Chương 24: Cô Bé Ngốc Nhà Cậu!
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 24: Cô Bé Ngốc Nhà Cậu!
“Nhìn vào mắt mình!” – Giọng nói trầm thấp của Lục Duy Tùng vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Nó giống như một mệnh lệnh, đầy rẫy uy lực khiến người ta không dám kháng cự. Mà dù cho có dám…thì cũng chỉ là vùng vẫy trong vô vọng.
Hạ Ngọc là trường hợp thứ nhất, cô thẳng người nhìn vào đôi mắt hạnh dài hẹp như đang đợi chờ những lời biện minh cuối cùng của Lục Duy Tùng, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, lúng túng viện đại ra một lý do cho qua chuyện.
“Mình…chỉ là đùa với anh Hạo Nhiên thôi! Cậu đừng để tâm!”
“Được!” – Hạ Ngọc vừa dứt lời, không chút do dự, cũng chẳng chút nghi ngờ, Lục Duy Tùng đã ngay lập tức đáp lại.
Hạ Ngọc bị câu trả lời nhanh chóng này của anh làm cho bất ngờ, mở to đôi mắt nhìn anh, trong lòng không khỏi tự hỏi “cậu không nghi ngờ sao?”. Nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ ngẫm nghĩ trong lòng chứ không nói ra, dù sao cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
Lục Duy Tùng sau khi nhận được đáp án cho khúc mắc trong lòng mình thì anh cũng nhanh chóng tháo gỡ nó ra, không để nó tiếp tục ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Anh cúi đầu nhìn vào điện thoại, cong môi tủm tỉm cười.
Xe rất nhanh dừng lại trước cổng siêu thị, Lâm quản gia quay đầu, ôn tồn nói với Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng ở ghế sau.
“Hai đứa cứ từ từ mua đồ, không cần vội! Chú đợi hai đứa ở ngoài xe!”
“Vâng ạ!” – Hạ Ngọc tháo dây an toàn, ngoan ngoãn đáp lại rồi mở xuống xe. Vẫy tay với Lâm quản gia rồi mới cùng Lục Duy Tùng quay người đi vào siêu thị.
“Cầm lấy, mình đi lấy xe!” – Lục Duy Tùng thấy Hạ Ngọc định đi lấy xe kéo thì nhanh chóng kéo cô lại, đưa điện thoại của mình cho cô rồi quay người đi lấy xe.
“Chúng ta đi đâu trước vậy?” – Chờ lúc Lục Duy Tùng trở về, Hạ Ngọc liền hỏi anh.
Lục Duy Tùng nhìn xuống điện thoại trong tay cô rồi đáp lại.
“Mật khẩu vẫn như cũ, cậu mở điện thoại ra xem danh sách Minh Đức vừa gửi đấy!”
Hạ Ngọc “ồ” một tiếng rồi cúi đầu, thành thục nhập mật khẩu mở điện thoại của Lục Duy Tùng ra. Sau đó lại thành thục tìm Wechat mở phần trò chuyện của Vu Minh Đức.
“Minh Đức nói trong kho nhà anh Hạo Nhiên có bếp nướng rồi, bảo chúng ta đi mua một chút thịt về nướng.”
“Được! Đi bên này!” – Lục Duy Tùng thấy Hạ Ngọc nhón chân nhìn xung quanh thì liền biết cô không biết đường. Đưa tay tự nhiên nắm lấy cánh tay trái của cô, dắt đi.
Hạ Ngọc không nói gì, ngoan ngoãn đi theo anh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào điện thoại nhìn danh sách những đồ cần mua mà Vu Minh Đức gửi.
Đi đến khu bán đồ ăn, đột nhiên Hạ Ngọc đứng khựng lại khịt khịt mũi, một mùi hương thơm ngào ngạt của phô mai nương theo không khí truyền đến mũi cô. Hạ Ngọc rời mắt khỏi điện thoại, quay đầu khịt khịt mũi tìm đến hướng mà mùi hương đó phát ra, khẽ nuốt nước miếng.
Lục Duy Tùng vẫn luôn kiên định đi phía trước, hướng thẳng phía hàng thịt mà bước tới. Tính cách anh trước nay vẫn vậy, nói mua thịt thì sẽ là mua thịt, nói mua rau thì sẽ là mua rau, tuyệt đối sẽ không lòng vòng. Nhưng mà, nếu ở cùng Hạ Ngọc thì chắc tính cách này của anh sẽ phải thay đổi rồi!
Đột nhiên thấy tay Hạ Ngọc tuột khỏi tay mình, Lục Duy Tùng hơi nhíu mày quay đầu lại chỉ thấy cô đang liếm môi, nuốt nước miếng nhìn đi một hướng khác.
“Nhìn gì vậy?” – Lục Duy Tùng bước đến, nhìn theo hướng mắt cô, tò mò hỏi.
Hạ Ngọc nghe vậy quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt sáng ngời như thể vừa nhìn thấy gì đó rất thú vị vậy. Cô chủ động đưa tay nắm lấy tay anh chỉ về một hướng, giọng hí hửng nói.
“Ở kia có món gì đó ngon lắm, chúng ta đi ăn thử đi!”
Lục Duy Tùng rời mắt, quay lại nhìn cô, đôi mắt mang theo ý cười đưa bàn tay với những khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh còn lại lên bóp bóp cặp má phúng phính của cô, nửa đùa nửa thật nói.
“Cậu ăn nhiều vậy không sợ lát nữa sẽ không ăn được nữa sao?”
Hạ Ngọc nhăn chiếc mũi dọc dừa xinh xắn, đảo mắt nghiêm túc suy nghĩ một chút, liền đó, đôi môi anh đào mấp máy thốt ra một câu khiến Lục Duy Tùng á khẩu, đành phải chiều theo cô.
“Sống là để ăn mà! Món ngon như vậy không ăn thử một chút thì thực có lỗi với dạ dày quá!” – Dứt lời cô còn lắc lắc cánh tay Lục Duy Tùng, vẻ mặt nũng nịu y như một đứa trẻ muốn đi chơi mà phải xin ý kiến của người lớn vậy!
Lục Duy Tùng bị triết lý của Hạ Ngọc chọc cho phì cười, gật đầu, bất lực nói.
“Được! Được! Cậu dẫn đường!”
Hạ Ngọc được sự chấp thuận của anh bèn cười vui hớn hở, cầm lấy tay anh tung tăng kéo về phía một sạp hàng bày bán đồ ăn thử. Hạ Ngọc hơi cúi người, nhìn biển chữ ghi tên món ăn trên đó, thì ra là món ‘nui ngào đường lắc phô mai’.
Nhân viên bán hàng thấy Hạ Ngọc bèn niềm nở tiếp đón.
“Xin chào quý khách, đây là thực phẩm mới nhất của công ty chúng tôi, mời quý khách nếm thử!”
Hạ Ngọc tiến đến lịch sự hỏi nhân viên bán hàng.
“Cái này có dùng thử không ạ?”
Nhân viên bán hàng vui vẻ gật đầu, trên môi nở một nụ cười đúng mực, chỉ tay vào chiếc bàn với mấy chiếc cốc nhỏ bên cạnh, chuyên nghiệp nói.
“Phía bên này chính là sản phẩm dùng thử!”
Hạ Ngọc buông tay Lục Duy Tùng ra, vui vẻ cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, đưa thử một miếng lên miệng, nghiêm túc cảm nhận hương vị của nó. Giòn giòn, hương vị ngọt ngào của đường hoà cùng vị hơi mặn của phô mai quả là sự kết hợp hài hòa.
Hai mắt Hạ Ngọc sáng lên, nhìn anh với vẻ thích thú.
“Wow! Duy Tùng cậu ăn thử đi, cái này ngon lắm luôn!” – Dứt lời, Hạ Ngọc hơi nhón chân đưa một miếng lên miệng Lục Duy Tùng.
Lục Duy Tùng hơi rụt cổ lại phía sau, liếc mắt nhìn. Anh vốn không quá thích đồ ăn dầu mỡ nhưng lại lo khiến cô không vui lên ngẫm nghĩ một chút rồi hơi cúi người, há miệng ngậm lấy.
“Sao hả! Ngon không?” – Hạ Ngọc mong chờ nhìn anh.
Lục Duy Tùng vẫn đang nhai, không đáp lại mà chỉ gật đầu, thấy nụ cười trên môi cô, anh không kìm được lòng mà cũng bất giác cười theo. Đoạn, anh đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều hỏi.
“Thích không? Mua một chút nhé!”
Hạ Ngọc vừa nghe không màng hình tượng, gật đầu lia lịa. Lục Duy Tùng phì cười, anh đứng thẳng người rồi đi đến chỗ nhân viên bán hàng.
“Lấy giúp em hai bịch, kèm thêm cả phô mai luôn!”
Nhân viên bán hàng nhìn tuổi cũng còn khá trẻ, ngước nhìn chàng trai cao lớn trước mắt, nhất thời bị nhan sắc của anh làm cho mê mẩn nhưng cô vẫn phải duy trì sự chuyên nghiệp của mình. Đưa tay đem tất cả những gì Lục Duy Tùng yêu cầu, gói lại rồi đưa lại cho anh, nhẹ giọng nói.
“Của quý khách đây ạ!”
Lục Duy Tùng gật đầu nhận lấy rùi, bỏ vào xe hàng rồi quay sang nói với Hạ Ngọc đứng cách đó không xa.
“Hạ Ngọc, qua đây thanh toán đi!”
Hạ Ngọc nghe vậy liền chạy đến mở điện thoại của Lục Duy Tùng ra thanh toán. Nhận thấy ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn mình có chút khác thường, cô thì bật cười cũng không vội giải thích. Lại liếc mắt nhìn qua Lục Duy Tùng bên cạnh, chỉ thấy anh đứng tựa người vào xe hàng, ung dung như thể chuyện này chẳng hề liên quan tới mình vậy!
Điệu bộ như thể muốn nói: “Tôi cứ không giải thích đấy! Ai muốn nghĩ sao thì nghĩ, chuyện này chẳng hề liên quan đến tôi!”
Hạ Ngọc thanh toán xong, thấy anh không có ý định giải thích thì bèn thẳng người, thôi thì cô giúp anh lấy lại danh dự vậy!
Hạ Ngọc vờ như không nhìn thấy ánh mắt của cô nhân viên kia nhìn Lục Duy Tùng. Tự nhiên đưa lại điện thoại cho anh nói.
“Điện thoại của cậu!”
Lục Duy Tùng thờ ơ nhìn lướt qua chiếc điện thoại trước mặt, không có ý nhận lại.
“Cậu cầm đi, thanh toán xong rồi thì chúng ta đi thôi!”
Nhân viên bàn hàng thấy vậy ánh mắt nhìn hai người liền thay đổi, có chút chột dạ, đây không phải là nói để cô nghe sao!? Cô bé này nhạy bén thật, còn không cần nhìn mà cũng biết được cô đang nghĩ gì, thật không tầm thường. Trong lúc cô đang lơ là, lại nghe thanh âm trong trẻo của Hạ Ngọc vang lên.
“Tạm biệt chị!” – Hạ Ngọc vẫy tay với nhân viên bán hàng rồi cùng Lục Duy Tùng rời đi.
Nhân viên thấy hai người rời đi vội nói với theo sau lưng hai người.
“Tạm biệt quý khách!”
Nhân viên bán hàng nhìn theo bóng lưng của Lục Duy Tùng, hiểu lầm quan hệ của hai người, cảm thán một câu.
“Một chàng trai tuấn tú như vậy đáng tiếc là hoa đã có chủ!”
Cũng dễ hiểu thôi, làm gì có bạn bè nào lại có thể để đối phương tùy tiện động vào điện thoại của mình chứ!
Nhân viên cúi đầu sắp xếp lại đồ, nhún nhún vai đưa ra nhận xét về hai người.
“Cơ mà…trông hai đứa thật sự rất đẹp đôi! Đâu nhất thiết cứ phải chiều cao tương xứng mới yêu được đâu, chỉ cần trái tim rung động là được rồi!”
“Ban nãy cậu đi đâu vậy?” – Rời khỏi sạp đồ ăn, Lục Duy Tùng nhớ ra ban nãy thấy Hạ Ngọc chạy đi đâu đó bèn hỏi.
Hạ Ngọc nghe vậy, đưa tay lên cổ ngại ngùng đáp lại.
“Mình…đi xem đồ ăn vặt!”
Lục Duy Tùng nghe vậy liền phì cười, đưa tay xoa đầu cô, nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
“Đi mua đi! Không ăn chẳng phải rất có lỗi với dạ dày của cậu sao!” – Lục Duy Tùng dùng lại câu nói vừa rồi của cô để trêu chọc cô. Ấy thế mà Hạ Ngọc ngu ngơ, không biết anh đang trêu mình mà còn kiên định gật đầu.
“Đúng vậy!”
Liền đó, Hạ Ngọc chạy biến mất tăm khỏi tầm mắt của Lục Duy Tùng, để bàn tay của anh lơ lửng trong không trung. Lục Duy Tùng thu tay về, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống bàn tay của mình, giọng nói dịu dàng xen chút bất lực.
“Cô bé ngốc nhà cậu!”
Hạ Ngọc đi rất nhanh như thể đã lựa chọn từ trước, chỉ đợi anh đồng ý là sẽ đi lấy về. Hạ Ngọc ôm một người đầy ắp bim bim, cô rướn người thả hết đống bim bim vào xe, lại đi đến kéo tay Lục Duy Tùng, khua tay múa chân, vô thức nũng nịu nói.
“Có mấy gói ở tít trên cao, mình không lấy được!”
Lục Duy Tùng nghe giọng nói của cô, khuôn mặt bất giác đỏ lên đứng ngây người nhìn cô. Hạ Ngọc hơi cau mày, nghiêng đầu nhìn anh, cô nói nhiều như vậy mà anh không có phản ứng gì sao!
“Duy Tùng! Cậu nghe mình nói không?” – Hạ Ngọc huơ huơ tay trước mặt anh.
Lục Duy Tùng hơi giật mình, định thần lại, không nói gì mà nắm lấy bàn tay đang huơ huơ trước mặt mình, dắt cô đi đến giá để bim bim, khoé miệng cong lên, tủm tỉm cười như một đứa trẻ.
Thật ra giá để bim bim không cao, Hạ Ngọc với tay có thể lấy được nhưng bim bim ở hàng ngoài cùng bị người khác lấy trước, các hàng phía sau khá sâu, Hạ Ngọc với không tới.
“Duy Tùng, giúp mình lấy cái này!”
“Cái này hả!” – Lục Duy Tùng chỉ vào một loại bim bim trên giá.
Hạ Ngọc nhón chân nhìn, lắc lắc đầu.
“Không phải, cái bên cạnh!”
“Cái này hả?”
“Đúng vậy!”
“Lấy nhiều không?”
“Lấy hết luôn! Mọi người cùng ăn!”
Lục Duy Tùng phì cười cầm lấy mấy gói bim bim bỏ vào xe, quay sang định nói gì đó nhưng không thấy Hạ Ngọc đâu. Nhìn quanh một vòng không thấy cô đâu, anh nhất thời có chút hoảng loạn, lớn tiếng gọi.
“Hạ Ngọc! Hạ…”
Ống quần bị ai đó kéo lấy, Lục Duy Tùng cúi xuống thì thấy Hạ Ngọc đang ngồi xổm dưới đó, ngẩng đầu nhìn anh.
“Mình ở đây!”
Lục Duy Tùng thở phào, anh quỳ một gối xuống cạnh cô, vuốt ve mái tóc của cô, quan tâm hỏi.
“Sao vậy? Không khoẻ sao?”
Hạ Ngọc níu lấy cánh tay anh, lắc đầu, có chút xấu hổ nói với giọng lí nhí.
“Mình biết nói cái này có chút không hợp lý nhưng mà…”
“Nhưng mà cậu làm sao?” – Lục Duy Tùng có chút hơi cuống, nhanh chóng hỏi lại.
“Mình…mỏi chân! Hay là cậu đi mua đồ đi, mình tìm chỗ nào đó đợi cậu!”
Lục Duy Tùng vốn định đồng ý nhưng nhìn xuống tay cô lại đổi ý. Giọng anh mang theo chút trách cứ, đưa ngón tay ấn trán cô.
“Hạ Ngọc! Cậu có lương tâm không hả! Mình chạy loạn cùng cậu cả buổi trời, đều là vì mua đồ cậu thích! Ấy vậy mà cậu…”
Lục Duy Tùng cầm lấy gói bim bim to Hạ Ngọc đang ôm trong lòng ra, giơ lên, hơi híp mắt.
“Cậu lại muốn viện lý do để trốn việc để ăn một mình đúng không!”
Hạ Ngọc chu chu môi, có chút chột dạ nhưng vẫn cứng đầu. Có chết cô cũng không thể nhận mình muốn trốn việc được, quá mất mặt! Hạ Ngọc rón rén đưa tay toan lấy lại gói bim bim.
“Không phải lý do đâu nhé! Mình mỏi thật mà!”
Lục Duy Tùng híp đôi mắt hạn, nhìn ra mưu tính của Hạ Ngọc, anh nhanh tay hơn ném ngược gói bim bim ra sau, bay đúng vào giỏ hàng trước sự ngỡ ngàng của Hạ Ngọc.
“Bây giờ nếu cậu đi cùng mình thì mình sẽ mua đồ ăn cho cậu, nếu không tất cả những gì cậu vừa lấy mình sẽ đem trả lại hết!” – Lục Duy Tùng nghiêm giọng nói, điệu bộ không cho phép thương lượng.
“Mình…cơ mà mình thật sự mỏi chân lắm luôn!” – Hạ Ngọc xụ mặt xuống, vẻ mặt khó xử.
Thật ra trước đây Hạ Ngọc từng bị chấn thương ở chân lên cô không thể đứng lâu, chỉ có thể đứng và đi lại trong một thời gian ngắn. Nếu đi quá lâu chân sẽ rất mỏi, vào mùa đông chân không những mỏi mà còn xảy ra hiện tượng đau nhức vô cùng khó chịu.
Lục Duy Tùng nhìn cô, thật sự không giống như đang nói dối thì bèn đỡ cô dậy.
“Mạo phạm rồi!” – Dứt lời, Lục Duy Tùng trực tiếp ôm Hạ Ngọc vào lòng, vòng một tay qua eo cô nhấc bổng cô lên, tay còn lại giữ xe hàng rồi bỏ cô vào trong.
Hạ Ngọc tròn mắt kinh ngạc quay lại nhìn anh, cô cũng 45 kg chứ có nhẹ gì đâu mà anh nhấc cô cứ như nhấc không khí vậy!
Lục Duy Tùng tiếp nhận ánh nhìn của Hạ Ngọc, nhún vai thản nhiên nói.
“Cậu vẫn là lên ăn nhiều chút thì vẫn hơn!”
Liền đó, Lục Duy Tùng cầm thêm một đống bim bim bỏ vào lòng Hạ Ngọc rồi thuận tay vò rối mái tóc của Hạ Ngọc.
“Đủ chưa? Có muốn ăn thêm gì không?”
Hạ Ngọc quay đầu lại nhìn chỗ đồ ăn vặt phía sau lưng, lại nhìn Lục Duy Tùng định lấy thêm, cô vội cản lại.
“Đủ rồi! Chúng ta đi mua đồ ăn chính thôi, cũng muộn rồi!”
“Nghe cậu!”
Lục Duy Tùng đẩy xe hàng rời khỏi khu ăn vặt, đi đến chỗ đồ tươi sống bắt đầu chọn đồ. Lần này Hạ Ngọc đã được anh mua cho rất nhiều đồ ăn lên không còn muốn mua thêm gì nữa, hai người lựa đồ rất nhanh sau đó đi đến quầy thanh toán.
Hạ Ngọc vỗ vỗ vào tay của Lục Duy Tùng, ý bảo anh dừng xe lại. Lục Duy Tùng dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô.
“Sao vậy, muốn mua thêm gì sao?”
“Không phải, cậu cho mình xuống!”
Lục Duy Tùng nhìn quấy thanh toán ở trước mắt, không có ý kiến gì. Cúi người khoá chốt bánh xe rồi đi đến cạnh xe hàng, hơi cúi người.
“Ôm lấy mình!”
Hạ Ngọc nghe lời, vòng tay ôm lấy cổ anh, còn anh thì vòng tay ôm lấy vòng eo của cô, thẳng người nhấc bổng Hạ Ngọc xuống. Hạ Ngọc chỉnh lại quần áo rồi cùng anh đi xếp hàng thanh toán.
“Đưa điện thoại cho mình rồi ra chỗ hàng ghế kia ngồi đi!” – Lục Duy Tùng xoè tay ra trước mặt cô rồi chỉ vào hàng ghế cách đó không xa.
“Vậy mình ra đó đợi cậu!” – Hạ Ngọc đặt điện thoại lên tay Lục Duy Tùng rồi đi đến hàng ghế đó ngồi xuống.
Hạ Ngọc ngồi ở ghế, cúi đầu nhìn mũi chân. Qua một hồi lâu thì thấy có một đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt, quả nhiên, ngước mắt lên thì thấy Lục Duy Tùng với túi lớn túi nhỏ trên tay.
“Đi thôi!” – Lục Duy Tùng nói.
Hạ Ngọc đứng dậy, gọi cho Lâm quản gia rồi cùng Lục Duy Tùng quay ra về.