi, mệt chết đi được!”
Hạ Ngọc tự lẩm bẩm, tự trả lời.
“Hướng nội cũng tốt phải không?”
Tuy Hạ Ngọc nói rất nhỏ nhưng Kiều Duy Bảo ngồi cạnh vẫn có thể nghe rõ cô nói gì, Kiều Duy Bảo nhìn người ngồi cạnh đang lẩm bẩm một mình thì không nhịn được mà buông lời khẳng định.
“Hướng nội hay hướng ngoại đều có mặt tốt và mặt xấu cả thôi. Vậy nên, cậu hướng nội cũng không phải là hoàn toàn không tốt.”
“Đúng Không!”
Nhận được cậu trả lời khẳng định của Kiều Duy Bảo, tròng lòng Hạ Ngọc như có thêm trăm hoa đua nở. Khoé miệng cô cong lên tạo thành một đường cong bán nguyệt, nụ cười như nắng hạ khiến người ta bất giác cười theo.
Không lâu sau xe bus dừng lại ở một trạm, Dạ Khả Vân, Kiều Duy Bảo và Trương Diễm Diễm lần lượt xuống xe. Nhóm bốn người giờ chỉ còn lại Hạ Ngọc trên xe, khu biệt thự nhà cô vẫn còn cách một trạm nữa mới đến.
Hạ Ngọc ngồi sát lại cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài đường, so với 10 năm trước thì quang cảnh bây giờ đã thay đổi hơn rất nhiều, mọi thứ đề trở lên tiên tiến hơn, cũng có thêm nhiều cây xanh hơn. Chỉ là, cũng đã nhiều khói bụi hơn, Hạ Ngọc ngồi trầm tư một lúc lâu, thấy sắp đến trạm dừng cô liền đóng cửa sổ lại. Quả nhiên, không lâu sau xe bus lại dừng lại ở một trạm nữa, Hạ Ngọc bấm nút mở cửa rồi xuống xe.
Hạ Ngọc mở ô rồi đi qua cổng lớn của khu biệt thự, thấy người gác cổng cô chào một tiếng.
“Các chú vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Hai người bảo vệ nghe vậy thì cũng vui vẻ đáp lại.
“Bọn chú đợi đến 12 giờ thay ca rồi mớ được nghỉ, cháu đã đi học về rồi đấy hả?”
“Vâng ạ.”
Hạ Ngọc lấy trong balô ra hai cái kẹo sau đó đi đến chỗ hai người bảo vệ đó, nhân tiện quẹt thẻ ra vào.
Một một người sống tại khu biệt thự On The Sky thì đều được làm một chiếc thẻ ra vào để xác định thân phận, tránh người ngoài tùy tiện ra vào, gây mất trật tự khu biệt thự.
“Cho các chú này, chúc các chú một ngày tốt lành.”
Nói rồi, Hạ Ngọc mỉm cười một cái. hai ngườibảo vệ thấy vậy có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng vui vẻ nhận lấy.
“Cảm ơn cháu nhé!”
Họ cảm thấy bất ngờ là bởi vì bọn họ làm việc ở đây lâu như vậy, nhưng Hạ Ngọc là người đầu tiên chào bọn họ, cũng là người đầu tiên cho họ kẹo và chúc họ một ngày tốt lành khiến họ cảm thấy rất ấm áp.
“Vậy cháu đi trước nhé! Bố mẹ cháu còn đang chờ.”
“Được, đi đi.”
Hạ Ngọc vẫy tay chào rồi rời đi, đợi khi Hạ Ngọc đi khuất, hai người bảo vệ mới anh tôi bàn tán về Hạ Ngọc
“Cô bé đó là con nhà ai vây? Lần đầu tiên trông thấy.” – Một người bảo vệ nói.
Người còn lại tiếp lời.
“Nghe nói mới từ nước ngoài trở về sáng hôm qua, hình như là nhà họ Hạ.”
“Vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu.”
“Đúng vậy, chúng ta đã làm ở đây lâu vậy rồi, cô bé đó là người đầu tiên chào chúng ta đấy.”
“…” – Cứ như vậy, anh một câu, tôi một câu nói qua nói lại cả buổi không hết, chủ yếu đều là những lời khen có cánh giành cho Hạ Ngọc.
Phía cổng lớn lúc này có một chiếc Rolls Royce Phantom đỗ lại trước mặt hai người bảo vệ quẹt thẻ ra vào sau đó dậm thẳng vào trong khu biệt thự. Ghế sau còn chờ hai nam sinh mặc đồng phục trường Hoa Hạ, mà hai nam sinh này không ai khác chính là Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức.
Vu Minh Đức nhớ hôm qua Bạch Băng nói người “anh em” của cậu hôm nay sẽ đi học buổi đầu tiên, buổi sáng anh đã nóng lòng muốn gặp người “anh em” đó, kết quả là tìm không ra. Ước chừng giờ này người “anh em” đó cũng đã tan học về nhà, vậy nên khi xe đi gần đến biệt thự Hạ gia thì anh đã cố tình nhìn chăm chú vào đó với hi vọng rằng nếu may mắn sẽ gặp được người đó.
Sau bao nhiêu lần ông trời từ chối sự nhiệt tình này của anh thì cuối cùng lần này ông cũng đã đồng ý để hai người gặp mặt. À! Không phải, là trước đó đã cho gặp nhưng Vu Minh Đức lại không nhận ra, vậy nên lần này coi như là bù đắp cho lần thất bại trước đó của cậu vậy.
Khi đi đến cổng biệt thự Hạ gia, Vu Minh Đức liền bảo tài xế đi chậm lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của một cô gái khá thấp bé mặc đồng phục trường các cậu, đưa lưng về phía hai người cúi người đang làm gì đó.
Vu Minh Đức rướn người ra nhìn nhưng vẫn là không nhìn thấy mặt vì ngoại trừ đưa lưng ra thì cô còn cầm theo một chiếc ô để che nắng càng khiến cho ngoại hình của cô tăng thêm phần bí ẩn.
Lần này Vu Minh Đức vốn tưởng rằng vẫn sẽ không được chiêm ngưỡng nhan sắc của người nọ thì trong lòng liền trùng xuống. Không ngờ, ngay khi xe vừa đi qua thì cô liền quay người lại nhìn theo một con bươm bướm. Vì xe chưa đi xa lắm lên Vu Minh Đức vẫn có thể nhìn rõ một góc của khuôn mặt cô, Hạ Ngọc cảm thấy có người đang nhìn bèn bất giác nhìn ra hướng đó, lần này, Vu Minh Đức đã có thể nhìn thấy hoàn toàn khuôn mặt của cô.
Vu Minh Đức bất giác cảm thấy khuôn mặt này rất quen giống như đã gặp ở đâu đó, anh quét mắt qua cô gái này một lượt sau đó liền nghiêm túc lục lại trí nhớ. Bỗng nhiên trong đầu anh nảy ra hình ảnh của nữ sinh hồi sáng anh đụng phải ở căng tin, nữ sinh ấy có một điểm khiến anh rất ấn tượng đó chính là chiều cao khiêm tốn của cô ấy. Nếu nghiêm túc dò quanh trường một lượt thì chắc chắn chẳng mấy ai có chiều cao khiêm tốn như vậy, cô là một trong số ít đó lên Vu Minh Đức nhớ rất kĩ.
Hạ Ngọc bị cận nhẹ nên cô không đeo kính, hiện tại mắt cô có hơi khô nên mặc dù biết có người đang nhìn mình nhưng cô vẫn bình tĩnh nhìn lại, có điều vẫn không thể xác định được người đó là ai.
Mà trái ngược với sự bình tĩnh của Hạ Ngọc, Vu Minh Đức ngồi trên xe lại vô cùng kích động, liên tục vỗ mạnh mấy cái vào đùi của Lục Duy Tùng, giọng nói không giấu nổi kích động, xen lẫn chút bất ngờ.
“Lục Duy Tùng, chính là cậu ấy!”
Lục Duy Tùng bị Vu Minh Đức đánh đau tới nỗi nhíu mày, anh nhíu chặt mày rồi hất tay Vu Minh Đức ra khỏi đùi mình. Lạnh giọng thốt ra một chữ.
“Đau!”
Vu Minh Đức biết mình hơi quá nên thôi không đánh anh nữa, nhưng giọng nói vẫn không giấu nổi kích động.
“Cậu có nhớ cái nữ sinh sáng nay mình va phải ở căng tin không?”
Trái với sự kích động của Vu Minh Đức, Lục Duy Tùng lại khá bình tĩnh, hay nói cách khác là anh hoàn toàn không có hứng thú. Anh khoanh tay, nhắm mắt tựa đầu vào ghế, nhàn nhạt đáp một chứ.
“Nhớ.”
“Nữ sinh ấy chính là người mới chuyển từ nước ngoài về ấy.”
Lục Duy Tùng không quan tâm tới vế sau, anh nhếch môi cười nhẹ một tiếng, buông lời chế giễu Vu Minh Đức.
“Không xưng “anh em” nữa sao?
“”Anh em” gì chứ? Người ta là con gái mà!”
Lục Duy Tùng chầm chậm mở mắt, nhìn Vu Minh Đức với vẻ may mà mắt cậu chưa hỏng.
“Còn biết người ta là con gái cơ đấy! Chẳng biết người nào hôm qua cứ liêm miệng gọi anh xưng em với người ta.” – Đây là câu đai nhất mà Lục Duy Tùng nói từ lúc trên đường về tới giờ.
Vu Minh Đức không thèm quan tâm tới những lời châm chọc của Lục Duy Tùng, lại ngó đầu ra ngoài cửa sổ xe định nhìn Hạ Ngọc một lần nữa, nhưng tiếc là lần này quay lại thì cô đã vào nhà từ trước đó. Vu Minh Đức thôi không nhìn nữa.
Trên vòng bạn bè của Hạ Ngọc, cô lại đăng tải một bức ảnh trên đó là hình một chú bươm bướm đang đậu ở trên dàn hồng leo trước cổng nhà cô. bên trên còn có một dòng caption.
[Bé con thật xinh đẹp! Chỉ tiếc vẫn là không thể thoát khỏi mê lực của những bông hồng nhà chị! ^^]
Quay lại vài trước khi xe của Vu Minh Đức vừa qua cồng lớn khu biệt thự thì cũng chính là lúc mà Hạ Ngọc về đến cổng nhà mình. Cô đang định mở cổng đi vào luôn thì động tác đột nhiên dừng lại. Cô quay mặt nhìn sang dàn hồng leo bên cạnh, ở đó có một con bươm bướm đang đậu. Cô im lặng lấy điện thoại ra chụp, chụp xong cô im lặng nhìn một rồi vươn tay chạm vào bông hồng đó khiến con bướm tung cánh bay đi. Hạ Ngọc đưa mắt nhìn theo con bướm đó, cô vốn tưởng con bướm đó sẽ bay đi nơi khác, nhưng con bướm đó lại không cưỡng được lại vẻ đẹp của những bông hồng mà đậu lại ở một bông hồng khác xa tầm tay của Hạ Ngọc. Hạ Ngọc thấy vậy mỉm cười, cảm thán một tiếng.
“Mày thật thiếu nghị lực.”
Lúc này cũng chính là lúc mà cô và Vu Minh Đức chạm mặt nhau. Ngay sau đó khi Vu Minh Đức ngồi yên trở lại xe nói chuyện với Lục Duy Tùng thì cô cũng quay người đi vào nhà.
“Bố mẹ, dì Triệu, chú Lâm.” – Hạ Ngọc vừa vào nhà đã chào tất cả mọi người một lượt.
“Cún con về rồi hả? Lên tầng thay quần áo rồi xuống ăn cơm?” – Bạch Băng đang ngồi ở sofa xem phim, nghe tiếng Hạ Ngọc thì quay người nói với cô.
“Vâng ạ.” – Hạ Ngọc thay dép trong nhà sau đó đi lên tầng thay quần áo, rất nhanh liền đi xuống.
Lúc Hạ Ngọc đi xuống thì dì Triệu trong bếp cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa, Lâm quản gia đang giúp bà bê đồ ăn ra ngoài. Hạ Ngọc thấy trên bàn vẫn chưa có bát bèn chạy vào bếp lấy bát và đũa rồi đi ra. Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn ăn cơm.
“Cún Con, hôm nay đi học có quen không?” – Bạch Băng vừa ăn vừa hỏi.
“Vẫn ổn ạ!” – Hạ Ngọc đáp lại.
“Vậy có quen thêm được bạn mới không?”
“Bạn bè thì để dần dần rồi làm quen cũng không muộn ạ.”
Hạ Ngọc vẫn luôn bị động thế đấy, ấy vậy mà cũng chẳng biết bằng một cách thần kì nào đấy mà cô lại có thể làm quen với những người khác. Thậm trí là đến khi mối quan hệ đã trở nên thân thiết hơn thì chính Hạ Ngọc cũng chẳng thế lý giải được tại sao lại như vậy.
Bạch Băng nghe con gái nói vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, thời gian còn dài, kiểu gì duyên phận cũng sẽ kéo hai người xa lạ lại với nhau thôi.
Tất cả mọi người đều im lặng ăn xong cơm, sau đó cùng nhau dọn dẹp rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Buổi chiều Hạ Ngọc không có tiết nên cô bèn trở về phòng.
Phòng ngủ của Hạ Ngọc được thiết kế rất tinh xảo với màu trắng và xang dương là mài chủ đạo. Trên trần nhà là một bầu trời xanh với những đám mây trắng lững lờ trôi, buổi tối khi tắt điện sẽ có những vì sao sáng lấp lánh xuất hiện trên đó. Chính giữa căn phòng đương đặt một chiếc giường hình tròn trải chăn ga mà chăng và xanh. Bên ngoài còn có ban công, từ trên ban công có thể thấy được cung điện hoa hồng của Hạ Ngọc, ở ngoài ban công cũng được kê một chiếc bàn nhỏ có thể ngồi đây để hóng gió. Bàn học thì được kê ở phía trong phòng đối diện với ban công, bên cạnh còn có một kệ sách được sắp xếp rất gọn gàng, bên trên còn dựng vài tấm ảnh hồi bé của Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc trở về phòng liền thấy hơi buồn ngủ, cô đi cắm sạc điện thoại sau đó đi đến cạnh giường nhặt con gấu bông to bằng người cô bị rơi dưới đất lên, ngủ một giấc đến chiều.
Lúc Hạ Ngọc tỉnh dậy đã là 14 giờ chiều, Hạ Ngọc ngồi im trên giường một lúc mãi cho đến khi tỉnh hẳn cô mới rời giường. Cô đi đến bên kệ sách tìm kiếm một cái gì đó. Không lâu sau cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ mà xanh dương rồi lấy thêm máy tính định đi xuống cung điện hoa hồng. Nhưng chợt nghe tiếng nước chảy, cô liền mở cửa ban công ngó ra xem, quả nhiên Lâm quản gia đang tưới hoa dưới đó. Bây giờ xuống đó nhất định sẽ rất ướt lên Hạ Ngọc dứt khoát ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở hành lang.
Cô lật từng trang sổ, trang nào trang nấy đều kín chữ, Hạ Ngọc dở một hồi sau đó dừng lại ở một trang. Cô mở máy tính sau đó vừa nhìn vào sổ, vừa gõ cái gì đó, rất lâu, rất lâu sau mới dừng lại, mà khi cô dừng lại đã là 3 tiếng sau.
Hạ Ngọc đứng dậy vươn vai, giãn cơ một lượt sau đó nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Khoảng 30 phút sau thì cô dậy đi xuống nhà.
Hạ Ngọc vừa xuống nhà thì thấy dì Triệu đang trong bếp chuẩn bị bữa tối nhưng không thấy mẹ cô đâu thì liền hỏi.
“Dì Triệu, mẹ cháu đi đâu rồi ạ?”
Dì Triệu nghe vậy thì dừng tay.
“Bố mẹ cháu đều lên công ty rồi, Lâm quản gia đã đưa họ đi.”
Hạ Ngọc “ồ” một tiếng, bình thường mẹ cô hay ở nhà, trừ khi công ty có cuộc họp quan trọng thì mẹ cô mới lên công ty.
Hạ Ngọc vào bếp giúp dì Triệu chuẩn bị cơm. Dì Triệu cũng không từ chối, dù sao cũng là người một nhà, bà cũng chẳng cần phải khách sáo câu lệ.
Hạ Ngọc trong bếp phụ dì Triệu đến khi làm xong, cô lại giúp dì Triệu bê đồ ăn lên. Vừa dọn đồ ăn xong thì phía ngoài liền truyền đến tiếng mở cổng Hạ Ngọc liền biết là bố mẹ cô đã về. Quả nhiên, không lâu sau thì Hạ Thất Vũ, Bạch Băng và Lâm quản gia lần lượt đi vào.
Thấy cơm nước đã được chuẩn bị xong, mọi người liền đi rửa tay rồi ngồi vào bàn dùng bữa. Trong bữa ăn mọi người đều không nói gì, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ đợi ăn xong mới nói.
Sau bữa tối, Hạ Ngọc không trở về phòng mà đi ra cung điện hoa hồng đi dạo cho tiêu cơm. Đi dạo được vài vòng Hạ Ngọc cũng không lên phòng ngay mà ngồi ở xích đu hóng gió.
“Ting ting!” – Âm báo tin nhắn từ điện thoại vang lên.
Hạ Ngọc mở điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Trương Diễm Diễm.
[Zhang_yy: Đã chia sẽ link.]
[Zhang_yy: Link đăng kí tham gia CLB bóng rổ.]
[XY: Cảm ơn cậu!]
[Zhang_yy: Không có gì!]