Chương 18: Không phải lựa chọn mà là tình cờ
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 18: Không phải lựa chọn mà là tình cờ
“Thích không?” – Lục Duy Tùng thấy cô cười như vậy thì bèn hỏi.
Hai mắt Hạ Ngọc sáng lên, nhìn anh gật đầu lia lịa. Cô cười đến híp mắt, khẽ nhăn chiếc mũi xinh của mình lại tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
“Thích là được rồi!” – Lục Duy Tùng mỉm cười, một nụ cười ôn nhu, dịu dàng mà đến chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Cậu về luôn sao?” – Hạ Ngọc thôi cười, nhìn anh hỏi.
Lục Duy Tùng đang cất đồ, nghe vậy thì bàn tay hơi khựng lại nhưng rất nhanh sau đó anh liền khôi phục lại bình thường.
“Cậu ăn hoa quả trước đi rồi về!” – Hạ Ngọc đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt Lục Duy Tùng.
Ban nãy lúc Lục Duy Tùng đang chăm chú vẽ hình thì dì Triệu mang hoa quả lên, nhưng do còn dở tay lên Hạ Ngọc cũng chỉ đút cho anh ăn vài miếng.
Lục Duy Tùng đúng lúc cất đồ xong, nghe vậy thì đứng dậy.
“Mình đi rửa tay.”
Hạ Ngọc cũng đứng dậy, mở cửa phòng tắm. Đèn bên trong là đèn cảm nhiệt, chỉ cần có người bên trong đèn sẽ lập tức sáng lên, Lục Duy Tùng vừa bước vào, đèn phòng ngay lập tức sẽ sáng lên.
“Nước rửa tay ở bên kia!” – Hạ Ngọc chỉ vào chiếc máy bên cạnh vòi nước tự động.
Lục Duy Tùng ấn lấy nước rửa tay, rửa sạch màu vẽ bám trên tay rồi quay trở lại ngồi xuống bàn. Anh đưa tay cầm lấy chiếc dĩa của mình sau đó ăn hoa quả, ánh mắt nhìn xung quanh tham quan phòng Hạ Ngọc.
Căn phòng được bày trí rất ngăn nắp lấy màu xanh dương làm chủ đạo, trên trần căn phòng thi thoảng lại ánh lên những chấm sáng li ti, có đốm sáng to, có đốm sáng nhỏ, còn có cả mặt trăng và mây trắng. Cảm tưởng như cả một bầu trời đêm đã được thu nhỏ trong căn phòng của Hạ Ngọc vậy. Ánh sáng trong phòng cũng rất dịu nhẹ, không bị loá mắt cũng không gây cảm giác khó chịu.
Ánh mắt Lục Duy Tùng nhìn quanh một lượt sau đó dừng lại ở một khung ảnh nhỏ trên kệ sách.
“Sao khung ảnh đó lại không dựng lên vậy?”
“À hả!?” – Hạ Ngọc đang mải ăn hoa quả, nghe anh hỏi vậy thì nhìn quay người, nương theo ánh mắt của Lục Duy Tùng nhìn khung ảnh đó.
“Không có gì, tấm kính bị vỡ, mình chưa có thời gian đi thay, cảm thấy dựng lên sẽ rất xấu nên đợi bao giờ thay được rồi dựng lại.” – Hạ Ngọc khẽ mỉm cười, nhưng nhìn sâu trong ánh mắt lại như đang né tránh điều gì đó.
“Cậu có chơi game sao?” – Hạ Ngọc tự nhiên chuyển chủ đề, vươn tay lấy một quả nho bỏ vào miệng, cố gắng che dấu đi vẻ bất thường vừa hiện lên trong đáy mắt.
Lục Duy Tùng nghe vậy cũng không hỏi vì sao Hạ Ngọc lại biết. Đoán chắc lúc trước, khi mở điện thoại anh ra cô đã nhìn thấy.
“Ừm! Thi thoảng thấy chán thì sẽ chơi. Cậu biết chơi không?”
“Có, nhưng mình chơi là bản Việt. Hồi còn ở Việt Nam mình có chơi cùng bạn mình.” – Hạ Ngọc gật đầu, lại đâm lấy một miếng lê rồi đưa lên miệng. Lúc này khuôn mặt của cô đã khôi phục vẻ bình thường như trước, trả lời một cách rất tự nhiên.
“Bản Việt?” – Lục Duy Tùng nhướn mày, khó hiểu hỏi lại.
“À! Ở Việt Nam cũng có một trò chơi tương tự như vậy, cách thức chơi cũng giống nhau. Chỉ là tên gọi khác nhau thôi.”
Lục Duy Tùng gật đầu, đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi lại.
“Người khác đi du học đều đi sang mấy nước châu Âu, tại sao cậu lại chọn Việt Nam vậy?”
Hạ Ngọc nghe vậy thì buông dĩa xuống, ánh mắt chuyển sang khung ảnh ở cạnh bàn. Đó là bức ảnh cô chụp một ngày trước khi trở về Trung Quốc, cô vươn tay vuốt ve bức ảnh đó trong ánh mắt mang theo vài tia hoài niệm. Qua một hồi lâu, đôi môi trái tim đầy đặn của cô khẽ mấp máy, chầm chậm nhả ra vài chữ.
“Không phải lựa chọn mà là tình cờ.”
“Tình cờ!?” – Lục Duy Tùng kéo ghế ngồi sát lại, chống tay lên bàn, hiển nhiên là rất hứng thú.
“Ừm, là tình cờ! Khi đó mình vô tình xem được một đoạn video quay cảnh vịnh Hạ Long trên mạng. Mình là một người rất yêu cái đẹp nên ngay từ lần đầu tiên mình nhìn thấy, mình đã bị nó thu hút rồi, vì đang là thời gian nghỉ hè lên mình nằng nặc đòi bố mẹ cho đi đến đó chơi.”
“Sau đó thì sao?”- Lục Duy Tùng chăm chú nghe cô kể.
“Bố mẹ mình sau đó đã đồng ý, ngay lập tức cả nhà mình thu dọn hành lý rồi lên đường.”
Hạ Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi lại tiếp tục nói tiếp.
“Khoảnh khắc đầu tiên khi mình đặt chân đến vịnh Hạ Long, ấn tượng đầu tiên của mình về nơi này chính là nhịp sống ở đó không quá vội vàng, đủ chậm để chúng ta có thể hưởng thụ được cái đẹp mà thiên nhiên mang lại. Vì mình đến là mùa hè lên rất nhiều các khu du lịch đều mở cửa, lần đó mình chọn vịnh Hạ Long là điểm đến đầu tiên, tiếp đó là động Phong Nha – Kẻ Bàng, đi lên Tây Bắc ngắn ruộng bậc thang…” – Hạ Ngọc kể một loạt những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Việt Nam, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Lục Duy Tùng chăm chú nhìn Hạ Ngọc, khẽ cong môi nở một nụ cười dịu dàng, lẳng lặng ngồi nghe cô líu ríu bên tai nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy khó chịu.
“Cậu biết không, suốt ba tháng nghỉ hè, mình đã đi rất nhiều nơi nhưng đi mãi mà không hết lên mình đã đưa ra một quyết định hết sức táo bạo…” – Nói đến đây, Hạ Ngọc bỗng nhiên ngừng lại, không nói nữa. Ánh mắt nhìn Lục Duy Tùng hiện rõ vẻ mong chờ, ý tứ rõ ràng là muốn ánh đoán thử.
Lục Duy Tùng vẫn luôn nghe chăm chú, bỗng nhiên thấy cô ngừng lại liền hiểu ý. Anh bật cười, cất giọng nói dịu dàng.
“Mình không biết!”
Hạ Ngọc khẽ nhăn chiếc mũi xinh, nở nụ cười để lộ hai chiếc răng lanh rồi nói tiếp.
“Quyết định là ở đó luôn! Gia đình mình đã mua một căn resort ven biển vịnh Hạ Long, tại vì mình không thể chịu được cái nóng gay gắt nên mua nhà ở phía Bắc, thời tiết sẽ dễ chịu hơn.”
Hạ Ngọc hàn huyên rất lâu, dường như không biết mệt. Cô nói rất nhiều còn Lục Duy Tùng thì thi thoảng mới hỏi vài câu rồi lại im lặng nghe cô kể chuyện, vẻ mặt không hề mất kiên nhẫn.
“Buổi sáng ra biển tắm nắng, ngắm bờ cát trắng cùng nước biển xanh mát. Buổi tối là ra biển đi dạo, ngắm trăng trên treo mặt biển, ngắm những ánh đèn của tàu thuyền đánh cá, ngắm những vì sao lấp lánh trên trời và yên lặng lắng nghe tiếng sóng xô bờ, khung cảnh ấy…thật sự khiến mình không lỡ rời đi!”
“Vậy tại sao cậu lại trở về?” – Lục Duy Tùng chăm chú lắng nghe, nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm vấn đề, bèn đặt câu hỏi.
Hạ Ngọc nghe vậy thì đáy lòng chợt dâng lên nỗi buồn man mác, khẽ thở dài.
“Có một hôm, chú Chung, thư kí thân cận của bố mình báo công ty đột nhiên nhận được rất nhiều lời mời muốn bố mình làm đạo diễn chính. Sau khi chú Chung gửi qua, bố mình thấy nhiều kịch bản khá hay nên đã quay về. Mẹ mình cũng trở về nên mình cũng không còn cách nào khác.”
Lục Duy Tùng nghe vậy thì ngồi thẳng người tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bỗng trở lên âm trầm.
“Vậy là cậu sẽ không về Việt Nam nữa sao?”
Hạ Ngọc hơi phình má, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Có lẽ là vậy, xét theo tình hình công việc của bố mình thì chắc là đến khi mình tốt nghiệp cấp ba mình vẫn sẽ ở đây.” – Hạ Ngọc thuận tay vuốt ve khung ảnh được dựng ở góc bàn.
Có lẽ việc này đã trở thành một thói quen, mỗi khi cô suy nghĩ vấn để gì đó đều sẽ đưa tay vuốt ve một cái gì đó trước mặt.
Lục Duy Tùng nghe vậy ánh mắt vẫn luôn thâm trầm bỗng lóe lên tia mừng rỡ nhưng rất nhanh liền bị anh giấu nhẹm đi. Anh nhìn sang bàn tay đang vuốt ve khung ảnh của cô, mạnh dạn đoán.
“Đó là bức ảnh lúc cậu còn ở Việt Nam sao?”
Hạ Ngọc nghe vậy thì khẽ liếc xuống bức ảnh trên tay mình, thuận tay quay mặt hình về phía Lục Duy Tùng để anh xem.
Trong bức ảnh là một nhóm người đang nở nụ cười rất tươi, anh nhìn lướt qua đã có thể nhìn ra Hạ Ngọc đứng ở chính giữa bức ảnh. Phía sau lưng tất cả là biển đêm với sao trời lấp lánh, còn phảng phất cả ánh đèn của tàu thuyền đánh cá. Bên dưới bờ cát còn có một dong chữ được viết bằng tiếng Việt, Lục Duy Tùng xem không hiểu.
“Dòng chữ này là viết cái gì vậy?” – Lục Duy Tùng chỉ vào dòng chữ phía trên bờ cát trắng.
Hạ Ngọc nhoài người đến, trong phút chốc ánh mắt trở lên hơi mất tự nhiên. Qua một hồi lâu cô mới nhẹ giọng lên tiếng.
“Dòng chữ đó là viết tạm biệt mình!” – Hạ Ngọc không trực tiếp nói ra ý nghĩa của dòng chữ đó, mà lựa chọn một cách nói khác.
Ở một góc mà Lục Duy Tùng không nhìn thấy, Hạ Ngọc khi nói xong câu này bèn âm thầm thở phào trong lòng, cũng may mà anh không biết tiếng Việt, nếu không đâu có chuyện mà qua mặt anh dễ như vậy.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lục Duy Tùng reo lên, thu hút sự chú ý của cả hai người. Lục Duy Tùng quay bức ảnh về vị trí cũ, cầm điện thoại của mình mở ra xem, là mẹ của anh – Diêu Hà gọi đến.
[Mẹ!] – Lục Duy Tùng bắt máy, sau đó lên tiếng trước.
[Hạ Hạ thế nào rồi, tay bị thương không nặng chứ!] – Vừa nghe Lục Duy Tùng bắt máy, Diêu Hà đã vội hỏi han sức khỏe của Hạ Ngọc trước.
Ban nãy ăn cơm Lục Duy Tùng ăn rất nhanh không cùng mọi người nói chuyện như mọi khi. Ăn xong thì lại vội vã tầng lấy đồ rồi ra khỏi nhà, hỏi ra mới biết Hạ Ngọc bị thương sau đó anh cùng Vu Minh Đức và Mục Hạo Nhiên qua thăm cô. Bà nghe vậy thì có chút lo lắng, nói Lục Duy Tùng qua đó thì nhớ báo cho bà biết tình hình của cô, ấy vậy mà bà đợi mãi không thấy anh gọi về bèn phải gọi qua.
[Vâng, chỉ bị rạn xương nhẹ, không sao đâu ạ!]
[Không sao thì tốt rồi! Chỉ sợ vết thương lớn, sau này sẽ để lại di chứng thì khổ lắm, con hỏi thăm con bé giúp mẹ nhé!]
[Vâng ạ!]
[Ừm, mẹ cúp đây!]
Lục Duy Tùng đợi Diêu Hà cúp điện thoại rồi đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường. Trong phòng Hạ Ngọc có đến hai chiếc đồng hồ, một cái để treo trên cửa phòng, một cái để ở góc bàn học. Đảm bảo không bao giờ bị trễ nải thời gian.
“Muộn rồi, mình về đây!”
Hạ Ngọc liếc mắt đồng hồ điện tử để ở góc bàn, thấy đồng hồ điểm 21 giờ thì đứng dậy. Lục Duy Tùng qua đây lúc 19 giờ 30, anh vẽ xong là lúc 20 giờ 30, sau đó cả hai ngồi nói chuyện phiếm với nhau tới nỗi quên mất cả thời gian. Nếu không có cuộc điện thoại của Diêu Hà, thì chẳng biết hai người còn định tán gẫu đến bao giờ.
“Đi thôi, mình tiễn cậu.” – Hạ Ngọc cầm thương đĩa hoa quả đã trống trơn, đem xuống nhà.
“Đưa mình.” – Lục Duy Tùng không từ chối, đưa tay cầm lấy đĩa hoa quả trong tay Hạ Ngọc.
Xuống nhà, dì Triệu thấy Lục Duy Tùng cầm đĩa đi vào bếp thì đi nhanh tới cầm lấy cái đĩa trong tay cậu.
“Ôi! Để lát dì lên dọn là được rồi, sao phải phiền mấy đứa vậy chứ!”
“Dì không cần khách sáo đâu ạ, cháu tiện lên cầm xuống luôn.” – Lục Duy Tùng cười lịch sự nói.
Lục Duy Tùng ra khỏi bếp thấy bố mẹ Hạ Ngọc đang ngồi xem TV, anh đi tới gần rồi nói.
“Cô chú, cháu về đây ạ!”
“Ừm! Bao giờ rảnh lại đến chơi nhé!” – Hạ Thất Vũ đứng vậy, vỗ vai Lục Duy Tùng rồi tiễn anh ra cửa.
“Vâng ạ! Buổi tối lạnh, chú vào trong đi ạ!” – Lục Duy Tùng quay người, khách sáo nói.
“Vậy được, chú không khách sáo nữa nhé!”
“Vâng ạ!” – Lục Duy Tùng nói xong thì quay người đi ra ngoài, Hạ Ngọc đã đứng ngoài mở cổng chờ anh.
“Về cẩn thận nhé!” – Hạ Ngọc vẫy vẫy tay, tạm biệt anh.
Lục Duy Tùng ra ngoài, rũ mắt nhìn Hạ Ngọc trước mặt. Buổi tối mùa thu, sương đêm xuống khiến cho tiết trời trở lên se se lạnh. Anh nhìn Hạ Ngọc mặc một bộ quần áo ngủ khá mỏng manh, anh đưa tay kéo cổng lại rồi nói với Hạ Ngọc bên trong.
“Khóa cổng lại rồi lên nhà đi, trời lạnh!”
“Ừm, bai bai!” – Hạ Ngọc ấn nút khóa cổng tự động rồi quay người đi vào nhà. Đến hiên nhà cô vẫn quay lại vẫy tay với anh vài cái rồi mới thật sự vào trong.
Trở về phòng, Hạ Ngọc liền ngồi vào bàn học, tuy tay cô bị thương nhưng cũng không được phép lơ là bài tập vì dù sao cô cũng bị thương tay trái. Hạ Ngọc nghĩ tới đây cũng thầm cảm thấy may mắn vì bị thương ở tay trái, nếu không cho dù trí nhớ của Hạ Ngọc có tốt đến đâu cũng phải trào thua trước tổ hợp môn tự nhiên, thứ vẫn luôn là lỗ hỏng kiến thức lớn nhất của Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc quay người đến kệ sách bên cạnh tìm sách giáo khoa để học bài. Trong lúc tìm kiếm, tầm mắt vô tình rơi vào khung ảnh đang bị úp ở đó. Hạ Ngọc nhìn khung ảnh, ánh mắt hiện rõ vẻ đăm chiêu, qua một hồi lâu, Hạ Ngọc quyết định dựng nó lên trở lại.
Hạ Ngọc lấy được sách giáo khoa, quay người ấn nút mở rèm cửa. Cô luôn có thói quen như vậy, một phần là để giúp lưu thông không khí, một phần là để mỗi lần viết gì đó mà cảm thấy bí bách ý tưởng thì ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài một chút.
Rèm cửa vừa được đẩy hết ra, cũng là lúc đèn phòng của Lục Duy Tùng sáng lên, trùng hợp đến lỗi Hạ Ngọc còn tưởng rèm cửa phòng mình chính là công tắc đèn phòng anh.
Lục Duy Tùng cũng giống Hạ Ngọc, vừa trở về đã ngồi vào bàn học rồi học bài. Tuy nhiên anh lại không kéo rèm cửa nhưng qua hình bóng in trên rèm cửa có thể thấy được anh đang rất chăm chú.
Hạ Ngọc ngồi một lúc rất lâu, đem bài tập của mình làm xong xuôi, quay sang nhìn đồng hồ thấy đã điểm 23 giờ, cảm thấy ngồi lâu có chút mỏi người bèn đứng dậy dãn cơ vài cái rồi cầm lấy điện thoại đi sạc pin. Quay người lại đã thấy đèn phòng của Lục Duy Tùng vụt tắt liền biết anh đã đi ngủ. Hạ Ngọc đi đến cạnh bàn học, đóng sách lại, soạn sách rồi ấn nút kéo rèm tự động lại.
*Ting…ting – Âm báo tin nhắn của Hạ Ngọc vang lên sau đó màn hình điện thoại liền sáng lên hiển thị người gửi là Lục Duy Tùng. Hạ Ngọc nghe tiếng bèn quay người đến mở điện thoại ra xem.
[Lu_WS: Học xong thì nghỉ ngơi sớm đi!]
[Lu_WS: Đêm ngủ cẩn thận đừng đè lên tay.]
Lục Duy Tùng gửi liên tiếp hai tin nhắn, Hạ Ngọc đọc xong khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng.
[XY: Được! Ngủ ngon! (~_^)]
Phía bên kia, Lục Duy Tùng đọc xong tin nhắn của Hạ Ngọc gửi, ngay sau đó khuôn mặt của anh liền hửng đỏ mà không rõ lý do.
[Lu_WS: Ừm!]
Hạ Ngọc nghĩ rằng cuộc trò chuyện của hai người đến đây là kết thúc. Cô tắt điện thoại quay người toan trở về giường thì…
*Ting…ting… – Tiếng chuông điện thoại của Hạ Ngọc lại một lần nữa vang lên.
[Lu_WS: Ngủ ngon!]
Hạ Ngọc đọc xong thả emoji vào tin nhắn cuối cùng của anh rồi quay người trở về giường ngủ rất ngon. Còn Lục Duy Tùng thì bị hành động thả emoji của cô làm cho hoang mang, có trời mới biết một người trước nay chưa từng chúc người ta ngủ ngon như Lục Duy Tùng đã phải cố gắng thế nào mới ấn ra được hai chữ ấy. Ấy vậy mà…Hạ Ngọc lại chỉ thả emoji!? Anh nằm trên giường lật qua lật lại gần như mất ngủ cả đêm, đến tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lát.