Chương 22: Là người không quan trọng!
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 22: Là người không quan trọng!
“Anh! Em là Hạ Ngọc!”
Mục Hạo Nhiên mơ màng nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, cuối cùng cũng lấy lại tỉnh táo, anh chớp chớp mắt hạnh thuôn dài nhìn Hạ Ngọc. Giọng nói có chút khàn đặc vì cơn sốt.
“Là em à! Có chuyện gì vậy?”
“Anh, dậy ăn cơm thôi ạ!”
Mục Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu rồi buông tay Hạ Ngọc ra, anh chống tay vào ghế rồi chầm chậm ngồi dậy, vươn vai một cái rồi uể oải đi theo sau Hạ Ngọc vào phòng bếp.
“Mấy đứa đến chơi là được rồi! Đâu cần phải tốn công vậy chứ!” – Mục Hạo Nhiên nhìn thức ăn được bày biện đẹp đẽ trên bàn, không khỏi có chút bất ngờ, khách sáo nói.
“Vốn em cũng chỉ định cho anh ăn cháo hành thôi!…” – Hạ Ngọc đi đến cạnh tủ lạnh, mở ra, lại cầm chiếc phích cắm giơ lên.
“Nhưng nhìn cái tủ lạnh mới toanh này của anh, người nào đó lại không nhẫn tâm đối xử với anh của em như vậy!” – Hạ Ngọc vừa nói, ánh mắt còn mờ ám quét qua Trương Diễm Diễm đang tìm gì đó phía ngoài phòng khách.
“Vậy lên, anh mau ăn hết đi, đừng có phụ lòng tốt của bọn em!” – Hạ Ngọc đi kệ bát, muốn với lấy vài chiếc bát nhưng do chiều cao có hạn lên đành phải nhìn qua Mục Hạo Nhiên với ánh mắt cầu cứu.
Mục Hạo Nhiên nhìn Hạ Ngọc trước mắt, bật cười bất lực rồi đứng dậy đi tới giúp cô lấy bát đũa. Trở về bàn, anh nhìn chỗ đồ ăn trước mắt, có chút khó xử nói.
“Cơ mà một mình anh phải ăn hết chỗ này sao!?”
Hạ Ngọc nghe vậy thì kéo ghế tới ngồi lên, hai chân không chạm tới đất, khẽ đung đưa dưới bàn như một đứa trẻ. Cô chống hai tay lên bàn, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.
“Nếu anh không ngại, em có thể cùng anh xử lý chỗ thức ăn này! Thêm cả Diễm Diễm, đảm bảo có thể xử lý triệt để luôn!”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy bỗng nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu Hạ Ngọc rồi đẩy một chiếc bát khác đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói.
“Anh đương nhiên không ngại rồi!”
Hai mắt Hạ Ngọc sáng lên, cô vẫy tay gọi Trương Diễm Diễm đang đi loanh quanh ngoài phòng khách.
“Diễm Diễm! Mau lại đây!”
“Ờ!…” – Trương Diễm Diễm quay đầu nhìn về phía phòng bếp, gật đầu với Hạ Ngọc rồi lại hường phía Mục Hạo Nhiên hỏi tiếp.
“Tủ thuốc nhà anh ở đâu vậy!?”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy định đứng dậy đi đến nhưng vì anh vẫn đang sốt lên khi vừa đứng dậy anh đã cảm thấy đầu có chút choáng váng. Anh lảo đảo chống tay vào cạnh bàn, biết bản thân chẳng còn sức đứng dậy, bất quá, anh đành nói vị trí tủ thuốc cho Trương Diễm Diễm rồi để cô tự đi lấy, còn anh thì ngồi trở lại ghế.
Trương Diễm Diễm đi theo hướng Mục Hạo Nhiên chỉ. Trên đường đến đó, cô vô tình đi qua một chiếc tủ kính, trong đó đặt ảnh của cả gia đình. Bức ảnh nào cũng ngập tràn màu sắc, chỉ riêng bức ảnh của một vị trung niên, trông giống bố của Mục Hạo Nhiên là một màu đen trắng. Trương Diễm Diễm nhíu mày, định mở ra xem nhưng thấy làm vậy không phải phép bèn thu tay về.
Cô đi qua tủ thuốc bên cạnh, hơi nhón chân mở ra xem. Ngay khoảnh khắc cô mở tủ ra xem, nhất thời cạn lời. Không chỉ tủ lạnh không có gì mà đến cả tủ thuốc cũng trống không, những thứ thuốc cơ bản cũng không có. Trương Diễm Diễm đóng tủ lại, quay trở về bếp, thở dài nói.
“Mục Hạo Nhiên! Nội thất nhà anh mua cho có thôi à? Đến cả những thứ cơ bản mà cũng không có là sao!?”
Mục Hạo Nhiên không hiểu sao nghe giọng Trương Diễm Diễm lại có chút tức giận, anh ậm ừ định nói gì đó nhưng Hạ Ngọc đã giành nói trước.
“Thôi được rồi! Ăn cơm trước đã, mình đói rồi!” – Hạ Ngọc chạy đến kéo Trương Diễm Diễm về, ấn cô xuống ghế rồi đẩy một chiếc bát khác tới.
“Nào! Anh Hạo Nhiên nếm thử tay nghề của Diễm Diễm đi!” – Hạ Ngọc cầm lấy bát cháo đưa đến trước mặt Mục Hạo Nhiên.
Mục Hạo Nhiên không để ý tới bát cháo ấm trong tay mà chú ý đến lời nói của Hạ Ngọc hơn. Cô vừa nói “nếm thử tay nghề của Diễm Diễm”, vậy có nghĩa là…Mục Hạo Nhiên thoáng chốc sững sờ, nhìn sang Hạ Ngọc có hơi không dám tin hỏi lại.
“Chứ không phải em làm à?”
Hạ Ngọc nghe vậy thì còn bất ngờ hơn cả Mục Hạo Nhiên. Đoạn, Hạ Ngọc bật cười, giơ cánh tay còn đang bó bột của mình lên huơ huơ nói.
“Anh nhìn tay em giống người có thể làm ra mấy món như này không!”
Mục Hạo Nhiên bật cười gật đầu đồng tình. Nhất thời cảm thấy đầu óc của mình đã bị cơn sốt làm cho lú lẫn luôn.
“Đúng là không giống lắm!” – Dứt lời, anh cầm lấy chiếc thìa bên cạnh, thổi nguội rồi bắt đầu ăn.
Ngay sau khi ăn miếng đầu tiên, đôi mắt của Mục Hạo Nhiên sáng lên đưa tay giơ like với Trương Diễm Diễm. Trương Diễm Diễm thấy vậy, mỉm cười rồi bắt đầu ăn.
Trong suốt quá trình ăn, Hạ Ngọc ăn không hề giữ gìn hình tượng, chủ yếu là do tay nghề của Trương Diễm Diễm vô cùng tốt, tất cả các món ăn đều là món thanh đạm, ăn nhiều gì cũng không bị ngán. Cô ăn mà cặp má phình to, ngậm đầy một miệng thức ăn.
Khác với Hạ Ngọc, Trương Diễm Diễm lại ăn rất nhẹ nhàng và từ tốn, thi thoảng sẽ để ý rồi gắp thức ăn cho Mục Hạo Nhiên và Hạ Ngọc. Rất nhanh, bàn thức ăn đầy ắp nay đã trở nên trống trơn, những đĩa thức ăn đẹp mắt đều đã bị ba người “càn quét” hết sạch.
Mục Hạo Nhiên vừa đặt bát xuống, bên tay liền xuất hiện một ly thuốc được pha sẵn còn bốc hơi nóng. Anh vô thức ngước mắt nhìn chủ nhân của cánh tay đó, chỉ thấy Trương Diễm Diễm thản nhiên nói.
“Thuốc còn nóng, đợi ấm hơn rồi uống!” – Dứt lời, cô quay đi dọn dẹp bát đũa để vào bồn rửa, sắn tay áo bắt đầu rửa bát.
Mục Hạo Nhiên thấy vậy thì đứng dậy đem bát đũa để vào bồn, đưa tay cầm lấy chiếc bát trong tay Trương Diễm Diễm, giọng nói khàn khàn lại vang lên.
“Để tôi rửa cho!”
Trương Diễm Diễm không nói gì, đưa bát cho anh rồi đứng tránh sang một bên xem anh rửa bát. Nhìn điệu bộ lóng nga lóng ngóng của anh thì cười nhạt một cái, thẳng người đi đến cầm lấy chiếc bát trong tay của anh, nhàn nhạt nói.
“Trông anh không giống người biết rửa bát cho lắm! Tốt nhất vẫn là lên ra ngoài nghỉ ngơi đi!”
Mục Hạo Nhiên vốn còn định nói thêm gì đó nhưng chưa kịp mở lời thì Hạ Ngọc đứng tựa người ở cửa đã giành nói trước.
“Anh! Không cần khách sáo như vậy, đi thôi, chúng ta ra phòng khách ăn hoa quả!” – Hạ Ngọc gọt xong hoa quả đem ra ngoài phòng khách để, vừa trở lại đã thấy hai người anh tranh tôi giành việc rửa bát thì đi tới, kéo người bệnh là Mục Hạo Nhiên ra ngoài.
Mục Hạo Nhiên bị Hạ Ngọc kéo ra thì cũng thôi phản kháng, ngoan ngoãn đi theo cô ra ngoài. Hai người vừa ngồi xuống ghế sofa thì…
*King…koong…king…koong….
Mục Hạo Nhiên hơi nhíu mày, vươn người đến bàn trà, cầm lấy điều khiển mở TV lên xem camera ngoài cổng. Người ngoài đó không ai khác chính là Lãnh Uyển Nhi vừa rồi, cô ta đã thay một bộ đồ khác kín đáo hơn nhưng những chỗ cần khoe, vẫn phải khoe.
Hạ Ngọc ôm lấy chiếc gối bên cạnh, chống cằm liếc mắt nhìn anh, có chút tò mò về cách xử lý của Mục Hạo Nhiên, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
“Anh định xử lý cô thiên kim nhà họ Lãnh đó thế nào vậy?”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy quay sang nhìn Hạ Ngọc, anh cầm lấy ly thuốc đã ấm, uống một ngụm một hơi cản sạch rồi thản nhiên nói.
“Chỉ là người không quan trọng! Không đáng để ý!” – Nói xong, anh đứng dậy đi đến cạnh kết nối điện của chuông cửa, không do dự đem nó rút ra rồi tắt màn hình TV đi, chẳng mảy may quan tâm tới người đang điên cuồng bấm chuông ngoài cửa.
Hạ Ngọc bị động tác dứt khoát của anh làm cho ngớ người, cô nhướn mày liễu, có chút hứng thú nhìn anh.
“Dứt khoát vậy, không sợ trái tim bé nhỏ của thiên kim nhà họ Lãnh bị anh làm tổn thương sao?” – Hạ Ngọc cố ý nhấn mạnh năm chữ “thiên kim nhà họ Lãnh”, ý tứ mỉa mai rõ ràng không hề che giấu.
Mục Hạo Nhiên đưa tay búng nhẹ vào chán cô, giọng nói tuy vẫn còn chút khàn đặc do cơn sốt để lại nhưng vẫn có thể nghe ra được ý cưng chiều trong đó.
“So với cái cô thiên kim nhà họ Lãnh kia thì anh càng sợ trái tim bé nhỏ của thiên kim nhà họ Hạ bị tổn thương hơn!”
Hạ Ngọc nhăn chiếc mũi dọc dừa xinh xắn nhìn anh, đang định nói thêm gì đó thì nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên. Cô cầm lấy điện thoại mở ra xem thì thấy là Lục Duy Tùng gọi, quay màn hình ra phía Mục Hạo Nhiên chỉ chỉ vào đó, ý bảo mình muốn đi nghe điện thoại rồi đứng dậy ra ban công nghe.
[Duy Tùng!] – Hạ Ngọc bắt điện thoại sau đó lên tiếng trước.
[Cậu còn ở nhà anh Hạo Nhiên không?] – Giọng nói trầm thấp mê người của Lục Duy Tùng vang lên từ đầu dây bên kia, nhất thời khiến người ta không nghe ra bất kỳ hàm ý nào trong đó.
[Mình còn, sao vậy!?] – Hạ Ngọc ngây ngô trả lời.
Đầu bên kia, Lục Duy Tùng hơi nhíu mày, thấp giọng nói tiếp.
[Hình như chuông của nhà anh ấy hỏng rồi, mình thấy có người ở đó bấm nãy giờ mà bên trong không nghe thấy gì sao?]
Hạ Ngọc nghe vậy thì “ồ” một tiếng, khẽ quay người nhìn Mục Hạo Nhiên với vẻ mặt dửng dưng đang ngồi ở ghế sofa ăn hoa quả, nhỏ giọng thì thầm vào điện thoại.
[Không phải hỏng đâu! Anh Hạo Nhiên cố ý đấy!]
[Có chuyện gì sao?] – Lục Duy Tùng nghe vậy hơi nhướn mày hỏi.
Hạ Ngọc bên này đứng quay lưng tựa vào lan can, ngước mắt nhìn hoàng hôn trên bầu trời.
[Mình cũng không rõ! Cậu có vào thăm anh ấy không, mình ra mở cổng cho cậu!]
[Đứng thẳng lên đi, cẩn thận không ngã!”] – Lục Duy Tùng nói một câu chẳng liên quan đến câu hỏi của Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc hơi giật mình, đứng dậy ngó đầu nhìn ra ngoài thì thấy Lục Duy Tùng đang đang đứng đó, nghiêm người nhìn cô. Hạ Ngọc vui vẻ vẫy vẫy tay với anh, lại nghe anh nói tiếp.
[Ra mở cổng đi!] – Lục Duy Tùng nói xong, liếc qua người bên cạnh đang ưỡn ngực cong mông đứng gần mình. Ánh mắt tối sầm xuống, kéo Vu Minh Đức sang một bên, giữ khoảng cách với cô ta.
[Đợi chút! Mình ra liền!] – Dứt lời, Hạ Ngọc cúp điện thoại rồi quay trở lại phòng khách, mở cửa đi ra ngoài.
Không đợi Mục Hạo Nhiên hỏi, cô đã thành thật trả lời trước.
“Duy Tùng với Minh Đức đến, em ra mở cổng cho hai cậu ấy!”
Hạ Ngọc vừa đi ra thì Trương Diễm Diễm cũng rửa xong bát đũa, lau tay rồi từ phòng bếp đi ra, thấy Hạ Ngọc ra ngoài, cô liền hỏi.
“Ngọc đi đâu vậy?”
“Duy Tùng và Minh Đức đến.” – Mục Hạo Nhiên trả lời rồi vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
Lãnh Uyển Nhi thấy Lục Duy Tùng tránh mình như tránh tà vậy thì cắn cắn môi. Ánh mắt hiện vẻ lúng túng, cô ta liếc qua người Lục Duy Tùng, âm thầm đánh giá anh.
Nếu so sánh Lục Duy Tùng và Mục Hạo Nhiên thì hai người mỗi người một vẻ. Nếu Mục Hạo Nhiên là kiểu thờ ơ, hững hờ nhưng vẫn thoát ra vẻ thu hút lạ thường thì Lục Duy Tùng lại khác.
Toàn thân anh đều toát ra vẻ lạnh lùng cao lãnh khiến người khác khó lòng tiếp cận, ánh mắt của anh cũng khiến cho người bị nhìn có cảm giác vô cùng mất tự nhiên. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, người như anh nếu yêu một ai thì tuyệt đối sẽ hết lòng, còn nếu đã không thích thì sẽ tàn nhẫn vô tình đến đáng sợ. Nghĩ tới đây, cô ta có chút rùng mình, vậy Lục Duy Tùng chắc chắn không phải là mục tiêu tốt để tiếp cận.
Đoạn, cô ta lại đưa mắt nhìn qua Vu Minh Đức và Mặc Chấn Phong nhưng chưa kịp đưa ra nhận xét thì đã bị tiếng nói của Hạ Ngọc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta.
“Ấy! Mấy người các cậu cũng đến sao!” – Hạ Ngọc ra mở cổng, thấy ngoại trừ Vu Minh Đức và Lục Duy Tùng thì còn có Dạ Khả Vân, Kiều Duy Bảo và Mặc Chấn Phong cũng tới. Đương nhiên, ánh mắt của cô đã tự động bỏ qua một người – Lãnh Uyển Nhi.
“Đương nhiên phải đến rồi!” – Dạ Khả Vân từ sau đám người Vu Minh Đức chạy lên nói.
“Vào nhà đi!” – Hạ Ngọc ấn nút mở cửa, tươi cười nói.
Cánh cổng vừa được mở ra, có người không đợi được mà lao lên trước, đẩy hết đám người trước mặt sang một bên mà đi vào, như thể sợ bản thân sẽ bị người khác bỏ quên vậy. Lúc đi qua Hạ Ngọc, Lãnh Uyển Nhi còn không quên hung hăng hích mạnh vào bên tay bị thương của Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc hơi nhíu mày, đưa tay xoa xoa bả vai của mình, giọng nói trong trẻo thánh thót thường ngày bỗng trở lên trầm thấp, chưa hết, ẩn chứa trong đó còn mang theo vài phần sát ý.
“Cô này!”
Giọng nói của Hạ Ngọc giống như một sợi dây xích trói chặt lấy tay chân cô ta lại, không cho cô ta đi thêm. Bước chân Lãnh Uyển Nhi khựng lại, cô ta quay người lại, dường như không lường trước được hậu quả mà mình đã gây ra, cô ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhìn Hạ Ngọc thấp bé trước mặt.
“Cô gọi tôi sao?”
“Đúng vậy! Lãnh tiểu thư!…” – Hạ Ngọc chầm chậm bước tới. Đừng nhìn cô thấp bé mà lầm, một khi cô đã tức giận thì chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo cả!
Quả nhiên, Lãnh Uyển Nhi hoàn toàn bị ánh mắt hồ ly sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của Hạ Ngọc doạ sợ, bất giác lùi lại phía sau. Khí thế hống hách ban nãy cũng không còn, thay vào đó là khí thế của một con rùa rụt cổ hèn nhát.
“Tôi đâu phải cái thớt để cô mỗi khi không bắt được cá lại đem dao chém tôi!”
Hạ Ngọc tiến đến áp sát Lãnh Uyển Nhi vào cửa phía sau. Bàn tay mềm mại của Hạ Ngọc khẽ lướt trên cánh tay trái của cô ta. Đoạn, Hạ Ngọc nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cổ tay mỏng manh của cô ta, dùng sức bóp một cái khiến cô ta đau đớn nhíu chặt mày.
Lãnh Uyển Nhi nhất thời sợ hãi vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của Hạ Ngọc.
“Cô bị điên à! Buông tôi ra ngay! Có biết tôi là ai không hả? Có tin bố mẹ tôi khiến gia đình thân bại danh liệt không hả! Nếu bây giờ cô buông tay ra, tôi sẽ nói bố mẹ lương tay với gia đình cô, còn không! Hậu quả cô không lường trước được đâu!”
Hạ Ngọc nghe vậy thì mày liễu khẽ nhướn, đôi môi anh đào khẽ cong lên một nụ cười lạnh. Đúng là không biết trời cao đất dày, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
“Tôi mà phải sợ cô sao? Lãnh tiểu thư! Tôi trước nay chưa từng hành động theo cảm tính bao giờ, vậy nên, cô Lãnh đây cũng đừng mở miệng uy hiếp tôi!…”
Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc không nói hai lời, trực tiếp vặn ngược tay cô ta ra sau, dùng sức giật mạnh nghe “khậc” một tiếng giòn tan. Ngay sau đó là tiếng hét chói tai của Lãnh Uyển Nhi vang lên khiến ai ở đấy cũng phải bịp chặt tay lại, ánh mắt hiện vẻ chấn động.
Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm trong nhà nghe tiếng hét cũng vội chạy ra. Chỉ thấy Lãnh Uyển Nhi đang ôm vai khóc lóc, sắc mặt tái mét nhìn Hạ Ngọc như nhìn thấy ma quỷ, sợ hãi áp sát vào cửa. Còn Hạ Ngọc lại rất bình thản, phủi tay chẳng thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, ngồi xuống dùng tay nâng cằm cô ta lên.
“Lãnh tiểu thư! Phiền cô nhớ kĩ, Lãnh gia nhà cô cũng chỉ là gà mượn lông công! Đồ đi mượn thì sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi! Làm sao mà gà gắn lông công lại thành công được! Còn cô, nếu muốn tiếp tục sống trong nhung lụa thì tốt nhất lên biết an phận, đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc. Nếu chẳng may doạ tôi sợ… Vậy, chuyện sẽ không còn đơn giản như thế này nữa đâu!” – Hạ Ngọc để lại một câu nói đầy ẩn ý rồi đứng dậy, bước qua người cô ta đi vào nhà. Bỏ lại Lãnh Uyển Nhi vẻ mặt tái mét ngồi bệt dưới đất.