Chương 26: Nhân Cách Thứ Hai Của Mục Hạo Nhiên
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 26: Nhân Cách Thứ Hai Của Mục Hạo Nhiên
“Thằng nhóc này học đâu ra thói xấu đi bắt nạt con gái nhà người ta vậy hả!”
Vu Minh Đức đột ngột bị véo tai, đau đớn hét lên “a a!”, theo bản năng buông tay của Dạ Khả Vân ra, đứng dậy giữ lấy cánh tay của Mục Hạo Nhiên xin tha.
“A! A! Anh! Đau em, anh buông ra trước đã, có gì chúng ta từ từ nói!”
Dạ Khả Vân sau khi lấy lại được tự do bèn chạy vội ra sau lưng Mục Hạo Nhiên mà lúp.
Tuy nói bình thường Mục Hạo Nhiên là một người tính tình cà lơ phất phơ, không quản chuyện đời cũng thường xuyên bị đám người Lục Duy Tùng ‘đè đầu cưỡi cổ’ nhưng Mục Hạo Nhiên anh tuyệt đối không phải người không có nghĩa khí. Nếu một trong số những người bạn của anh bị bắt nạt, anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đặc biệt là nhóm người Hạ Ngọc, Dạ Khả Vân và cả…con bé mặt lạnh cứng nhắc Trương Diễm Diễm kia nữa.
Mục Hạo Nhiên lạnh lùng buông tay ra, Vu Minh Đức đau đớn ôm lấy tai mình, miệng lẩm bẩm mắng Mục Hạo Nhiên.
“Còn không phải học từ anh sao!”
Mục Hạo Nhiên nghiêm mặt, dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày đã hoàn toàn bay biến đi hết. Hiện tại, anh trông rất ra dáng một người lớn đang nghiêm túc dạy bảo con cháu trong nhà.
“Nói cái gì hả?”
Vu Minh Đức sợ tới co rúm cả người, nhanh chóng sửa lại câu vừa rồi.
“Không có gì ạ!”
“Nhanh xin lỗi Khả Khả đi! Chân thành vào!”
Mục Hạo Nhiên tránh người sang một bên, đá vào mông Vu Minh Đức một cái rõ đau khiến anh ôm mông nhảy cẫng lên. Mục Hạo Nhiên chính là như vậy, lúc thường thì mang dáng vẻ thờ ơ bất cần, còn lúc mấy đứa em làm sai ngay lập tức nghiêm túc dậy bảo, vô cùng nghiêm khắc.
Vu Minh Đức nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Mục Hạo Nhiên, mặc nhiên không dám cãi lời, càng không dám thoả hiệp. Anh cúi đầu nhìn vào tay mình, bước đến trước mặt Dạ Khả Vân, cúi đầu, thành khẩn xin lỗi.
“Khả Khả! Mình xin lỗi! Vừa rồi là mình không đúng! Cậu tha thứ cho mình nhé!”
Dạ Khả Vân ngây người nhìn Mục Hạo Nhiên, vốn bình thường trông anh cứ như công tử bột, ăn chơi trác táng chẳng chịu học hành nhưng thật không ngờ anh còn có một mặt nghiêm khắc đến đáng sợ như vậy. Nhất thời, Dạ Khả Vân cũng không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại như thế nào…thôi thì…nói tạm gì đó cho qua chuyện chứ vừa rồi Vu Minh Đức cũng không làm gì quá đáng, bị dậy dỗ như vậy chắc là đủ rồi!
Dạ Khả Vân cười ngượng ngùng, ấp úng tiến đến bắt tay với Vu Minh Đức.
“Mình…mình chấp nhận lời xin lỗi của cậu! Chúng ta làm hoà nhé!”
Dứt lời, cô liếc mắt nhìn qua vai anh, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Mục Hạo Nhiên, nhỏ giọng thì thầm.
“Anh Hạo Nhiên còn có một mặt như vậy nữa sao?”
Vu Minh Đức lườm cô, thấp giọng đáp lại.
“Vậy mới nói, mình có bắt nạt cậu đâu mà cậu lại đi khoe anh ấy là mình bắt nạt cậu chứ! Đoán chừng mông mình bây giờ đã thành quả cà tím rồi!”
Dạ Khả Vân gượng gạo thu tay về, liếc nhìn một bên tai đỏ rực như lửa của Vu Minh Đức, quả thực có chút không lỡ. Cô hoàn toàn không ngờ tới Mục Hạo Nhiên thế mà lại ra tay không hề kiêng nể như vậy! Thật khiến cô phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Ngay lúc dây thần kinh của hai người đang căng như dây đàn, cơ hồ muốn đứt ra thì phía ngoài cổng liền vọng tới thanh âm trong trẻo tựa như thiên sứ được ông trời phái xuống để giải vây giúp hai người vậy!
“Bọn mình về rồi đây!” – Hạ Ngọc đẩy cổng bước vào, theo sau là Lục Duy Tùng với túi lớn túi nhỏ xách đầy hai tay.
Vu Minh Đức hít sâu một hơi, cười ha hả như được mùa, nhanh chóng giật nhẹ ống tay áo của Dạ Khả Vân, ra hiệu với cô.
“Ha! Ha! Anh, hai người họ về rồi! Bọn em ra giúp hai người bọn họ!”
Dạ Khả Vân liếc xuống ống tay áo đang bị Vu Minh Đức điên cuồng giật lấy, nhanh chóng hiểu ý bèn lên tiếng phụ hoạ thêm vào.
“Phải rồi! Em mới học được cách cắt hoa quả đẹp mắt lắm! Bọn em đi trước nhé!”
Dứt lời, hai người người lôi kẻ kéo nhau chạy trối chết ra ngoài. Mục Hạo Nhiên đáng sợ như vậy, nếu còn ở lại thêm chút nữa nói không chừng sẽ bị anh ‘dạy dỗ’ thành ra cái dạng gì cũng không biết. Mặc dù Dạ Khả Vân không làm gì sai cả, Mục Hạo Nhiên cũng không mắng cô nhưng cô vẫn là không quen với một Mục Hạo Nhiên vừa nghiêm khắc vừa nghiêm nghị như thế này, chạy trước vẫn hơn.
Mục Hạo Nhiên khẽ thở dài, nhìn theo bóng lưng hai người một trước một sau khuất dần sau cánh cửa. Anh khoanh tay, ngồi tựa vào ghế sofa, xoa xoa hai huyệt thái dương cảm thấy chút đau đầu, cũng quên luôn mục đích mà mình vào đây để làm gì. Mục Hạo Nhiên ngồi nghỉ một lát, đến khi cảm thấy đỡ đau đầu hơn anh mới từ từ đứng dậy khỏi ghế, vuốt mặt một cái, tựa như diễn viên tuồng đổi mặt, vuốt một cái liền khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, không nán lại lâu thêm nữa, quả thật anh cũng lên ra ngoài giúp mọi người một tay.
Phía bên ngoài, Vu Minh Đức vừa xoa xoa bên mông bị Mục Hạo Nhiên ‘dạy dỗ’ vừa thì thầm mách lẻo chuyện ban nãy với Lục Duy Tùng, xung quanh còn có mấy khuôn mặt tràn đầy vẻ bà tám hóng hớt. Mọi người đang bàn luận rất hăng say, đột nhiên nghe tiếng cửa mở ra, dùng đầu gối cũng biết đó là Mục Hạo Nhiên. Bầu không khí đột nhiên trở nên im bặt, qua lời kể thêm mắm dặm muối của Vu Minh Đức và Dạ Khả Vân, hiển nhiên không ai dám hó hé thêm một lời nào nữa.
“Lại doạ người ta sợ rồi!” – Lục Duy Tùng chủ động lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng ấy. Một câu nói không đầu không đuôi nhưng ai nghe biết được đối tượng trò chuyện của anh là ai.
Mục Hạo Nhiên đút tay túi quần, đi ra ngoài miệng còn ngáp một cái, dáng vẻ vô cùng tùy tiện. Nghe vậy chỉ thản nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt hờ hững đáp lại.
“Không dám so với cậu!”
Sự thật đã chứng minh, trước đó, Lục Duy Tùng chỉ cần dùng một ánh mắt đã đủ khiến cho Hạ Ngọc như biến thành một con thỏ cụp tai. Sự việc lần đó, Lục Duy Tùng đã phải vẫn dụng hết toàn bộ khả năng giao tiếp gần như bằng 0 của mình mới có thể khiến cho Hạ Ngọc có thể nói chuyện thoải mái trở lại với anh. Còn về phía Mục Hạo Nhiên, anh phải dùng tới hành động mới đủ để khiến cho hai người Vu Minh Đức và Dạ Khả Vân run sợ. Quả thực về phương diện này, Lục Duy Tùng mới là người đáng sợ thực sự, mấy người Mục Hạo Nhiên, Vu Minh Đức hay Mặc Chấn Phong sao có so bì với anh.
Mục Hạo Nhiên đi đến bên bàn ăn cạnh lò nướng, Lục Duy Tùng đã đem toàn bộ túi lớn túi nhỏ đặt lên trên đó để tùy ý mọi người phân công. Mục Hạo Nhiên tìm trong đó ra một túi bóng chưa đầy bánh kẹo và một túi bóng chứa đầy nước ngọt, không nói thêm lời nào nữa, quay người đem vào trong nhà. Trương Diễm Diễm và Dạ Khả Vân cũng tiến đến, Dạ Khả Vân định lấy túi thịt nhưng chợt nhớ ra vừa rồi Mục Hạo Nhiên đã đi vào nhà. Cô rốt cuộc vẫn không tài nào đối diện với một nhân cách khác của Mục Hạo Nhiên lên đôi bàn tay lại chuyển sang túi hoa quả bên cạnh.
“Mình đi gọt hoa quả!” – Cô nhìn lên Trương Diễm Diễm trước mặt rồi đi lấy dao gọt tới bắt đầu gọt hoa quả.
“Vậy mình đi chế biến món ăn! Tay Hạ Hạ đang bị thương, không tiện lắm!” – Dứt lời, Trương Diễm Diễm cầm lấy hai túi thịt và rau đem vào trong bếp.
Trên bàn lúc này chỉ còn lại một túi bóng, trong đó là toàn bộ những đồ trang trí mà Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng đã mua ở siêu thị. Hai người nhìn nhau rồi Lục Duy Tùng tiến lên cầm lấy đi ra một khoảng sân trống rồi bắt đầu bơm bóng trang trí.
…………….
Phòng bếp nhà họ Mục.
Trương Diễm Diễm chỉ mới tiếp xúc qua phòng bếp một lần, thật lòng mà nói, có rất nhiều dụng cụ cô cũng không biết nó được sắp xếp ở đâu. Vốn định làm đến đâu sẽ tìm đến đấy, nếu tìm không thấy thì sẽ đi hỏi nhưng không ngờ cô vừa bước vào bếp đã thấy Mục Hạo Nhiên đang cặm cụi làm gì đó trong bếp.
Trương Diễm Diễm theo bản năng hỏi anh một câu theo phép lịch sự.
“Anh làm gì vậy?” – Ngụ ý là có cần cô giúp gì không?
Mục Hạo Nhiên ngồi quỳ một chân xuống sàn nhà, mái tóc tùy tiện xoã xuống trán, ống tay áo được sắn cao đến khuỷu tay để lộ ra cánh tay săn chắc, rắn rỏi. Từng đường múi cơ hiện lên rõ ràng được ngăn cách bới từng mạch máu màu xanh nhạt ẩn hiện dưới nước da trung tính, dáng vẻ vô cùng tùy tiện, không hề có một chút nghiêm chỉnh nào. Anh không ngước mắt nhìn cô mà chỉ thản nhiên đáp lại.
“Cắm tủ lạnh để làm mát nước.”
Ngữ khí có chút khàn khàn, có lẽ do anh chưa hoàn toàn khỏi ốm lên giọng nói mới như vậy. Cơ mà…tại sao thanh âm đó khi truyền đến tai Trương Diễm Diễm, va vào màng nhĩ của cô lại có một cảm giác quyến rũ kì lạ như vậy!?
Gò má Trương Diễm Diễm vì suy nghĩ này của cô mà hơi đỏ lên. Cô “ồ” một tiếng rồi đi lướt qua sau lưng anh, đi đến bếp bỏ từng nguyên liệu ra, bắt đầu chế biến món ăn.
Mục Hạo Nhiên cắm xong dây điện, đợi cho cô đi qua rồi dứt khoát ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, kéo túi nước lại rồi đem toàn bộ xếp gọn vào tủ lạnh.
“Khụ khụ!” – Hơi lạnh từ nền gạch men xuyên qua lớp quần áo mỏng chạy thẳng vào trong cơ thể Mục Hạo Nhiên khiến anh đột ngột bị lạnh mà ho lên.
Trương Diễm Diễm đang chuyên tâm làm việc thì bị tiếng ho này của anh thu hút, theo bản năng quay người sang nhìn thì thấy Mục Hạo Nhiên đang che miệng ho khan. Mục Hạo Nhiên ho rất lâu, càng ho càng hăng, tựa như không có điểm dừng, cơn ho này dường như muốn đem cổ họng của anh xé toạc ra vậy, chỉ mới nghe thôi mà cô đã cảm thấy cổ họng ran rát. Trương Diễm Diễm không nói lời nào, rửa sạch tay rồi quay người đi đến cầm lấy ấm siêu tốc, bỏ nước vào rồi bật nút, liền đó, cô quay lại bàn bếp tiếp tục làm việc.
Lúc này cơn ho của Mục Hạo Nhiên đã dứt, anh đem số nước còn lại sắp xếp vào tủ rồi quay người rời khỏi bếp. Trương Diễm Diễm nghe tiếng đóng tủ, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn ra, bất chợt bị bóng lưng của anh làm cho thất thần, tay cầm dao vẫn cắt đều đều lên miếng thịt bò trên thớt, không có dấu hiệu dừng lại.
Bờ vai của Mục Hạo Nhiên vừa vuông vừa rộng, dóng người cao dáo, đôi chân dài, cơ bắp săn chắc như ẩn như hiện sau lớp áo khiến người ta nhìn đến mê mẩn thần hồn. Tuy nói bình thường ở trường học Mục Hạo Nhiên được coi là học sinh cá biệt nhưng tóc tai của anh được cắt tỉa rất gọn gàng, phù hợp với tiêu chuẩn, nội quy trường học. Anh không nhuộm tóc, mái tóc của anh là một màu đen tự nhiên, cần cổ với độ cao vừa phải, trông vừa kiêu hãnh vừa cao ngạo.
Dáng vẻ vừa tùy tiện lại trông có phần hơi ngoan hiền thật sự khiến cho người ta không thể rời mắt. Rốt cuộc Trương Diễm Diễm cũng hiểu vì sao cái cô thiên kim nhà họ Lãnh – Lãnh Uyển Nhi lại một hai mò đến tận cửa, lại còn ăn mặc một cách không phù hợp với lứa tuổi như vậy rồi. Nhưng xét cho cùng, tính khí cà lơ phất phơ, xem thường thế giới này của anh lại không phải mẫu người mà một học sinh ngoan như Trương Diễm Diễm thích.
Trương Diễm Diễm rời mắt đi tiếp tục thái thịt nhưng có lẽ do nhìn quá lâu lên mắt và cổ cô có chút đau nhức, Trương Diễm Diễm đặt dao xuống, ngẩng đầu đảo mắt vào vòng, lại quay quay cổ vài cái rồi mới tiếp tục làm việc.
*Tạch! – Nút bật của ấm siêu tốc nảy lên.
Trương Diễm Diễm cúi đầu, đi đến cầm lấy ấm siêu tốc rồi đem nước trong đó đổ vào một chiếc ly có sẵn một loại bột trong đó. Cô cầm lấy một chiếc thìa, hoà đều rồi để qua một cho nước nguội bớt đi. Đúng lúc này, Mục Hạo Nhiên lại đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo một chiếc khung tạo hình kì lân được đan bằng tre nứa vô cùng tinh sảo, phía bên tay còn lại là những tờ giấy đầu đủ sắc màu, nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ Mục Hạo Nhiên định làm thú nhồi kẹo để lát chơi trò đập kẹo đây mà!
Nghe tiếng bước chân của Mục Hạo Nhiên dừng lại sau lưng, Trương Diễm Diễm định quay đầu nói gì đó nhưng vừa quay lại chóp mũi lại chạm ngay phải lồng ngực săn chắc của anh, chóp mũi truyền đến phảng phất một mùi hương của cỏ hương bài, một chút mùi gỗ nhẹ nhàng làm toát lên vẻ thanh lịch hoà với một chút cổ điển, vừa dịu dàng lại vừa ấm áp.
Những người sử dụng mùi hương này như mùi cơ thể thông thường sẽ là những người điềm tĩnh và trầm lắng, tính khí cũng có chút nhu mì. Ấy vậy mà…bây giờ cô lại ngửi thấy mùi hương này trên người của Mục Hạo Nhiên?! Một người sống phóng khoáng, tùy tiện và có chút nổi loạn lại đi sử dụng mùi hương này như mùi cơ thể!?
Vừa rồi là tính cách, bây giờ lại là mùi cơ thể, rốt cuộc người trước mặt cô còn có bao nhiêu điều khiến người ta bất ngờ nữa đây! Thật khiến cô mở mang tầm mắt mà! Trương Diễm Diễm còn đang mê man chìm trong suy nghĩ của chính mình thì Mục Hạo Nhiên đã lùi người lại phía sau lắc lắc cây kéo trong tay.
Trương Diễm Diễm có chút hốt hoảng, lúng ta lúng túng quay đi quay lại gò má đã bắt đầu ửng hồng. Cuối cùng để tránh bản thân bị lúng túng thêm nữa, cô dứt khoát quay người cầm dao tiếp tục thái thịt, song hình như nhớ ra điều gì đó, cô bình ổn lại tâm trạng, quay người chỉ vào ly nước còn bốc một chút hơi nước mờ mờ trên bàn, ngữ khí khôi phục lại vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày.
“Ly nước gừng trên bàn là pha cho anh đấy! Để nguội một chút rồi hẵng uống!”
Trương Diễm Diễm vừa dứt lời, đang định quay đầu đã thấy Mục Hạo Nhiên cầm lấy ly nước gừng, uống một hơi cạn sạch, Trương Diễm Diễm hoảng hốt buông lời ngăn cản nhưng đã không kịp, anh đã uống xong rồi!
“Cẩn thận nóng!”
Mục Hạo Nhiên uống một hơi cạn sạch, cứ như dây thần kinh cảm giác của anh bị đứt vậy, chẳng thế cảm nhận nóng lạnh. Vài giọt nước lương theo khoé miệng anh chạy xuống yết hầu của anh, trông vô cùng bắt mắt. Anh đặt chiếc ly không xuống, rút lấy một tờ khăn giấy lau miệng, đưa mắt nhìn cô, cả khuôn mặt toát ra vẻ cười cợt gợi đòn.
“Làm sao mà nóng bằng tôi được!…”
Nửa câu sau, Mục Hạo Nhiên còn chưa kịp nói ra đã thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trương Diễm Diễm hiện lên vài tia ghét bỏ không hề che giấu, anh nhướn mày, nuốt ngược câu nói đó vào trong. Vế câu sau mà anh muốn nói cũng chẳng nghiêm chỉnh gì, nếu nói ra không chừng sẽ bị cô mắng cho vuốt mặt không kịp.
Quả nhiên, Trương Diễm Diễm bị câu nói sặc mùi tự luyến này của anh làm cho cứng họng, rốt cục cũng bật ra một nụ cười chế giễu, giọng điệu mỉa mai nhưng vẫn rất văn minh và lịch sự.
“Mặt của anh Mục đây được tạo thành từ nhựa đường phải không!? Thật dầy!”
Biết ngay sẽ như vậy mà! Mục Hạo Nhiên khẽ cong môi cười nhạt, nhún vai, vẻ mặt thản nhiên không chút tức giận hỏi ngược lại cô.
“Đoán xem!”