Chương 21: Cô là ai?
Trương Diễm Diễm và Trương Manh Manh lại bắt đầu ngày mới bằng công việc hàng ngày của mình. Hôm nay, Trương Diễm Diễm trực ở cổng chính, bắt được khá nhiều học sinh đi học muộn, nhưng lại thiếu mất một người, đoán chừng anh có thể sẽ đi cổng phụ lên cô không mấy để ý, hết giờ trực, cô liền quay trở về gặp mặt Trương Manh Manh. Vì Trương Diễm Diễm cầm sổ chính nên sau mỗi buổi trực, Trương Manh Manh đều sẽ đưa sổ phụ của mình cho Trương Diễm Diễm tiến hành điền vào sổ chính, để nộp báo cáo về phía nhà trường.
Lúc Trương Diễm Diễm quay trở về lớp thì tiết học đầu tiên đã sắp được bắt đầu. Trương Diễm Diễm xin giáo viên vào lớp rồi cất sổ xuống gầm bàn bắt đầu tiết học.
Tiết học đầu tiên rất nhanh đã qua đi, Trương Diễm Diễm nhắm mắt lại, mát xa các huyệt để thư giãn mắt. Xong xuôi, lúc này cô mới lấy sổ ra bắt đầu tổng hợp tên của từng người. Trương Diễm Diễm xem rất kĩ, cô vẫn là người có trách nhiệm trong công việc, mọi chuyện đều làm rất tỉ mỉ, không bao giờ làm qua loa lấy lệ.
“Lưu Đào…Hồ Tử Hằng…Thẩm Tư Thanh…” – Trương Diễm Diễm đọc nhẩm từng cái tên trong sổ phụ, ghi vào sổ chính cho đến khi những cái tên đã xuống gần cuối.
Trương Diễm Diễm càng đọc càng thấy khó hiểu, chẳng nhẽ hôm nay thời tiết thay đổi lên anh cũng thay đổi thói quen luôn sao?
“Mục Hạo Nhiên…Mục Hạo Nhiên…” – Trương Diễm Diễm sợ bản thân mình đọc sót lên cô đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Sau ba lần đọc, Trương Diễm Diễm cuối cùng cũng từ bỏ việc tìm kiếm.
“Hôm nay thật sự thay đổi thói quen rồi sao!?”
Trương Diễm Diễm còn mải suy nghĩ gì đó, đột nhiên, trong đầu cô liền nghĩ tới cảnh tượng Mục Hạo Nhiên ôm chặt Vu Minh Đức, liên tục hắt xì thì mơ hồ hiểu ra vấn đề. Cô lấy điện thoại trong ngăn bàn, mở ra tìm một cái tên trong danh sách bạn bè Wechat rồi nhắn tin.
[Zhang_yy: Minh Đức, hôm nay cậu có gặp Mục Hạo Nhiên không?]
Trương Diễm Diễm vừa đợi tin nhắn, vừa nghĩ tới hai khả năng. Một, nếu Mục Hạo Nhiên thật sự đi sớm thì anh rất có thể sẽ gặp qua nhóm người Vu Minh Đức vì bọn họ sống cùng khu. Mục Hạo Nhiên cũng không nhất định phải đi xe bus bởi nhà anh rất có điều kiện, việc đi xe riêng đi học là chuyện dễ hiểu.
Khả năng thứ hai là khả năng Trương Diễm Diễm không mong muốn xảy ra nhất, đó chính là…Mục Hạo Nhiên hôm nay không tới trường. Nếu thật sự là trường hợp này, rất có khả năng anh đã bị cơn mưa tuần trước làm cho cảm lạnh, tới hôm nay vẫn chưa khỏi. Nếu vậy thì…
Đang mải suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Diễm Diễm.
[MDe_Yu: Bọn mình không gặp! Sao vậy?]
Trương Diễm Diễm vốn còn đang phân vân thì tin nhắn của Vu Minh Đức đã khẳng định tất cả.
[Zhang_yy: Hôm nay mình trực không thấy anh ấy, trong sổ phụ cũng không có tên của anh ấy. Không biết anh ấy có đi học không?]
Trương Diễm Diễm vẫn không muốn tin vào suy đoán thứ hai của mình. Cô hỏi dò lại Vu Minh Đức, chỉ hi vọng anh trả lời là “có!”. Thế nhưng, những gì thực tế diễn ra lại không giống với suy nghĩ của cô.
[MDe_Yu: À! Anh ấy ốm rồi, hôm nay không đi học đâu! Anh ấy nhờ mình xin nghỉ hộ!]
[Zhang_yy: À! Vậy được, mình sẽ giúp cậu báo cáo lên giáo viên chủ nhiệm của anh ấy!]
[MDe_Yu: Vậy tốt quá! Cảm ơn cậu!]
[Zhang_yy: Không có gì!]
Trương Diễm Diễm kết thúc cuộc trò chuyện, cô cắn cắn môi, trong lòng Trương Diễm Diễm lại dâng lên một cảm giác áy náy khó tả. Hít sâu một hơi, Trương Diễm Diễm lại mở điện thoại, tìm đến một cái tên khác.
[Zhang_yy: Hạ Hạ! Cậu có biết nhà Mục Hạo Nhiên ở đâu không?]
Hạ Ngọc và Dạ Khả Vân đang ăn sáng dưới căng tin, thấy điện thoại trong túi váy bên hông rung lên, cô liền mở ra xem.
[XY: Mình biết! Cậu tìm anh ấy có việc sao!?]
[Zhang_yy: Đúng vậy!]
Phía đầu dây bên này, Trương Diễm Diễm mím môi ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn tiếp một tin nữa.
[Zhang_yy: Mình nghe Minh Đức nói anh ấy bị ốm, có lẽ là do mình. Vậy lên mình định chiều nay rảnh tới thăm anh ấy một lát!] – Trương Diễm Diễm trực tiếp nói ra nguyên nhân.
[XY: Có cần mình đi cùng cậu không?]
[Zhang_yy: Có, dù sao mình và anh ấy cũng không thân lắm!]
[XY: Được! Buổi chiều cậu không có tiết thì tầm 15 giờ đến khu nhà mình, mình ra đón cậu!]
[Zhang_yy: Ok!]
[XY: OK!]
Hạ Ngọc quay sang nhìn Dạ Khả Vân vẫn đang mải mê thưởng thức bữa sáng, hơi ghé đến gần cô hỏi.
“Chiều nay Trương Diễm Diễm muốn đi thăm Mục Hạo Nhiên, cậu có muốn đi cùng không?”
Dạ Khả Vân rút tờ giấy, lau khoé miệng. Cô chưa trả lời ngay mà lấy điện thoại ra xem thời khóa biểu. Đoạn, cô xua xua tay, tiếc nuối nói.
“Mình không đi được rồi! Chiều nay có tiết!”
“Vậy được! Để mình giúp cậu gửi lời hỏi thăm tới anh ấy!”
“Được!” – Dạ Khả Vân đưa tay làm dấu OK rồi tiếp tục thưởng thức bữa sáng.
………………….
Buổi chiều, Trương Diễm Diễm đến rất đúng giờ, lúc Hạ Ngọc ra đón cô, còn thấy trên tay cô cầm theo một chiếc cặp lồng, một giờ hoa quả và một túi thuốc cảm, cô không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.
“Chu đáo vậy sao!”
Trương Diễm Diễm nghe ra ý tứ trong lời nói của Hạ Ngọc, mặt không biến sắc, nhẹ giọng nói như chuyện hiển nhiên.
“Ít nhiều gì người ta cũng vì mình lên mới bị sốt, mình cũng không thể đến quá tùy tiện được đúng không!”
Hạ Ngọc nghe cũng có lý, gật đầu rồi đưa tay giúp Trương Diễm Diễm cầm đồ.
“Cơ mà…chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Hạ Ngọc gật đầu thừa nhận, có chút đáng tiếc nói.
“Mình vốn định gọi Minh Đức với Duy Tùng đi cùng nhưng hai cậu ấy chiều nay có tiết mất rồi!”
“Đúng là đáng tiếc!” – Trương Diễm Diễm cảm thán một câu.
Đến trước cửa căn hộ của Mục Hạo Nhiên, bước chân của Hạ Ngọc và Trương Diễm Diễm có hơi khựng nhìn một nữ nhân lạ mặt với chiếc váy được cắt xẻ vô cùng táo bạo điên cuồng bấm chuông cửa mà chẳng có ai ra mở cửa. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm gì, trực tiếp đi tới.
“Hai người là ai?” – Người nọ thấy hai người lạ mặt đi đến bèn ưỡn ngực, cong mông. Ra vẻ chủ nhà hất cằm lên tiếng, giọng điệu có chút hống hách, căn bản là không để hai người vào mắt.
Hạ Ngọc và Trương Diễm Diễm không hẹn mà trùng, cả hai cau mày, hiển nhiên là không đồng tính cái cách nói chuyện của người nọ nhưng vì phép lịch sự, Hạ Ngọc vẫn lên tiếng trả lời lại.
“Hàng xóm của anh Hạo Nhiên, còn cô?”
“Anh Hạo Nhiên!? Hai người thân thiết tới mức gọi tên như vậy sao!?” – Dường như người nọ chỉ định hỏi chứ không định nghe câu trả lời nên vừa nói xong, không đợi Hạ Ngọc trả lời cô ta lại cất cao giọng kiêu ngạo nói tiếp.
“Tôi là thiên kim nhà họ Lãnh ở đây, Lãnh Uyển Nhi!”
“À, thì ra là Lãnh tiểu thư!” – Hạ Ngọc đưa tay ra tỏ ý muốn làm quen nhưng cô ta vốn không để hai người vào mắt. Vậy nên làm gì có chuyện cô ta sẽ cùng Hạ Ngọc bắt tay.
Hạ Ngọc thấy vậy không chút lúng túng thu tay về, nghiêm túc đánh giá cô ta một lượt rồi quay mặt đi không nói gì. Cô đi đến chiếc ghế băng phía sau lưng cô ta, thản nhiên ngồi xuống.
Lãnh Uyển Nhi cũng không đứng yên chịu trận, cô ta lùi ra phía xa, đưa mắt đánh giá hai người Trương Diễm Diễm và Hạ Ngọc một lượt rồi khẽ cong môi cười khẩy.
Đầu tiền, cô ta nhìn vào Hạ Ngọc, bĩu môi nói.
“Cô này, Nhiên Nhiên không thích loại người vừa lùn vừa béo như cô đâu! Từ bỏ đi!…”
Dứt lời, cô ta liếc mắt sang Trương Diễm Diễm, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói.
“Còn cô, tuy chiều cao đạt chuẩn, nhưng đáng tiếc, Nhiên Nhiên lại không thích “sân bay” cho lắm! Anh ấy bị say máy bay!” – Nói xong, cô ta còn không quên hóp bụng, ưỡn người, phô ra triệt để đường cong của mình.
Cuối cùng, cô ta triệt để chế giễu hai người.
“Nếu không phải cô nói cô sống ở đây, tôi còn tưởng con bé quê mùa nào chạy bám theo Nhiên Nhiên nữa đấy! Còn cô, chắc chắn là con bé quê mùa đó rồi!” – Lời đầu tiên là nói cho Hạ Ngọc nghe, lời thứ hai là nói cho Trương Diễm Diễm nghe.
Hạ Ngọc nghe vậy cũng không chút giận dữ, bĩu môi, nhún nhún vai rồi bỏ ngoài tai mà chuyên tâm bấm điện thoại.
Trương Diễm Diễm cũng giống cô, không những không tức giận mà ngược lại còn nghiêm túc đánh giá Lãnh Uyển Nhi. Đoạn, cô cong môi cười khẩy một cái đem cục diễn sắp xếp lại một lượt.
“Nói người phải nhìn lại ta, thử sờ lên gáy xem xa hay gần! Cô nói hai người bọn tôi không xứng với Mục Hạo Nhiên, vậy cô cho rằng bản thân mình xứng sao? Nếu thật sự là như lời cô nói, vậy bản thân đã chẳng phải cất công chọn một bộ đồ không đúng với lứa tuổi như vậy! Mục đích để làm gì chắc cô hiểu rõ hơn ai hết nhỉ!?” – Trương Diễm Diễm vừa nói, vừa tiến lên phía trước, khí thế toả ra từ người cô hoàn toàn áp đảo Lãnh Uyển Nhi kia khiến cô ta bất giác lùi lại.
Hạ Ngọc ngồi ngoài rung chân xem kịch hay, vẻ mặt y hệt quần chúng ăn dưa. Lãnh Uyển Nhi bị Trương Diễm Diễm nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, đưa tay lên định giáng một cú tát xuống khuôn mặt của Trương Diễm Diễm nhưng còn chưa đợi cô ta ra tay, Mục Hạo Nhiên đã mở cổng bước ra ngăn cản cục diện ngày càng trở nên rối rắm lại.
Lãnh Uyển Nhi thấy Mục Hạo Nhiên đi ra liền ngay lập tức đổi mặt. Cảm giác xem cô ta đổi mặt còn thú vị hơn cả xem kịch đổi mặt của Tứ Xuyên. Cô ta đỏng đảnh đi tới cạnh Mục Hạo Nhiên, ra vẻ người bị hại như mấy “bè trà” trên màn ảnh mà nhào vào lòng anh.
“Nhiên Nhiên, cô ta bắt nạt em!” – Lãnh Uyển Nhi chỉ thẳng tay vào mặt Trương Diễm Diễm, giọng điệu nũng nịu nói.
Mục Hạo Nhiên vẻ mặt mệt mỏi, ghét bỏ gạt tay cô tay ra, khó chịu nói.
“Lãnh Uyển Nhi, cô cần tôi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa hả? Tại đây! Lần cuối cùng tôi nói cho cô biết! Tôi! Mục Hạo Nhiên! Không có nhu cầu để nhà nước bao ăn!”
Nói xong, anh quay sang phía Hạ Ngọc, trên khuôn mặt nhợt nhạt cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể mời hai người vào nhà.
“Em đến rồi! Vào đi!”
Lãnh Uyển Nhi bị Mục Hạo Nhiên lạnh nhạt, trong ánh mắt nai tơ ban nãy ánh lên vẻ sắc lạnh. Cô ta dậm chân hai cái rồi thẳng người, huênh hoang bước đi, còn không quên chen vào giữa hai người Trương Diễm Diễm và Hạ Ngọc, hung hăng hích cho mỗi người một cái thật mạnh.
Trương Diễm Diễm không kịp đề phòng, có hơi loạng choạng đứng không vững nhưng đã kịp thời được Mục Hạo Nhiên đỡ lấy. Trong một khoảnh khắc, Trương Diễm Diễm có thể cảm nhận được bàn tay nóng rực như lửa đốt của anh đang chạm vào da thịt mình khiến cô cũng muốn phát bỏng. Hiển nhiên, không cần phải đo cũng biết anh sốt cao tới mức độ nào.
Khuôn mặt Trương Diễm Diễm phiếm hồng, cô ngại ngùng rút tay về rồi nhìn về phía Hạ Ngọc. Hạ Ngọc bị Lãnh Uyển Nhi hích vào đúng cánh tay đang bị thương, cũng may cánh tay đã được bó bột lại lên không ảnh hưởng gì đến quá trình hồi phục của vết thương, nếu không…không ai dám chắc được Lãnh Uyển Nhi sẽ bình anh vô sự mà rời khỏi nơi này!
Vào trong căn nhà của Mục Hạo Nhiên, ấn tượng đầu tiên của Hạ Ngọc với nó là toàn bộ căn nhà đều được trang trí với những màu sắc tối như đen, trắng,… Nội thất cũng được bố trí một cách tối giản nhất có thể, nếu không muốn nói là không trang trí bất cứ một cái gì! Đến cả một bức tranh treo tường cũng không!
Nhìn tổng quan, có vẻ như chủ nhà chẳng mấy quan tâm tới ngôi nhà này, coi nó như một chỗ để nghỉ ngơi chứ không phải là nhà.
“Mấy đứa cứ tự nhiên nhé! Anh không khách sáo đâu!” – Mục Hạo Nhiên có cảm giác đầu đau như búa bổ, đi đến ghế sofa ngồi xuống, day day mi tâm, hiển nhiên là vô cùng mệt mỏi. Nếu không phải vì ban nãy Hạ Ngọc nhắn tin nói anh ra có chuyện gấp thì anh vốn cũng chẳng định để ý đến cái cô Lãnh Uyển Nhi kia làm gì.
Mục Hạo Nhiên đã nói vậy thì đương nhiên Trương Diễm Diễm và Hạ Ngọc cũng không khách sáo rồi! Trương Diễm Diễm cầm cặp lồng hỏi.
“Nhà bếp ở đâu vậy?”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy thì mở mắt, chỉ vào một căn phòng rồi lại nằm xuống ghế sofa, cuộn tròn người nghỉ ngơi.
Hạ Ngọc cầm theo giỏ hoa quả Trương Diễm Diễm vừa mua đem xuống nhà bếp sau đó cả hai loay hoay ở trong đó rất lâu, còn Mục Hạo Nhiên thì cũng ngủ rất lâu.
Trong nhà bếp, tất cả mọi vật dụng đều rất đầy đủ nhưng cũng rất mới, thậm trí còn không có tới một vết xước như thể chưa từng có người động vào vậy.
Trương Diễm Diễm cầm lấy một chiếc nồi nhỏ, mở cặp lồng đổ cháo trong đó ra đun nóng lại. Vốn dĩ ban đầu cô chỉ định làm cháo, nhưng ban nãy khi sờ vào người anh, thấy toàn thân anh vẫn nóng ran thì cô có thể xác định một điều đó chính là anh chưa từng uống thuốc hạ sốt suốt hai ngày nay.
Nghĩ tới đây, cô đi đến chiếc tủ lạnh lớn ở góc phòng, mở ra định lấy nguyên liệu làm thêm vài món ăn nhưng…tủ lạnh vẫn mới nguyên, không có bất cứ một thứ gì bên trong, đến cả khí lạnh cũng không! Trương Diễm Diễm nhất thời cảm thấy lúng túng, quay sang cầu cứu Hạ Ngọc.
“Hạ Hạ! đây…rốt cuộc anh ta làm thế nào mà sông được đến ngày hôm nay vậy!?”
Hạ Ngọc đang rửa hoa quả, tay cô tuy bị thương nhưng các ngón tay vẫn có thể cử động được. Nghe vậy, cô bất giác quay đầu ra, nhất thời cũng có cùng biểu cảm với Trương Diễm Diễm. Vẫn may Hạ Ngọc đủ tỉnh táo để giải quyết nhanh chóng vấn đề.
“Diễm Diễm! Như vậy đi, cậu rửa hoa quả giúp mình, mình về nhà lấy chút nguyên liệu sang!”
“Được!” – Trương Diễm Diễm không từ chối, đóng tủ lại rồi đi đến thay vị trí của Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc đi về, lúc đi ngang qua phòng khách thì bước chân khựng lại. Cô đưa mắt nhìn Mục Hạo Nhiên với dáng ngủ cuộn tròn, cùng với căn hộ đơn sắc, không đồ trang trí, không có bất kì một nguyên liệu nào trong tủ lạnh thì mơ hồ đoán ra được chuyện gì đó. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát ném chuyện này ra sau đầu, tạm thời tính chuyện trước mắt trước đã.
Hạ Ngọc trở về nhà, vừa hay gặp dì Triệu trong bếp bèn hỏi mấy món ăn giúp giải cảm rồi đem hết nguyên liệu qua nhà Mục Hạo Nhiên.
Hạ Ngọc không giỏi nấu ăn lên chỉ có thể phụ Trương Diễm Diễm xử lý nguyên liệu, còn lại toàn bộ quá trình đều do tự tay Trương Diễm Diễm làm.
Khoảng 1 tiếng sau, Trương Diễm Diễm cuối cùng cũng bày biện xong đồ ăn lên bàn. Hạ Ngọc đưa rửa sạch tay sau đó đi gọi Mục Hạo Nhiên dậy.
“Anh! Dậy đi! Ăn cơm thôi!” – Hạ Ngọc nhẹ giọng gọi, bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào vai của anh.
Mục Hạo Nhiên đang say giấc nồng đột nhiên bị gọi dậy ánh mắt có chút mơ màng cộng thêm ảnh hưởng từ cơn sốt càng khiến ý thức của anh trở lên mơ màng, nửa mê nửa tỉnh trong nhất thời không nhận rõ người trước mặt là ai. Hay nói cách khác là anh đang trong tình trạng mê sảng, “trông gà hoá cuốc”!
Đột nhiên, Mục Hạo Nhiên đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Ngọc khiến cô thoáng chốc giật mình. Còn đang định rút tay về thì lại nghe anh yếu ớt nói ra một chữ khiến cô hoàn toàn từ bỏ việc thu tay về.
“Mẹ!”