Chương 23: "Người Trong Lòng Cậu Là Ai?"
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 23: "Người Trong Lòng Cậu Là Ai?"
“Đúng là! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà!” – Dứt lời, cô trực tiếp bỏ vào nhà trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Cô cũng chẳng mảy may quan tâm tới cánh tay của Lãnh Uyển Nhi vừa rồi có bị cô vặn gãy hay không. Ban nãy cô đã khống chế lực đảm bảo chỉ khiến cô ta trật khớp đã là lương tay với cô ta lắm rồi!
Lãnh Uyển Nhi cô ta đây là tự làm tự chịu, hổ không gầm thì lại tưởng rằng cô là Hello Kitty, nghĩ rằng ai cũng là thảm trải nhà để cô ta tùy tiện dẫm đạp lên sao? Ai cho cô ta lá gan lớn như vậy để tùy ý làm càn chứ!? Đúng là tự cao tự đại, không dạy dỗ cô ta một chút thì cô ta vĩnh viễn cũng không biết thế nào là trời cao đất dày! Không biết rằng không phải ai cô ta cũng có thể để tùy ý lên mặt!
Lãnh Uyển Nhi ngồi dưới đất, ôm cánh tay bị Hạ Ngọc vặn trật của mình đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Mục Hạo Nhiên đang đứng ở cửa. Đảo mắt một cái cô ta âm thầm tính toán trong lòng, nếu lợi dụng tình hình hiện tại của bản thân mà tỏ ra yếu đuối một chút, liệu có phải Mục Hạo Nhiên sẽ bị ả làm cho mềm lòng hay không?
Nghĩ gì làm nấy, Lãnh Uyển Nhi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nước vừa rồi đã chuyển thành những giọt nước mắt, đua nhau rơi lã chã, giọng nói run run.
“Nhiên Nhiên, cô ta làm tay em đau quá!”
Hạ Ngọc vừa đi vào trong nhà được mất bước, nghe âm thanh bên ngoài vọng vào mà không khỏi giật mình. Không phải cô giật mình vì Lãnh Uyển Nhi, cô ta thế mà lại khóc mà là bởi vì khả năng diễn xuất của Lãnh Uyển Nhi thật sự khiến người ta khâm phục. Cứ như thể cô ta là một diễn viên diễn tuồng đổi mặt chính gốc vậy, nói khóc là khóc nói cười là cười. Hạ Ngọc cong môi cười khẩy một cái rồi trực tiếp đi vào nhà, chuyện bên ngoài, cô chẳng thèm quan tâm.
Hạ Ngọc không hề ngờ tới, chỉ vì hành động nhỏ hôm nay của mình đã đen lại cho cô không ít rắc rối sau này! Nhưng đương nhiên, đây cũng là chuyện của sau này! Mà chuyện của sau này, để sau này rồi hãy nói!
Mục Hạo Nhiên mặc dù vừa mới từ trong nhà đi ra, vẻ mặt còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhưng anh mặc nhiên hiểu được Hạ Ngọc sẽ không tùy tiện gây sự với người khác hơn nữa tính cách kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì của Lãnh Uyển Nhi anh cũng không phải chưa thấy lần nào.
Tuy nói bình thường Hạ Ngọc là người hiền lành dễ mến nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện trèo lên đầu cô mà ngồi! Ai cũng có giới hạn cuối cùng của mình, vậy nên, khả năng cao là Lãnh Uyển Nhi đã làm ra truyện gì chạm tới giới hạn đó nên mới khiến bản thân ra nông nỗi này!
Mục Hạo Nhiên lạnh lùng liếc mắt qua cô ta, giọng điệu thờ ơ, hững hờ còn mang theo một chút khàn đặc, dư âm của cơn sốt còn xót lại càng khiến giọng nói của anh thêm phần xa cách.
“Tay cô bị đau chứ chân có bị đau đâu? Tự đứng dậy đi, chẳng lẽ còn đợi tôi đỡ cô?”
Nói xong, chính bản thân Mục Hạo Nhiên cũng chẳng còn hứng thú xem cô ta diễn kịch nữa, không thèm phí lời, anh trực tiếp quay người bỏ vào trong.
Nhân vật chính đã rời đi, mấy người ở đó cũng chẳng ai còn hứng thú nán lại xem kịch nữa. Quét mắt nhìn qua cô ta với ánh mắt phán xét sau đó lần lượt đi vào, không ai bảo ai cũng tự né cô ta như né tà.
Rất nhanh sân trước chỉ còn lại một mình Lãnh Uyển Nhi còn ngồi dưới đất nhìn cánh cửa trước mắt đóng chặt, bàn tay khẽ siết chặt thành nắm đấm khẽ run. Ả hung dữ trừng cánh cửa, nhưng đúng hơn là những người sau cánh cửa, đặc biệt là Hạ Ngọc. Ả thầm thề rằng sau này nhất định sẽ khiến Hạ Ngọc không được sống yên ổn, nhất định, nhất định! Trong ánh mắt của Lãnh Uyển Nhi ánh lên tia căm phẫn cực độ, cô ta chật vật đứng dậy từ dưới đất, chỉnh lại bộ váy ôm sát có chút xộc xệch, giữ cho dáng vẻ của mình trông không quá lếch thếch, khó coi rồi rời khỏi nhà họ Mục.
Trong phòng khách, Mục Hạo Nhiên cầm điều khiển TV tắt đi màn hình quan sát camera rồi ném qua một bên, hàng chân mày khó chịu nhíu lại, mở miệng càu nhàu.
“Đúng là âm hồn bất tán!”
Hạ Ngọc ngồi bên nghe vậy quay qua nhìn anh, giọng điệu vờ khiển trách.
“Anh còn mặt mũi trách người ta! Người khác dù cho ở nhà hay ra ngoài đều không dám ăn mặc tùy tiện, chỉ sợ hình tượng của bản thân trông sẽ khó coi…”
Hạ Ngọc đưa tay chọc anh, giọng nói thay đổi, mang theo ý cười không hề che giấu.
“Anh thì hay rồi! Đến cả dáng vẻ tùy tiện cũng mê người như vậy! Khó trách!” – Hạ Ngọc cảm thán.
Mục Hạo Nhiên nghe vậy quay sang nhìn cô, chắp hai tay vào nhau đưa ra trước, cố ý đè thấp giọng xuống, phát ra một âm thanh trầm thấp vô cùng mê người.
“Ồ! Vậy không biết nhan sắc này của tại hạ có khiến cho Hạ tiểu thư đây mê mẩn không?”
Lục Duy Tùng nghe vậy có hơi đen mặt, lạnh giọng thốt ra một câu khiến ai cũng phì cười.
“Tự nhiên lại đi dùng cái giọng nghe như vịt đực vậy không biết!”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy quay ra hung hăng liếc anh, giọng nói mê người như vậy truyền đến tai anh thì cũng chỉ có thể ví như “vịt đực”!? Mục Hạo Nhiên quay mặt đi không nói gì, anh bị Lục Duy Tùng “đè đầu cưỡi cổ” quen rồi lên cũng chẳng buồn để ý đến mấy lời đó của Lục Duy Tùng. Dù sao, người ưu tú thì nói gì cũng đúng mà!
Mục Hạo Nhiên lại chắp tay đưa ra trước, hơi cúi người khôi phục lại dáng vẻ của một công tử lịch thiệp vừa rồi.
“Không biết vị tiểu thư đây có bắng lòng nói cho tại hạ nghe những lời từ tận trái tim của nàng không?”
Hạ Ngọc nghe giọng nói trầm thấp của anh nhất thời cảm thấy hơi dao động nhưng chỉ là nhất thời! Cô đưa tay che miệng cười, rất nhanh sau đó liền lấy lại bình tĩnh, cô cũng đưa tay ra trước, vờ làm cô nương tao nhã, nhẹ giọng nói.
“Cái gì cũng có ngoại lệ của nó, đối với nhan sắc của vị công tử đây, thứ lỗi ta không có hứng thú! Hơn nữa, ta đã có người trong lòng, công tử xin tự trọng!”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy vờ bất ngờ, đưa tay che miệng làm bộ khóc lóc nói.
“Thật không ngờ vị tiểu thư dung mạo như hoa thế này mà sớm đã có người trong lòng! Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!” – Dứt lời, anh còn vờ khóc lớn, ngả người ra sau. Thừa dịp không ai để ý, anh liền dùng ánh mắt đầy hàm ý quét qua người nào đó ngồi ở cuối ghế sofa.
Hạ Ngọc bị câu nói của anh chọc cho phì cười, tao nhã tiếp lời.
“Nhan sắc của ta, sao dám dùng bốn chữ ‘dung mạo như hoa’ để hình dung chứ! Ta chỉ dám nhận mình ‘dung mạo bình thường’ thôi!”
Hạ Ngọc không hề khiêm tốn, cô tự nhận thấy nhan sắc của bản thân chỉ dừng ở mức nhìn được chứ không hề “xinh đẹp như hoa” giống như lời Mục Hạo Nhiên nói. Bốn chữ mỹ miều như vậy, cô làm sao mà gánh nổi.
Dạ Khả Vân ngồi cạnh Hạ Ngọc nhìn hai người trêu đùa, ánh mắt khẽ đưa mắt liếc cô, nhớ lại chuyện vừa rồi, khẽ rùng mình một cái. Người bạn cô quen biết suốt mười mấy năm nay, lúc nào trông cũng mong manh yêu đuối như thể cần được người khác bảo vệ không ngờ lại còn có một bộ mặt như vậy! Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong mà!
Thực ra không riêng gì Dạ Khả Vân, tất cả những người vừa chứng kiến cũng đều không tránh khỏi bất ngờ, chỉ là không thể hiện ra mặt mà thôi!
Kịch đã diễn xong, Hạ Ngọc và Mục Hạo Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, trong phòng khách đột nhiên trở lên yên tĩnh đến lạ thường, dường như còn có thể nghe được tiếng thở của người bên cạnh.
“Chúng ta chơi trò gì đó đi, ngồi như thế này chán quá!” – Hạ Ngọc chủ động lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng giữa tất cả mọi người.
“Mình cũng nghĩ vậy!” – Dạ Khả Vân ngồi cạnh cũng lên tiếng phụ đạo.
Mục Hạo Nhiên nghe vậy ngồi tựa lưng vào sofa, cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh rồi hỏi.
“Mấy đứa muốn chơi gì đây? Nhà anh không có gì chơi cả đâu!”
Trương Diễm Diễm ôm một chiếc gối trong lòng, vẻ mặt chẳng chút biểu cảm nào nhìn Mục Hạo Nhiên, thản nhiên nói.
“Nếu không có gì chơi thì chúng ta tự nghĩ ra trò gì đó chơi cũng được!”
Từ khi nhìn thấy chiếc tủ lạnh và tủ thuốc còn mới toanh của Mục Hạo Nhiên thì cô đã sớm đoán được căn hộ này của anh cũng chẳng có gì đặc biệt. Điều duy nhất cô không thể đoán được là vì sao Mục Hạo Nhiên có thể tìm ra niềm vui trong căn hộ chán ngắt này của mình mà suốt ngày đi học muộn chứ!
Hạ Ngọc nghe vậy quay qua Mục Hạo Nhiên gật đầu kiên định nói.
“Đúng vậy!”
Mục Hạo Nhiên “đầu hàng” thuận theo nhóm Hạ Ngọc hỏi.
“Được, vậy mấy đứa muốn chơi gì đây?”
Hạ Ngọc đảo mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút. Đột nhiên, hai mắt cô sáng lên, háo hức nói.
“Hay là chúng ta tổ chức tiệc ngủ đi!”
Chủ ý này vừa đưa ra, trên mặt mọi người có chút hơi do dự, bầu không khí thoáng chốc rơi vào im lặng. Cuối cùng người lên tiếng là Dạ Khả Vân, trên mặt cô có chút khó xử nói.
“Hay là để cuối tuần đi! Dù sao ngày mai chúng ta còn phải đi học nữa!”
Hạ Ngọc nghe cũng có lý, chu môi gật đầu nói.
“Cũng đúng! Thôi vậy!” – Dù sao đây cũng chỉ là chủ ý nhất thời của cô, cũng chưa nghĩ tới việc ngày mai còn phải đi học.
Vu Minh Đức nhìn ra trên khuôn mặt của Hạ Ngọc có chút hụt hẫng, anh tựa người vào ghế thản nhiên giơ tay nói.
“Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta học nhóm đi, cùng nhau giải bài tập chẳng phải sẽ rất vui sao!”
Chủ kiến vừa được đưa ra ngay lập tức mọi người đều hưởng ứng rất nhiệt tình, chỉ duy có một người…Mục Hạo Nhiên gượng cười, ấp úng nói.
“Mấy đứa…học nhóm có nghĩ tới anh không vậy?!”
Dạ Khả Vân nghe vậy liền nắm bắt được trọng điểm, hỏi vặn lại.
“Anh Mục trở lên chăm học từ lúc nào vậy!?”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy vội vàng biện minh.
“Anh có lúc nào mà không chăm chứ!? Chỉ là giờ giấc sinh hoạt khác với mọi người mà thôi!” – Một câu này của Mục Hạo Nhiên vừa được thốt ra đã thành công chọc mọi người phì cười.
“Được rồi! Không trêu anh nữa!” – Hạ Ngọc cố gắng nhịn cười, nghiêm túc nói.
“Để Diễm Diễm dạy anh là được chứ gì!”
Mục Hạo Nhiên nhướn mày, nghi hoặc nhìn sang Trương Diễm Diễm. Ánh mắt không ngừng quét qua trên người cô, như thể đang ngầm đưa ra đánh giá vậy.
“Em chắc chứ! Em ấy sẽ không dậy anh chữa lợn lành thành lợn què đó chứ!?”
Vừa dứt câu, một chiếc gối nhắm thẳng mặt Mục Hạo Nhiên bay vút tới, cũng may anh phản ứng nhanh đưa tay bắt được, đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị đập trúng mặt rồi. Mục Hạo Nhiên không cần nhìn cũng biết là do ai ném tới, quả nhiên khoảnh khắc anh bỏ gối xuống đã chạm tay phải ánh mắt như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn đang lao đến Trương Diễm Diễm, khẽ rùng mình một cái, anh hắng giọng “chữa cháy”.
“Thôi được rồi! Anh tin tưởng bắt nhìn người của em!”
“Vậy cứ quyết vậy đi, chúng ta tranh thủ thời gian còn sớm, về nhà chuẩn bị thôi!” – Dạ Khả Vân đứng dậy từ ghế, cầm lấy balo rồi nói.
“Được! Mình đi siêu mua một chút nguyện liệu nấu ăn!” – Hạ Ngọc đứng dậy từ ghế, cầm lấy điện thoại định ra ngoài.
Dạ Khả Vân nghe Hạ Ngọc nói “đi mua” thì vô thức hỏi lại.
“Sao phải mua? Trong tủ lạnh không có sẵn sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn vào Dạ Khả Vân. Dạ Khả Vân còn tưởng mình nói sai gì đó vội vàng bịp miệng lại.
“Em…em nói sai gì sao?”
Vu Minh Đức ngồi trên sofa, nhìn dáng vẻ lúng túng này của Dạ Khả Vân có chút hứng thú hỏi lại.
“Cậu chưa được tham quan chiếc tủ lạnh đặc biệt nhà anh Hạo Nhiên sao?”
Dạ Khả Vân nghe vậy thì máy móc lắc đầu, còn đưa mắt nhìn sang chủ nhân của căn nhà – Mục Hạo Nhiên, chỉ thấy anh cúi đầu khịt mũi, điệu bộ có chút chột dạ. Cô hơi nhíu mày có chút nghi hoặc nhìn bộ dạng đáng ngờ này của Mục Hạo Nhiên, khẽ đứng dậy đi vào phòng bếp, khoảnh khắc khi cô mở tủ lạnh ra cổ họng cứng đờ, không nói lên lời.
Qua một lúc lâu sau khi đi Dạ Khả Vân mới định thần lại, cười “ha ha” một tiếng nhạt nhẽo rồi lên tiếng.
“Wow! Anh, tủ lạnh của anh có công dụng là gì vậy!?” – Dạ Khả Vân nhìn tủ lạnh mới toanh còn chưa bóc tem, không nhịn được mà cảm thán.
Mục Hạo Nhiên ngượng ngùng vuốt tóc, chỉ im lặng không nói gì còn Vu Minh Đức thì rất hăng hái trả lời.
“Thì để trưng đó!”
Hạ Ngọc đứng ở cửa nhìn vẻ mặt ngấy ngốc của Dạ Khả Vân, bật cười, lắc đầu bất lực rồi nói.
“Vậy mới nói! Mình sẽ đi siêu thị mua đồ!”
Hạ Ngọc vừa dứt lời đã nghe giọng của Mục Hạo Nhiên vội vàng vang lên sau đó.
“Vậy anh, Minh Đức và Phong sẽ đi giăng lều trại và chuẩn bị bếp nướng!” – Mục Hạo Nhiên thấy Vu Minh Đức đứng lên, nhanh miệng nói trước, sau đó nhìn sang Lục Duy Tùng nói tiếp.
“Duy Tùng đi cùng Hạ Ngọc đi, đừng để em ấy sách đồ nặng!”
Dạ Khả Vân từ phòng bếp quay về, nhanh chóng tiếp lời, không cho người khác cơ hội từ chối.
“Cứ quyết vậy nhé! Chúng ta bắt đầu luôn cho sớm!”
Lục Duy Tùng không có ý kiến, anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài. Hạ Ngọc đã đứng ngoài cửa từ trước, Lục Duy Tùng đi đến kéo nhẹ tay của Hạ Ngọc rồi nói.
“Chúng ta đi thôi!”
Hạ Ngọc nhìn anh gật đầu rồi quay người vào nhà nói với Mục Hạo Nhiên.
“Anh! Bọn em đi đây!”
“Ờ! Đi cẩn thận nhé!” – Mục Hạo Nhiên nghe vậy gật đầu, dặn dò thêm rồi mới quay người vào nhà bắt đầu chuẩn bị đồ.
Hạ Ngọc ra ngoài cổng, nhìn ngó hai bên đường rồi quay sang nói với Lục Duy Tùng.
“Để mình gọi chú Lâm!” – Dứt lời, còn chưa đợi Lục Duy Tùng trả lời đã băng qua bên kia đường, mở cổng rồi đi vào nhà. Không lâu sau, Lâm quản gia liền lái xe từ gara ngầm đi ra còn Hạ Ngọc đã ngồi sẵn trong xe.
“Duy Tùng, lên xe đi!” – Cô hạ kính xe, vẫy vẫy tay với anh.
Lục Duy Tùng hơi cúi đầu về kính phía trước, lịch sự chào Lâm quản gia.
“Cháu chào chú!”
Lâm quản gia hạ kính xe, nhìn Lục Duy Tùng niềm nở nói.
“Ừ! Duy Tùng lên xe đi cháu!”
“Vâng ạ!” – Lục Duy Tùng lịch sự đáp lại rồi mới mở cửa lên xe.
Xe vừa chạy đi, Hạ Ngọc đã ấn nút hạ kích xe xuống, hơi nghiêng đầu tựa vào cửa xe để mặc những cơn gió phả vào mặt mình.
“Hạ Hạ, tâm trạng không tốt sao?” – Lâm quản gia đột nhiên nghe tiếng “ù ù” trong xe, theo bản năng đưa mắt nhìn lên kính chiếu hậu. Mắt thấy cửa kính bên phía Hạ Ngọc được hạ xuống, ông liền ôn nhu hỏi.
Thức tế Hạ Ngọc có một thói quen là nếu trong lòng có suy tư, mỗi lần đi xe cô đều sẽ hạ cửa kính xuống với hi vọng tất cả mọi muộn phiền đều sẽ theo gió mà bay đi.
“Không ạ…chỉ là cháu thấy thời tiết hôm nay rất đẹp lên muốn ngắm kĩ hơn một chút thôi ạ!” – Hạ Ngọc viện đại một lý do để trả lời. Đoạn, cô thẳng người, đem kính xe kéo lên.
Xe đã đi được hơn nửa đường nhưng Hạ Ngọc vẫn không chủ động nói chuyện với Lục Duy Tùng như mọi khi mà chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh ven đường. Thi thoảng cô quay mặt vào đưa đôi mắt hiện vẻ chần chừ nhìn Lục Duy Tùng, cắn cắn môi toan nói gì đó nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” – Lục Duy Tùng nhìn ra sự do dự của cô, anh chủ động lên tiếng trước.
Hạ Ngọc nghe vậy thì có hơi giật mình, bả vai khẽ run lên, quay sang nhìn Lục Duy Tùng, mở miệng định nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng cuối cùng lại lắc đầu, xua tay nói.
“Không có gì đâu! Chúng ta cần mua những gì vậy!” – Hạ Ngọc chuyển chủ đề, cúi đầu che đi vẻ khó xử trong mắt.
Lục Duy Tùng vẫn luôn nhìn cô, đương nhiên cũng nhìn ra thay đổi trong ánh mắt của cô. Nhìn điệu bộ né tránh này của cô, biết cô không muốn nói lên anh cũng không gạn hỏi, cũng không vạch trần cô, nếu cô muốn nói tự nhiên sẽ nói.
“Để mình nhắn cho Minh Đức hỏi xem khẩu vị của mọi người.” – Dứt lời, Lục Duy Tùng mở điện thoại ra nhắn tin cho Vu Minh Đức.
“Cần hỏi thêm gì nữa không?” – Lục Duy Tùng rời mắt khỏi điện thoại, lại quay sang nhìn Hạ Ngọc đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe anh hỏi cô lại thoáng giật mình, không quay đầu lại mà chỉ thuận miệng đáp.
“Cậu hỏi xem ở nhà còn thiếu gì không, chúng ta tiện đi mua luôn!”
“Được!” – Lục Duy Tùng lại cúi đầu tiếp tục đánh máy.
“Cơ mà…” – Tốc độ đánh máy của Lục Duy Tùng chậm lại, chần chừ một hồi. Thật ra từ lúc lên xe đến giờ, không chỉ có Hạ Ngọc có tâm tình mà đến cả Lục Duy Tùng cũng có, cả hai dường như đều đã chìm vào thế giới riêng của nhau, không ai nói với ai câu nào lên mới tạo ra một bầu không khí tĩnh lặng đến vậy.
“Sao vậy?” – Hạ Ngọc thấy anh chần chừ, quay đầu thắc mắc hỏi lại.
“Lời cậu vừa nói là sao vậy?” – Lục Duy Tùng ấn nút gửi tin nhắn, sau đó con ngươi tĩnh mịch nhìn thẳng vào đồi mắt bồ câu trong sáng như sao trời của Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc hơi nhíu mày, nhất thời không hiểu lời anh nói bèn lặp lại câu hỏi của anh.
“Lời mình vừa nói?”
“Thì là…chuyện người trong lòng của cậu ấy! Người đó…là ai vậy?” – Lục Duy Tùng nhìn sâu vào đôi mắt của Hạ Ngọc, đôi mắt ấy cứ trong vắt mặt hồ tĩnh lặng, dường như người nhìn còn có thể thấy được hình bóng của chính mình trên đó. Rốt cục, Lục Duy Tùng cũng không quan tâm tới việc Lâm quản gia vẫn còn ở đây mà trực tiếp nói ra khúc mắc trong lòng mình.