Chương 33: Tiệc Ngủ
Đối lập lại với ‘bức tranh còn dang dở’ ấy, không khí ở sân sau nhà họ Mục lại vô cùng huyên náo. Ánh đèn vàng hoà cùng với thảm cỏ xanh làm bừng sáng cả một khoảng sân. Đồ ăn đã được bầy biện đẹp mặt trên bàn, kì lân kẹo cũng đã được treo lên xong, bữa tiệc ngủ chính thức bắt đầu.
Hạ Ngọc là một cô gái khá trầm tính trên mạng xã hội nhưng cô lại có một sở thích là rất thích đăng những bức ảnh đánh dấu một sự kiện gì đó của cô lên vòng bạn bè. Một năm sau nó sẽ nhắc lại, rồi hai năm, rồi ba năm…rồi đến khi cô già đi nó vẫn sẽ nhắc lại. Đến lúc đó, cô có thể nhìn vào những bức ảnh đó mà hoài niệm về những kỉ niệm đã qua, những người đã cùng cô đồng hành trên con đường mang tên ‘cuộc sống của Hạ Ngọc’. Những người đã rời đi hoặc ở lại, những người đã lâu không gặp hoặc không thể gặp được nữa….cho dù là gì đi nữa, cô đều cũng sẽ chân trọng nó!
Hạ Ngọc tiến đến cạnh khung trang trí, vẫy tay với mọi người ý bảo chúng ta hãy cùng nhau chụp hình đi! Mọi người hiểu ý, tạm gác lại những việc lặt vặt còn dang dở rồi đi đến cạnh Hạ Ngọc. Máy ảnh được dựng ở phía xa, căn một góc đẹp nhất rồi hẹn giờ chụp. Sau vài lần vang lên tiếng ‘tách!”, mỗi một bức ảnh đều rất đẹp, không còn gì phải bàn cãi, mọi người bắt đầu đi chơi trò chơi.
Mở đầu bữa tiệc sẽ là phần đập thú đập kẹo, những lượt đầu tiên ưu tiên giành lượt chơi cho ba cô gái. Hạ Ngọc do bị thương ở tay lên đã từ chối tham gia, lượt đầu tiên Dạ Khả Vân là người mở đầu.
Theo luật chơi mà Mục Hạo Nhiên đã phổ biến thì mỗi người sẽ đeo bịp mắt và quay vòng tròn đủ năm vòng rồi mới bắt đầu xuất phát. Mỗi người sẽ có ba lượt vung gậy, hết ba lượt mà vẫn không đánh trúng kì lân kẹo thì sẽ tới lượt người khác chơi.
Dạ Khả Vân nhận lấy dụng cụ từ trong tay Mục Hạo Nhiên rồi tiến đến vị trí đã chỉ định sẵn, bắt đầu chơi. Đáng tiếc sau năm vòng quay Dạ Khả Vân hoàn toàn mất đi phương hướng ban đầu, bước đi lảo đảo như người say rượu. Cuối cùng cô nàng đi chệch sang một hướng khác, sau ba lần vung gậy đều là đánh vào không trung.
Lượt thứ hai đến Trương Diễm Diễm, sau năm vòng quay bước chân của cô nàng vẫn vô cùng ổn định không chút lay động. Trương Diễm Diễm hơi vung gây về phía trước để dò đường, dựa theo vị trí để chân ban đầu, cô đã dễ dàng tìm được đến vị trí treo thú đập kẹo. Trương Diễm Diễm nhấc gậy, kiên định đập mạnh xuống kì lân kẹo, lớp giấy bọc bên ngoài liền ngay lập tức vỡ ra, kẹo từ trong cũng rơi ra ngoài như thác lũ trong tiếng hoan hô của mọi người.
Bận rộn cả một ngày, hiển nhiên mọi người ai nấy đều rất đói bụng, vậy nên sau khi trò chơi kết thúc mọi người đều di chuyển bến bàn ăn bắt đầu dùng bữa tối.
Mặc Chấn Phong hai day bê hai đĩa đồ ăn đi về phía bếp nướng nói.
“Mọi người đợi em một chút, thức ăn có lẽ đã nguội đi đôi chút rồi, em làm nóng lại!”
Kiều Duy Bảo là một chàng trai nhanh nhẹn, thấy vậy cũng nhanh chóng đứng dậy, cầm theo hai đĩa thức ăn khác đi đến cạnh bếp.
“Em đi giúp cậu ấy!”
“Được, nhớ đeo tạp dề vào nhé, coi chừng dầu bắn vào áo.” – Mục Hạo Nhiên quay đầu nhìn hai người họ dặn dò
“Anh đi lấy nước cho mấy đứa.” – Mục Hạo Nhiên nói với nhóm người còn lại rồi đứng dậy đi vào nhà.
Lục Duy Tùng thấy Mục Hạo Nhiên đứng dậy thì cũng đứng dậy theo, Vu Minh Đức cũng không thích nhàn rỗi nên đứng dậy đi phụ hai người họ, xem như có việc để làm. Trước khi đi, Lục Duy Tùng nói với Hạ Ngọc một câu rồi mới rời đi.
“Mình đi giúp anh ấy!”
“Ừm!” – Hạ Ngọc nhìn anh khẽ gật đầu.
Đi được nửa đường, hình như Mục Hạo Nhiên để quên gì đó bèn quay người, hướng thẳng chỗ Trương Diễm Diễm mà bước tới. Đến trước mặt cô, anh đột nhiên ngồi quỳ xuống trước mặt cô, không đầu không đuôi nói một chữ.
“Chân.”
Hành động đột ngột này của Mục Hạo Nhiên khiến cho tất thảy mọi người có mặt đều trố mắt ra nhìn. Đến ngay cả người trong cuộc là Trương Diễm Diễm cũng ngây ngốc nhìn anh, một chữ không đầu không đuôi như vậy, bảo cô nên hiểu kiểu gì đây?
Không quan tâm tới ánh mắt của những người xung quanh. Ánh mắt của Mục Hạo Nhiên chỉ đổ dồn về khuôn mặt nghiêm túc pha chút lạnh lùng của Trương Diễm Diễm. Mặc dù bây giờ hai má cô đang hây hây ửng hồng nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để che lấp đi vẻ lạnh lùng đó của cô. Anh nói.
“Đến lúc thay đá chườm rồi.”
Trương Diễm Diễm chớp chớp đôi mắt phượng kiều diễm, “ồ” một tiếng rồi cúi người kéo hai ống quần lên, tháo túi chườm đưa cho anh. Mục Hạo Nhiên cầm lấy túi chườm, ánh mắt khẽ lướt qua hai đầu gối của cô rồi đừng dậy đi vào trong nhà.
Mục Hạo Nhiên đi không lâu nhưng vừa mở cửa đi vào thì đã gặp Vu Minh Đức và Lục Duy Tùng từ trong nhà đi ra. Cũng khó trách, ai bảo hai người các anh làm việc nhanh nhẹn, Mục Hạo Nhiên cũng vậy, anh vào nhà thay đá trong túi chườm của Trương Diễm Diễm rồi cũng quay người ra luôn.
Vừa ra ngoài liền thấy Dạ Khả Vân và Mặc Chấn Phong khuôn mặt đỏ ửng nhìn nhau còn Vu Minh Đức thì đứng một bên vừa ăn vừa tủm tỉm cười. Mục Hạo Nhiên đi lướt qua mấy người bọn họ tiến đến trước mặt Trương Diễm Diễm, rất tự nhiên kéo ống quần của cô lên sau đó đeo lại túi chườm đá. Từ đầu chí cuối anh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt có chút khác thường của người khác.
Xong xuôi anh mới đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh Trương Diễm Diễm, chống tay vào cằm nhìn nhóm người Vu Minh Đức rồi hỏi với giọng hứng thú.
“Có chuyện gì mà trông hai đứa nó lạ vậy?”
Vừa nghe anh hỏi vậy, Dạ Khả Vân như vớ cọng rơm cứu mạng, nhanh nhảu đứng phắt dậy vươn tay bịp miệng Vu Minh Đức lại không cho anh nói chuyện. Liền đó cô nhanh chóng cướp lời của anh, nhanh mồm nhanh miệng ‘tố cáo’ anh.
“Anh! Cậu ấy lại trêu em rồi!”
Mục Hạo Nhiên không phải người nóng vội, chỉ nghe lời từ một phía rồi đã vội vàng đáng giá người khác. Anh cầm lấy một xiên thịt, thản nhiên cho vào miệng ăn rồi nhìn Vu Minh Đức nói.
“Không muốn nói gì sao?”
Vu Minh Đức đang bị Dạ Khả Vân bịp miệng, không thể trả lời anh, vậy nên anh chàng bèn gật đầu lia lịa, “ưm ưm” như thể muốn nói “em có nhiều điều muốn nói lắm!”
Dạ Khả Vân nhìn Mục Hạo Nhiên, thấy anh hất cằm ý bảo để cho cậu ta nói, dù không mấy tình nguyện nhưng vẫn phải bỏ tay bịp trên miệng Vu Minh Đức xuống. Cô nàng làm mặt quỷ với anh rồi quay người, hất tóc tiêu sái rời đi.
Dạ Khả Vân cao 1m62, cao quá ngực Vu Minh Đức lên khi cô nàng hất tóc, một vài lọn tóc của cô vương qua chóp mũi anh mang theo hương hoa nhàn nhạt rất dễ chịu, là mùi của dầu gội đầu. Vu Minh Đức nghiêng đầu né đi, không phải anh cảm thấy khó chịu mà là mùi hương đó thật sự rất dễ chịu, rất cuốn hút.
Nhìn vào vẻ mặt hững hờ, không quản sự đời của Mục Hạo Nhiên, Vu Minh Đức nhất thời cảm thấy cổ họng của mình khô khốc không thốt nên lời. Bởi trong ánh mắt chứa đựng vẻ vô hại của anh thực ra có mấy phần chết chóc, chỉ có Vu Minh Đức mới là người hiểu rõ nhất.
“Anh…anh…chuyện này…” – Anh lắp ba lắp bắp.
Mục Hạo Nhiên cười, vươn tay cầm lấy một ly nước đưa đến trước mặt Vu Minh Đức. Anh chàng đưa tay nhận lấy, uống một ngụm nhưng rốt cuộc vẫn là không thốt lên lời.
“Khả Khả nói tay của Mặc rất đẹp, rất mê người lên mới muốn chạm thử một chút. Minh Đức, cậu ấy cũng chỉ là giúp Khả Khả một chút thôi, không tính là chuyện xấu chứ? Anh Mục?” – Trương Diễm Diễm ngồi phía sau lưng Mục Hạo Nhiên, cô nâng ly nước uống một hơi rồi thản nhiên nói.
Mục Hạo Nhiên quay sang nhìn cô, đẩy một đĩa thịt tới trước mặt cô.
“Đương nhiên!” – Anh nhún vai thản nhiên đáp lại.
Dứt lời, anh ngồi thẳng người lại, quay đầu nhìn Vu Minh Đức nói.
“Đều là hiểu lầm thôi, ngồi xuống ăn đi.”
Vu Minh Đức gượng cười, đưa tay ra hiệu “Ok!” rồi chạy tút tít qua bên cạnh Lục Duy Tùng để ngồi. Chưa hết, anh còn ôm lấy cánh tay của Lục Duy Tùng, núp sau đó ra vẻ rụt rè, mỏng manh yếu cuối cần được che chở.
Lục Duy Tùng liếc mắt nhìn anh, đưa cho anh một xiên thịt rồi nói.
“Cầm lấy rồi tránh xa tớ ra.”
Vu Minh Đức bĩu môi nhìn anh, nhận lấy xiên thịt rồi ngồi dịch ra chỗ khác.
Điện thoại của Mặc Chấn Phong vang lên tiếng thông báo có tin nhắn gửi đến, anh lau tay rồi mở ra xem, là tin nhắn của một người bạn phía bên trường trung học Hàn Kinh.
[Nam_HL: Ê, tháng sau trường tớ với trường cậu có trận giao lưu bóng rổ, có tham gia không?]
[Feng: Ừm, lâu rồi không cùng cậu giao lưu.]
Tin nhắn cuối Nam Hải Long nhắn lại một icon ‘Ok!’, Mặc Chấn Phong thả tim vào tin nhắn đó rồi nói với Mục Hạo Nhiên.
“Anh, Nam vừa nói với em tháng sau trường chúng ta có trận giao lưu bóng với bên trường Hàn Kinh, anh có dự định gì chưa?”
“Vẫn như cũ, chưa vướng lịch thi lên cứ thoải mái mà tập luyện thôi.”
“Anh…trận này sợ rằng em không thể tham gia được rồi.” – Kiều Duy Bảo đưa tay cầm lấy cốc nước trên bàn, hai tay có chút run run, đầu hơi cúi thấp.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” – Mục Hạo Nhiên có chút hơi khó hiểu hỏi lại.
Nghe vậy, Kiều Duy Bảo mím mím môi, rốt cuộc cũng không giấu giếm nữa mà trực tiếp giãi bày.
“Mới hôm trước đầu gối bị chấn thương của em đột nhiên sưng lên, đến bệnh viện khám thì bác sĩ chuẩn đoán là do bị tràn dịch khớp gối. Em…sợ rằng sau này cũng sẽ không thể tham gia cùng mọi người được nữa!”
Nói xong câu này, Kiều Duy Bảo cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt có chút u sầu. Thấy vậy, Vu Minh Đức ngay lập tức sấn tới khoác tay lên vai cậu, vô vỗ vài cái giọng điệu tán gẫu.
“Không sao đâu, nào mình tìm cho cậu một bác sĩ xương khớp chữa trị cho cậu, đợi khi cậu khoẻ lại rồi chúng ta lại cùng nhau chơi. Anh Hạo Nhiên bị tim còn chơi được mà.”
Lời của Vu Minh Đức vừa dứt, cả ba cô gái đều đổ dồn ánh mắt lên người Mục Hạo Nhiên, vẻ mặt không thể tin nổi. Mà cũng đúng, nhìn Mục Hạo Nhiên vừa cao lớn lại khoẻ mạnh, hơn nữa còn là đội trưởng của CLB bóng rổ – một môn thể thao cần tới một thể lực tốt. Anh dẫn dắt đội tiến bộ từng ngày như vậy nhìn thế nào cũng không giống một người bị mắc bệnh tim.
Mục Hạo Nhiên mỉm cười.
“Yên tâm đi, bây giờ anh không sao rồi!”
Hạ Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, vẫn không yên tâm lắm, cô khẽ liếc mắt nhìn qua Lục Duy Tùng ngồi cạnh, chỉ thấy anh khẽ gật đầu một cái, anh nói.
“Anh ấy bị tim bẩm sinh, may mắn là tìm được người hiến tim thích hợp lên giờ đã không sao rồi.”
Thật ra Mục Hạo Nhiên lớn hơn nhóm người Hạ Ngọc 5 tuổi nhưng anh đã dùng thời gian 3 năm để chữa tim và phục hồi, vậy lên khi đi học chỉ lớn hơn bọn họ 2 tuổi.
Sau khi dùng xong bữa tối, mọi người bắt đầu chung tay thu dọn bát đũa rồi bắt đầu bỏ bài tập của ngày mai ra học nhóm. Ai cần học môn nào thì học môn đấy.
Trương Diễm Diễm mở sách vở ra vừa xem lại bài vừa nói với Mục Hạo Nhiên ngồi cạnh.
“Anh Mục, bài tập anh cứ tự làm trước, đến phần nào không hiểu thì hỏi, tôi sẽ chỉ cho anh.” – Cô vẫn gọi anh rất khách sáo.
“Nếu tôi nói chỗ nào cũng không hiểu thì phải làm sao đây?” – Mục Hạo Nhiên chống cằm vào tay, giọng điệu ngả ngớn dùng vẻ mặt thiếu đòn nhìn cô.
Trương Diễm Diễm liếc anh, cong môi cười khẩy một cái, nhàn nhạt nói.
“Vậy chỉ có thể nói anh…thật sự quá kém cỏi.”
Mục Hạo Nhiên không tức giận ngược lại còn cười phá lên. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô, nói một cách đầy ẩn ý.
“Vậy cô Trương phải cố gắng nhiều lên nhé! Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ là nhân viên của tôi cũng lên!”
Trương Diễm Diễm có chút hơi khó chịu hất tay anh ra.
“Tập trung làm bài của anh đi!”
“Ok!” – Anh bắt đầu bỏ sách vở ra, nghiêm túc làm bài.
Số lần Mục Hạo Nhiên hỏi bài cô rất ít, chỉ thi thoảng anh mới quay sang hỏi cô. Mỗi lần như vậy, cả hai sẽ vô thức tiến gần đến nhau hơn, có những lần tay của cô sẽ vô tình chạm vào tay anh, hoặc là tóc của cô sẽ bay đến trêu ghẹo chóp mũi anh, mang theo một mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Những lúc như vậy Trương Diễm Diễm mới phát hiện ra, thật ra Mục Hạo Nhiên hoàn toàn không giống với những gì mà người ta đồn thổi, nói anh vừa ham chơi vừa lười học. Thật ra không phải, nói đúng hơn thì Mục Hạo Nhiên là một người rất biết cân bằng giữa việc học và việc giải trí, hơn nữa lại còn rất thống minh. Những bài tập khó như vậy, cô chỉ giảng qua một lần Mục Hạo Nhiên liền có thể hiểu và ghi nhớ được hết tất cả, những bài sau có dạng bài tương tự anh đều có thể nhẹ nhàng giải được, hoàn toàn không hề làm phiền cô học.
Phía đối diện, Lục Duy Tùng cũng đang tận tình giảng bài cho Hạ Ngọc – là môn toán. Là một trong những môn học mà cô nàng yếu nhất.
Nhìn lướt qua cũng có thể thấy được hàng chân mày đang chau chặt của Hạ Ngọc. Lục Duy Tùng giảng bài rất dễ hiểu, một bộ não với kết cấu đơn giản như của cô mà chỉ cần nghe một lần cũng có thể hiểu được. Chỉ có điều, cô nàng lại quá mau quên khiến cho Lục Duy Tùng cũng phải dở khóc dở cười.
Thấy cô cứ vò đầu bứt tai mãi mà không thể giải được đề, Lục Duy Tùng bèn ngồi sát lại gần cô, hơi ghé sát lại nhìn đề. Thật ra đề là dạng cơ bản, nhưng do Hạ Ngọc không thể ghi nhớ mấy cái công thức toán học lên mới cảm thấy nó rất khó.
Lục Duy Tùng nghiêng đầu chép đề ra một tờ giấy nháp, phần tóc mai của Hạ Ngọc hơi rủ xuống, che khuất một phần đề khiến anh nhìn đề có chút khó khăn. Lục Duy Tùng vươn tay đến, đem phần tóc mai của cô vén gọn ra sau tai, trong một khắc, bàn tay anh vô tình sượt nhẹ qua vành tai của cô khiến nó ngay lập tức ửng hồng. Bàn tay đang viết bút của Hạ Ngọc khựng lại, toàn thân cứng đờ, theo bản năng cô hơi nghiêng đầu né qua một bên.
Lục Duy Tùng đương nhiên nhìn thấy chút thay đổi nhỏ này của cô, không vạch trần cô mà ngồi dịch lại chép cho xong đề rồi bắt đầu chỉ cô cách giải bài.