Chương 4: Chào hỏi chút đi!
Tờ mờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên như kéo cô dậy khỏi giấc nồng, Cún Con ngồi dậy tắt báo thức và ngồi yên trên giường một lúc đến khi tỉnh ngủ rồi mới đi vào nhà. Sợ mọi người chưa dậy lên cô đi rất nhẹ nhàng, mở cửa cũng không để phát ra âm thanh lớn. Cô đi về phòng, làm vệ sinh cá nhân sau đó thay đồng phục vừa nhận hôm qua. Bộ đồng phục của nữ là một chiếc chân váy và một chiếc nơ kẻ caro đỏ đen, thêm một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng.
Thay quần áo xong xuôi, khi Cún Con xuống nhà thì thấy dì Triệu đã dậy, đang chuẩn bị bữa sáng.
“Dì Triệu, chào buổi sáng!” – Cún Con bỏ cặp sách xuống sofa rồi tiến vào bếp giúp dì Triệu.
“Chào buổi sáng, tiểu Hạ Hạ!”
Dì Triệu mỉm cười đáp lại, thấy cô vào bếp thì liền từ chối.
“Hạ Hạ mau ra ngoài đi, trong này dầu mỡ lại làm bẩn quần áo của cháu, dì Triệu cũng sắp làm xong rồi.”
Cún Con nghe vậy thì chỉ mỉm cười.
“Không sao, con giúp dì bê thức ăn ra ngoài.”
Dì Triệu nghe vậy thì cũng không từ chối nữa, bà chỉ ân cần nhắc nhở.
“Tiểu Hạ Hạ bê cẩn thận, đừng để dính lên quần áo nhé!”
“Vâng ạ.”
Cún Con bê lấy khay trên giá rồi đặt mấy ly sữa vào và bê ra trước, nhưng đi được nửa đường thì gặp Lâm quản gia đi từ phòng nghỉ đi ra. Lâm quản gia thấy Cún Con đang bê khay sữa thì vội đi đến giúp đỡ.
“Tiểu Hạ Hạ, để chú bê cho, cái này dễ đổ, con bê cái khác đi.”
Cún Con cũng không từ chối, cô đưa khay sữa cho Lâm quản gia rồi quay trở lại bếp bê bánh mì và trứng ốp ra ngoài. Dì Triệu cũng bê thêm ngũ cốc đi ra sau, dì Triệu đặt bát ngũ cốc đến trước mặt Cún Con rồi nói.
“Tiểu Hạ Hạ ăn ngũ cốc đi, không giàu mỡ có lợi cho sức khoẻ.”
“Cảm ơn dì Triệu.” – Cún Con vui vẻ nhận lấy.
Lúc này bố mẹ Cún Con cũng từ trên tầng đi xuống, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn rồi bắt đầu dùng bữa.
“Hạ Hạ, lát nữa chú đưa con đi học nhé!” – Lâm quản gia lên tiếng.
“Không cần đâu chú, lát cháu đi xe bus là được rồi. Chú cứ đưa bố cháu đi làm đi ạ.”
Cún Con từ chối, ngoài đường lớn của tiểu khu có một trạm xe bus ngay đó, đi xe bus vẫn tiện hơn.
“Vậy trưa có cần chú đón không?” – Lâm quản gia lại hỏi thêm.
“Không cần đâu ạ, trưa cháu cũng sẽ đi xe bus ạ.”
“Vậy được.” – Lâm quản gia đáp lại rồi tiếp tục dùng bữa.
Cún Con ăn rất nhanh, ăn xong cô nhìn lên đồng hồ, thấy đã 6 giờ 10 phút thì bèn đứng lên đem bát và ly mình vừa ăn xong để vào bồn rửa rồi trở lại phòng khách lấy balo.
“Con đi học đây ạ.” – Cún Con đeo balo lên người rồi đi về phía cửa.
“Cún Con, nhớ cầm ô theo nhé.”
“Vâng ạ.” – Cún Con vừa thay giày vừa đáp lại.
Vì Cún Con chỉ cao vỏn vẹn 1m52 lên cô thường lựa chọn những đôi giày độn đế, lần này cũng vậy, đế độn khoảng 3 phân. Cún Con đeo giày xong thì lấy vươn tay lấy chiếc ô ở góc nhà rồi đi ra ngoài.
Đến trạm xe bus, cô đứng ở đó không lâu thì có xe tới. Cún Con cụp ô lại lên xe sau đó đi thẳng đến trường học.
………………….
Cấp ba Hoa Hạ.
Cún Con ngước nhìn cổng trường một lúc, hít sâu một hơi rồi đi vào. Hôm qua Cún Con đã lên gặp giám hiệu để nhận đồng phục và xem xếp lớp, cô cũng đã được hiệu trưởng dẫn đi tham quan trường một lượt. Hôm nay cô chỉ phải đi gặp giáo viên chủ nhiệm để giáo viên dẫn cô về lớp.
Cún Con lên tới phòng của giáo viên chủ nhiệm, cô đứng ngoài gõ cửa vài cái rồi lên tiếng.
“Cô Diệp, em là học sinh mới chuyển đến.”
Người được gọi là “cô Diệp” kia chính là chủ nhiệm lớp 10A4 tên Diệp Hy Hy.
Diệp Hy Hy nghe tiếng giọng nói trong trẻo vọng từ ngoài vào thì liền dừng công việc đang làm lại quay sang nhìn người còn lại.
“Diệp Khả Hân, nữ sinh này gọi cậu hay gọi mình vậy?”
Diệp Khả Hân và Diệp Hy Hy bằng tuổi nhau, cũng vào trường được khoảng 5 năm. Cả hai cũng mới được phân công làm giáo viên chủ nhiệm của khối 10 năm nay, Diệp Hy Hy là chủ nhiệm lớp 10A4 còn Diệp Khả Hân là lớp 10A3.
“Để mình kiểm tra tin nhắn.” – Diệp Khả Hân nói rồi mở điện thoại ra xem.
Phía bên ngoài, Cún Con thấy bên trong không có động tĩnh thì lại gõ cửa một lần nữa.
“Có ai trong đó không ạ? Cô Diệp!?”
Hai giáo viên họ Diệp nhìn nhau rồi Diệp Hy Hy đứng lên ra mở cửa.
“Chào em, cô là Diệp Hy Hy.” – Sau đó nghiêng người chỉ về người ngồi phía sau.
“Cô ấy là Diệp Khả Hân.”
Cún Con đang định nói “chào cô Diệp” nghe thấy Diệp Hy Hy nói vậy thì lời định nói ra bỗng nuốt ngược trở lại.
Diệp Hy Hy lại nói thêm.
“Không biết em là đang tìm cô Diệp nào vậy?”
Cún Con nghe vậy thì tròn mắt lắc đầu.
“Hôm qua hiệu trưởng chỉ bảo sáng nay em đến tìm cô Diệp, cũng không nói rõ là cô Diệp nào.”
Trong lúc mọi người đang rối bời thì Diệp Khả Hân lên tiếng.
“Là học sinh của mình.”
Sau đó Diệp Khả Hân đứng lên đi đến trước mặt Cún Con.
“Đi thôi, cô dẫn em về lớp.”
“Vâng ạ.” – Cún Con gật đầu rồi ngoan ngoãn theo sau.
“Mình đi trước đây, công việc để sau rồi tính tiếp.” – Diệp Khả Hân quay lại nói với Diệp Hy Hy.
Diệp Hy Hy xua tay. “Đi đi.”
………………….
Đến cửa lớp học Diệp Khả Hân quay sang nói với nói với nữ sinh bên cạnh.
“Em đứng đây trước, cô vào ổn định học sinh rồi để em vào giới thiệu.”
Cún Con mỉm cười gật đầu rồi không nói gì cũng chẳng để ý xung quanh, Diệp Khả Hân thấy vậy thì đi vào lớp trước.
“Nào! Nào! Các em ổn định vị trí đi, cô có một điều muốn thông báo với các em.”
Trong lớp học đang rất ồn ào, nghe tiếng giáo viên chủ nhiệm vang lên thì tất cả mọi người dần trở lại vị trí của mình, ngồi yên nghe Diệp Khả Hân nói.
“Lớp chúng ta hôm nay chào đón một học sinh mới, các em nổ một tràng pháo tay chào mừng bạn nào.”
Nói rồi Diệp Khả Hân vỗ tay trước, mấy học sinh ngồi dưới thấy vậy cũng vỗ tay theo, ai nấy đều hướng mắt ra phía cửa để chào đón học sinh mới….Nhưng, qua một lúc lâu mà vẫn không thấy học sinh nào bước vào, một trong số các học sinh ngồi dưới tò mò hỏi.
“Cô ơi, không phải bạn ấy căng thẳng quá không dám vào đấy chứ?”
Diệp Khả Hân nghe nam sinh này nói vậy thì bèn đáp lại.
“Để cô ra ngoài xem.”
Phía ngoài hành lang, Diệp Khả Hân không thấy nữ sinh kia đứng ở cửa mà lại đi theo Diệp Hy Hy qua lớp 10A4 bên cạnh. Cô thấy lạ bèn tiến lại hỏi.
“Có việc gì vậy?”
Diệp Hy Hy nghe vậy thì cười ngượng ngùng và nói.
“Em ấy là học sinh mới của lớp tớ. Hôm qua hiệu trưởng thông báo nhầm cho cậu.”
………………….
Quay lại vài phút trước, Diệp Khả Hân vừa dẫn nữ sinh này đi không lâu thì hiệu trưởng đến tìm Diệp Hy Hy. Diệp Hy Hy ban đầu còn tưởng là Diệp Khả Hân quên đồ bèn nói.
“Diệp Khả Hân, cậu quên gì sao?”
“Cô Diệp, là tôi.”
Thanh âm truyền đến từ bên ngoài lại khiến cô giật mình rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
“Hiệu trưởng? Có việc gì không ạ?”
Hiệu trưởng xua tay rồi nhìn vào bên trong phòng làm việc của Diệp Hy Hy.
“Không có gì, học sinh mới hôm nay còn chưa đến tìm cô sao?”
Diệp Hy Hy nghe vậy thì ngây người một lúc, vẫn chưa hiểu ý của hiệu trưởng.
“Học sinh mới nào ạ?”
“Có một cô nữ sinh mới chuyển từ nước ngoài về trường chúng ta, hôm qua đã lên gặp tôi, tôi liền bảo đi gặp cô.”
Diệp Hy Hy nghe vậy thì như bừng tỉnh, cô chợt nhớ ra nữ sinh ban nãy liền trả lời.
“Ban nãy có một nữ sinh đến gặp nhưng tôi không nhận được thông báo lên Diệp Khả Hân đã đưa em ấy đi rồi.”
Hiệu trưởng lấy điện thoại ra xem, trong lòng không khỏi đặt dấu chấm hỏi cho câu trả lời của Diệp Hy Hy, sao Diệp Hy Hy có thể không nhận được thông báo chứ. Đột nhiên hiệu trưởng vỗ đầu một cái.
“Thôi chết, tôi gửi nhầm qua cho Diệp Khả Hân, cái tên Wei xin của hai người giống nhau quá.”
“Vậy để tôi đi nhận học sinh.”
Hiệu trưởng gật đầu, không làm chậm trễ thời gian của cô nữa. Diệp Hy Hy cũng chạy nhanh đi, sau đó thì xảy ra truyện như trên.
“Vậy cậu dẫn học sinh vào lớp đi, mình quay lại lớp giải thích với mấy học sinh trong lớp.” – Diệp Khả Hân nói rồi quay người đi vào lớp.
Các học sinh trong lớp vốn đang xôn xao, thấy giáo viên vào thì lại bắt đầu ngoan ngoãn.
“Các em, học sinh ban nãy bị phân nhầm sang lớp chúng ta, ban nãy cô Diệp Hy Hy đã xuống nhận lại học sinh rồi. Sĩ số của chúng ta vẫn giữ nguyên, không có gì thay đổi nhé!”
Phía cuối lớp học có hai bóng dáng nam sinh quen thuộc chính là cái người vẫn luôn mong ngóng người “anh em” mới của mình – Vu Minh Đức và một người thì sớm đã chán chẳng buồn giải thích – Lục Duy Tùng.
Ban nãy khi nghe Diệp Khả Hân thông báo, đôi mắt của anh bỗng sáng lên giống như có ai đó dọi đèn vào, mong chờ biết bao nhiêu. Ấy vậy mà bây giờ Diệp Khả Hân lại quay lại nói rằng học sinh ấy bị phân nhầm lớp khiến anh không khỏi thất vọng. Vu Minh Đức nằm gục xuống bàn, lẩm bẩm với Lục Duy Tùng ngồi cạnh.
“Duy Tùng, cậu nói xem rốt cuộc người anh em đó của chúng ta có dung mạo như thế nào nhỉ?”
Lục Duy Tùng liếc Vu Minh Đức chẳng mảy may quan tâm, dửng dưng đáp lại.
“Muốn biết thì sang hẳn nhà người ta mà nhìn.”
Vu Minh Đức ngồi dậy liếc Lục Duy Tùng một cái rồi lại nằm xuống lẩm bẩm.
“Nói như cậu mà nghe được sao?”
Dường như nghe được lời nói của Vu Minh Đức, một nam sinh khác giơ tay đặt câu hỏi.
“Cô ơi, vậy bạn ấy trông như thế nào ạ?”
Diệp Khả Hân không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, vẫn rất bình tĩnh trả lời cầu hỏi của nam sinh nọ.
“Học sinh đó là một cô gái, không cao, nhan sắc thì tùy vào cảm nhận của mỗi người, cái này cũng không có tiêu chuẩn nào cả.”
“Vậy cô miêu tả về cô ấy một chút cho bọn em dễ tưởng tượng được không ạ?”
Diệp Khả Hân cười.
“Đôi mắt và bờ môi rất đẹp, nụ cười cũng rất xinh, chỉ là khuôn mặt khi để bình thường trông có chút hơi xa cách…”
Diệp Khả Hân kể như thể đang chìm đắm trong thế giới riêng, kể như thể đã thân quen rất lâu mà học sinh bên dưới cũng chăm chú nghe, dần dần bị cũng bị cuốn vào thế giới ấy. Quả không hổ dang giáo viên chuyên Văn.
Phía bên lớp 10A4, Diệp Hy Hy cũng bước vào ổn định lớp trước rồi sau đó mới để Cún Con vào giới thiệu.
“Các em trật tự, hôm nay lớp chúng ta có học sinh chuyển trường tới.”
Các học sinh trong lớp hào hứng hướng mắt ra phía ngoài cửa, chăm chú đợi học sinh mới bước vào.
Cún Con bước vào, đứng trên bục giảng cạnh giáo viên, cô hơi cúi người một chút rồi giới thiệu về bản thân.
“Xin chào các bạn! Mình tên Hạ Ngọc, rất vui đc gặp các bạn.”
Tất cả các học sinh phía dưới, bao gồm cả Diệp Hy Hy cũng đứng ngây người nghe không hiểu cô đang nói gì. Hạ Ngọc nhoẻn miệng cười, nụ cười của cô trông như ánh nắng mùa thu toả sáng, mọi người ai nấy đều bất giác cười theo.
Ban nãy Hạ Ngọc sử dụng tiếng Việt để chào nên đương nhiên sẽ không ai hiểu cô nói gì, Hạ Ngọc lại chào một lần nữa, lần này cô nói bằng tiếng Trung, phát âm cực kì chuẩn.
“Xin chào các bạn! Mình tên Hạ Ngọc, rất vui được gặp các bạn.”
Mọi người lúc này mới “ồ” lên một tiếng, có người ngồi dưới còn nhẩm lại câu nói ban đầu của cô.
Diệp Hy Hy nghe Hạ Ngọc giới thiệu xong thì vui vẻ nói với học sinh bên dưới.
“Các em hãy đối xử tốt với bạn nhé!”
Diệp chủ nhiệm quay sang hỏi Hạ Ngọc.
“Hạ Ngọc, mắt em có bị cận thị không?”
Hạ Ngọc gật đầu.
“Mắt phải của em bị cận nhẹ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ lên không cần đeo kính ạ.”
Diệp Hy Hy nghe vậy thì chỉ xuống chỗ trống cuối lớp.
“Em ngồi đó vẫn có thể nhìn rõ bảng chứ? Hay cô bảo bạn khác đổi chỗ cho em.”
Hạ Ngọc xua tay.
“Không cần đâu ạ. Em ngồi đó là được rồi ạ.”
“Vậy em xuống đó ngồi đi, chúng ta bắt đầu tiết học thôi. À, Hạ Ngọc!”
Hạ Ngọc đi được nửa đường, nghe Diệp Hy Hy gọi thì quay đầu lại nhìn.
Diệp Hy Hy cười rồi nói tiếp.
“Không có gì, cô chỉ muốn nói cho em biết, cô là giáo viên dạy toán.”
Hạ Ngọc mỉm cười đáp “vâng” rồi trở về chỗ ngồi. Hạ Ngọc lựa chọn chỗ ngồi bên cửa sổ cho thoáng mát, hơn vị trí này vừa khéo rất phù hợp với tính cách hướng nội của cô. Hạ Ngọc cứ ngồi, im lặng học bài mà không nói một câu nào cho đến khi hết tiết học.
Tiếng chuông reo vang lên, Diệp chủ nhiệm dừng phấn viết.
“Được rồi, giờ sau chúng ta học tiếp nhé!”
Diệp chủ nhiệm nói xong thì lớp trưởng đứng lên.
“Cả lớp chào cô!”
“Tạm biệt cô!” – Cả lớp đồng thanh.
“Được rồi các em ra chơi đi.”
Diệp Hy Hy cầm túi rồi rời khỏi lớp, lớp trưởng đi đến chỗ Hạ Ngọc, cúi người thân thiện bắt chuyện với cô.
“Hạ Ngọc, xin chào mình là Trương Manh Manh, cậu cứ gọi mình là Manh Manh được rồi.”
Hạ Ngọc cởi mở chào lại.
“Chào Manh Manh, mình là Hạ Ngọc.”. Ngôn Tình Sủng
Trương Manh Manh đưa điện thoại ra.
“Chúng ta add Wei xin nhé! Mình thêm cậu vào nhóm lớp!”
“Ừm.” – Hạ Ngọc lấy điện thoại ra để Trương Manh Manh quét mã.
“Được rồi, mình cho cậu vào nhóm rồi nhé! Vậy mình đi ăn sáng đây.”
Hạ Ngọc không đáp lời mà chỉ gật đầu một cái, nhoáng cái Trương Manh Manh đã chạy vụt ra cửa, ở đó có bạn của cậu ấy đang đợi. Hạ Ngọc cũng không để tâm, đợi khi Trương Manh Manh rời đi cô liền quay mặt ra phía cửa sổ nhìn sân bóng rổ. Có vài tia nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt cô tựa như vầng hào quang phát ra từ người cô. Lại thêm vài cơn gió thổi vào làm phần tóc mái của cô bay vào mặt. Hạ Ngọc đột nhiên nhoẻn miệng cười rồi quay ra đối mặt cơn gió thu ấy, khẽ đưa tay vén mái tóc về vị trí cũ.
Đột nhiên, điện thoại trong tay Hạ Ngọc rung lên, cô mở điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn từ Wei xin gửi tới. Hạ Ngọc liếc một cái, ánh mắt liền thay đổi.
[Killed While: Về rồi mà không định chào hỏi chút sao? Công chúa Hạ Hạ!?]
[-XY-: Ấu trĩ.]
[Killed While: Căng tin, nhanh lên!]