Chương 16: "Mình...không chán ghét cậu!"
- Trang Chủ
- Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động - Tác giả: ATD7
- Chương 16: "Mình...không chán ghét cậu!"
Sau khi Lục Duy Tùng rời đi thì Hạ Ngọc cũng trở về vị trí cũ nhưng lúc này bên cạnh lại xuất hiện thêm bóng dáng của một người nữa, là Tạ Hải Yến, cô nhàn nhã ngồi vào vị trí ban đầu của Hạ Ngọc, nhìn thấy Hạ Ngọc thì gật đầu một cái xem như chào hỏi. Hạ Ngọc cũng nhìn cô một cái, khẽ cong môi mỉm cười rồi ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh.
Bởi vì không phải thi đấu chính thức nên thời gian nghĩ ngơi tùy hai đội quyết định, sau đó quyết định nghỉ 15 phút. Thời gian 15 phút nghỉ ngơi rất nhanh liền qua đi, trận đấu thứ hai bắt đầu, khi trận đấu vừa bắt đầu thì cũng là lúc tiếng chuông tan trường vang lên, phía ngoài sân bóng rổ trở nên đông hơn bình thường.
Đội của Lục Duy Tùng đang thảo luận cũng dần tản ra rồi đi vào sân, ai vào vị trí của người đó, mỗi một người trong năm người họ đều mang trong mình một sức hút mê người thu hút tất thảy ánh nhìn của người khác. Lục Duy Tùng lạnh lùng cao ngạo, Vu Minh Đức tự tin phóng khoáng, Mục Hạo Nhiên hờ hững tùy tiện, Mặc Chấn Phong thì vóc dáng mê người, còn riêng Kiều Duy Bảo là trường hợp ngoại lệ.
Tuy anh không có vóc dáng mê người như bốn người còn lại nhưng bù lại khuôn mặt mang những đường nét dịu dàng và tính cách ôn nhu và dáng người mập mạp có phần giống một chú gấu bông ấm áp của anh lại rất được lòng phái nữ. Hơn nữa, vóc dáng của anh cũng không hề khiến anh di chuyển chậm chạp mà ngược lại, anh rất nhanh nhẹn.
Trái bóng được tung lên, Lục Duy Tùng nhanh chóng nhảy lên đẩy bóng qua sân bên kia, Vu Minh Đức nhanh chóng thay đổi vị trí chạy lên giành được bóng. Các thành viên còn lại cũng nhanh chóng chạy lên tiếp ứng, chỉ có một mình Mặc Chấn Phong là ở lại nửa sân phòng thủ, cẩn thận quan sát tình hình phía sân bên kia.
Phía bên kia sân, Lục Duy Tùng có khả năng ghi điểm nhất thì lại đang đứng giữa vòng vây của hai người đội bạn, Vu Minh Đức hiện đang giữ bóng thì bị chặn ngang trước mặt, Kiều Duy Bảo và Mục Hạo Nhiên cũng chẳng khá hơn là bao. Mặc Chấn Phong thấy vậy thì chạy nhanh đến chỗ trống bên hông của Vu Minh Đức, nhân lúc không ai để ý khẽ ra hiệu mắt với cậu.
Vì mọi người đều quen nhau từ trước, cũng cùng nhau thi đấu nhiều lần nên mức độ hiểu ý không cần phải dùng lời để nói, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được tất thảy ý của đối phương.
Vu Minh Đức khẽ gật đầu, hơi thẳng người một chút nhìn thẳng Lục Duy Tùng phía trước. Trao đổi ánh mắt xong, Vu Minh Đức nhanh chóng truyền nhanh bóng cho Mặc Chấn Phong, anh chuẩn xác đón bóng rồi dần gần đến rổ. Ba người đội bạn, hai người kèm Lục Duy Tùng, một người kèm Vu Minh Đức tất thảy đều chuyển hường mục tiêu sang Mặc Chấn Phong. Mặc Chấn Phong bình tĩnh, duy trì đập bóng tại chỗ, không tiến lên cũng không lùi xuống, mấy người kia thấy vậy thì tiến lên áp sát anh hơn, nhân lúc này, Mặc Chấn Phong đẩy bóng ra phía sau cho Vu Minh Đức. Vu Minh Đức nhanh chóng bắt được, vốn đang định ghi bàn thì một người trong số đó phản ứng rất nhanh, ngay lập tức chặn ngang trước anh, không cho anh cơ hội ghi điểm.
Ánh mắt Vu Minh Đức thoáng hiện vẻ đăm chiêu nhất thời không nghĩ ra cách giải quyết. Anh đưa mắt nhìn qua Lục Duy Tùng phía đối diện, thấy ánh mắt anh hướng xuống dưới, Vu Minh Đức ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra. Anh khẽ cong môi cười, là nụ cười của sự chiến thắng, anh di chuyển nhanh qua bên phải, người trước mặt cũng nhanh chóng dịch sang. Trong đầu Vu Minh Đức lóe sáng, chính là lúc này!
Anh nhanh như chớp lấy cơ hội đập bóng xuống đất, bóng nảy lên thành hình chữ V đẹp mắt qua háng của người trước mặt, người nọ nhìn cảnh tượng trước mặt nhất thời ngơ ngác không kịp phản ứng. Khi phát giác ra, quay người lại đã thấy Lục Duy Tùng đang thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt, chiều cao gần 1m90 như cho anh thêm đôi cánh, bay lên úp thẳng trái bóng vào rổ thành công giành được 2 điểm trước những ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Hạ Ngọc bị một màn trước mắt làm cho bất ngờ, cô đứng bật dậy, tròn xoe mắt kinh ngạc, hai tay che miệng không thốt lên lời. Không riêng Hạ Ngọc, tất cả những người ở đó chứng kiến đều không giấu nổi kinh ngạc xen lẫn phấn khích, những nữ sinh đứng xem phía ngoài thấy một màn này cũng điên cuồng mà hú hét, hiển nhiên là không cưỡng nổi sức hút đột ngột này của anh.
Nhóm người Vu Minh Đức cũng không ngoại lệ. Ba người quen biết Lục Duy Tùng đã lâu nhưng chưa từng thấy anh thực hiện kĩ thuật úp rổ bao giờ dù là tập thôi cũng chưa. Vu Minh Đức cười sảng khoái lao đến ôm lấy Lục Duy Tùng, vẻ mặt phấn khích. Ban nãy anh vốn chỉ định truyền để Lục Duy Tùng ném ba điểm nhưng không ngờ anh lại đổi thành úp rổ khiến anh nhất thời không tiêu hóa được.
Vu Minh Đức mở miệng định nói gì đó nhưng những nữ sinh vây quanh phía ngoài vừa mới im lặng đột nhiên lại điên cuồng hú hét đến át cả tiếng người nói chuyện trong sân. Họ không đi vào sân mà chỉ đứng ngoài sân mà hú hét, lưới thép phía sau lưng Hạ Ngọc cũng bị một màn kích động của nữ sinh làm cho rung lắc dữ dội, cơ hồ muốn xô đổ cả lưới sắt mà chạy vào sân.
Vu Minh Đức nhất thời bị này dọa cho ngây ngốc không hiểu chuyện gì, chỉ nghe vang vảng trong gió truyền đến một câu nói rất mơ hồ của mấy nữ sinh đứng phía sau.
“Cơ bụng cậu ấy đẹp quá! Aaaa…! Thật muốn đưa tay sờ vào nó quá!”
Vu Minh Đức quay người nhìn quanh, liền đó ánh mắt dừng lại trên người một người cách đó không xa – Mặc Chấn Phong. Cái nắng của mùa thu tuy không gay gắt như mùa hạ nhưng vận động lâu cũng đủ để khiến người ta đổ mồ hôi. Mồ hôi nương theo mái tóc của Mặc Chấn Phong rũ xuống, nhỏ xuống từng giọt từng giọt xuống mặt anh. Có vài giọt rơi vào mắt anh khiến anh cảm thấy cay mắt khó chịu, anh không nghĩ thêm gì trực tiếp vén áo lên lau đi mồ hôi trên mặt để lộ ra cơ bụng tám múi cuồn cuộn hiện rõ từng múi như tranh vẽ, trên đó còn lấm tấm mồ hôi hòa cùng nước da rám nắng của anh càng khiến nó toát ra một vẻ đẹp chết người. Một màn này vừa vặn rơi vào mắt những nữ sinh ngoài kia ngay lập tức tạo lên một khung cảnh chấn động, ai nấy đều khao khát muốn đương chạm vào.
Mặc Chấn Phong nghe tiếng hét mới nhất thời nhớ ra bèn buông tay chỉnh lại trang phục. Thật ra đây vốn dĩ chỉ là hành động vô thức của anh. Trước đây khi tập luyện bóng đã cũng không có nhiều nữ sinh vây quanh xem tới như vậy, phần lớn đều là nam giới lên cũng chẳng có gì phải kiêng dè.
Trận đấu tiếp tục, đội Lục Duy Tùng vẫn tiếp tục giữ bóng và tiếp sau đó là những cú đáp 3 điểm của Vu Minh Đức, Kiều Duy Bảo và Mặc Chấn Phong và Mục Hạo Nhiên liền liên tiếp lên rổ và ném 2 điểm, Cứ như vậy, hiệp 2 trở lên kích thích hơn hẳn. Hạ Ngọc lúc này rốt cục cũng hiểu vì sao ở hiệp 1 đội của Lục Duy Tùng lại ít di chuyển như vậy, thì ra là giữ sức cho những hiệp sau.
Đồng hồ đếm ngược chỉ 3 phút cuối của hiệp đấu. Đội của Lục Duy Tùng đã vươn lên dẫn trước, bỏ xa đội ban đến 10 điểm, tỉ số hiện tại là 40 – 30 vậy nên phía đối phương đang cực kì gấp rút để thu hẹp khoảng cách điểm số giữa hai đội.
Còn 2 phút, một thành viên đội bạn truyền bóng đi, người được truyền không cẩn thận bắt hụt, lực bóng rất mạnh, quả bóng cứ thế bay thẳng về phía của Hạ Ngọc, nhưng đúng hơn là vị trí bên cạnh Hạ Ngọc mà người ngồi bên đó lại chính là Tạ Hải Yến.
Mọi người ai nấy đều hướng mắt nhìn theo hướng quả bóng bay tới, phản ứng đầu tiên là né đi hoặc đưa tay ra đỡ mà tất cả đều lựa chọn cách đầu tiên, ngồi thụp xuống đất tránh đi. Tạ Hải Yến cũng muốn né nhưng dường như sự sợ hãi đã khiến cả người cô đông cứng lại, không thể cử động. Cô ngồi co rúm người, đưa hai tay che mặt, Hạ Ngọc ngồi cạnh bất giác đưa tay ra, quả bóng lao nhanh tới, bay qua đập mạnh vào cổ tay Hạ Ngọc, cô bị đau kêu nên một tiếng, cúi xuống ôm lấy tay mình, sắc mặt trở nên tái mét.
Lực tay nam giới quả thực rất mạnh, cổ tay của Hạ Ngọc cũng chỉ có thể khiến tốc độ của bóng chậm lại một chút, lực sát thương vẫn rất mạnh. Khi quả bóng thiếu chút nữa khiến Tạ Hải Yến bị thương, cô sợ hãi nhắm tịt mắt co rúm người lại. Qua một hồi lâu, Tạ Hải Yến không cảm thấy bất kì một cơn đau nào truyền thì mới mơ hồ mở mắt ra, chỉ thấy quả bóng đã được một bàn tay to chặn lại.
“Cảmm…Cảm ơn cậu!” – Tạ Hải Yến nói, giọng nói có chút run rẩy, rõ ràng chưa hết hoảng sợ.
“Cậu không sao chứ?” – Mặc Chấn Phong đặt quả bóng qua một bên, cúi người hỏi.
Tạ Hải Yến lắc đầu.
“Hạ Hạ, tay cậu có sao không?” – Kiều Duy Bảo chạy tới hỏi.
Ban nãy chính mắt anh thấy Hạ Ngọc đã đưa tay ra chắn bóng lại. Lực bóng mạnh như vậy, mà tay của Hạ Ngọc thì rất nhỏ, lại rất yếu, cơ hồ chỉ có da bọc xương, làm sao có thể chịu được một lực bóng mạnh như vậy.
Hạ Ngọc hơi ngước mặt lên nhìn Kiều Duy Bảo, định mở miệng nói không sao nhưng tay trên tay lại truyền đến một cơn đau khiến Hạ Ngọc cau chặt mày, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Kiếm Hiệp Hay
“Hơi đau chút thôi, có lẽ không tổn thương đến xương cốt đâu.” – Hạ Ngọc cố gắng chấn an mọi người, có lẽ cũng là đang chấn an chính bản thân mình.
Có trời mới biết Hạ Ngọc sợ đau tới mức độ nào. Dù chỉ là một cơn đau bình thường cũng đủ để khiến cô khó chịu.
Miệng thì nói không sao nhưng sắc mặt cô hiện tại đã hoàn toàn bám đứng cô. Sắc mặt tái mét cùng những tầng mồ hôi lạnh đang không ngừng rịn ra trên trán đã khiến người ta hiểu rõ hết thảy. Khoảng cách từ ghế khắn giả đến sân bóng không xa, mà người kia cũng truyền bóng ở gần mép sân thành ra dù cho có được lực cản không khí cản lại thì vẫn sẽ đem theo một lực sát thương nhất định.
“Đến phòng y tế trước đã, nẹp tay lại rồi đến bệnh viện kiểm tra.” – Mục Hạo Nhiên đỡ Hạ Ngọc đang ngồi cúi người ôm tay dưới đất dậy. Khoảnh khắc cô ngẩng mặt lên, trong khóe mắt còn vương chút lệ, rõ ràng là cô thật sự rất đau, cũng rất muốn khóc nhưng phải cố kìm nén lại.
“Không sao đâu ạ, để em tự xuống!”
“Mình đi cùng cậu!” – Vu Minh Đức quay người đi theo sau Hạ Ngọc.
“Không sao đâu, các cậu chơi tiếp đi, lát về nhớ đợi mình là được rồi!” – Dứt lời, Hạ Ngọc quay người đi thẳng xuống phòng y tế. Trận đấu cũng vì sự cố này mà kết thúc sớm, cuối cùng cũng chẳng ai quan tâm tới kết quả nữa.
………………….
Phòng y tế.
Cô y tế nhìn cổ tay sưng to biến dạng của Hạ Ngọc, không khỏi nhíu mày, có chút xót. Tạm thời Hạ Ngọc đang chườm đá để giảm sưng trước rồi mới có thể tiến hành kiểm tra được.
“Bộ trường học có khủng bố hay sao mà nắm người bị thương vậy!” – Chu Ngọc Lam, giáo viên y tế vừa sơ cứu tạm thời cho Hạ Ngọc xong, quay ra đã thấy sáu người đứng dàn hàng ngoài cửa, trong phút chốc cảm thấy bất ngờ.
“Nào nào, mấy đứa bị thương ở đâu vào đây cô xem cho.” – Chu Ngọc Lam vẫy tay với mấy người ngoài cửa.
Vu Minh Đức từ lúc bước vào ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên người Hạ Ngọc đang ngồi trên giường, nghe vậy cũng không rời mắt đi chỉ thuận miệng đáp.
“Bọn em không ai bị thương ạ! Cậu ấy không sao chứ ạ!”
“À, em ấy chỉ bị thương nhẹ thôi!”
Phía ngoài cửa Vu Minh Đức, Lục Duy Tùng, Mặc Chấn Phong, Mục Hạo Nhiên, Kiều Duy Bảo và cả Tạ Hải Yến nghe vậy thì tâm trạng rốt cục cũng thả lỏng nhưng hàng lông mày cau chặt lại.
“Mọi người…Ra ngoài trước đi ạ!” – Hạ Ngọc liếc ánh mắt khó xử nhìn sáu người ngoài cửa.
Mục Hạo Nhiên nghe Hạ Ngọc thì lui ra trước, anh đưa tay kéo mấy người còn lại ra ngoài. Vu Minh Đức, Lục Duy Tùng và Kiều Duy Bảo tuy không tình nguyện nhưng vẫn bị Mục Hạo Nhiên mạnh mẽ kéo ra rồi đóng cửa lại.
Bên trong, tay của Hạ Ngọc qua một thời gian chườm đá đã đỡ sưng hơn.
“Cô Chu, tay em có thể làm kiểm tra chưa ạ?”
Chu Ngọc Lam nghe vậy thì quay người đi đến bỏ túi chườm trên tay Hạ Ngọc xuống, nhẹ giọng nói.
“Để cô kiểm tra một chút, nếu đau nhớ nói cho cô biết!”
Hạ Ngọc Im lặng gật đầu, nhìn chằm chằm vào tay mình. Cô thà rằng chịu một cơn đau kéo dài còn hơn là cơn đau đột ngột, giày vò tâm trạng người ta như vậy thật không tốt chút nào!
“Ban nãy em đưa tay ra chắn bóng có phải rất hoảng không?” – Chu Ngọc Lam không chắc chắn hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cổ tay Hạ Ngọc.
“Vâng ạ! Lúc đó bóng bay rất nhanh lên em khá hoảng ạ!” – Hạ Ngọc thành thật trả lời.
“Vậy thì đúng rồi!” – Chu Ngọc Lam thở dài một hơi, chắc chắn với suy nghĩ của mình.
“Đúng gì ạ?” – Hạ Ngọc hơi nhướn mày, khó hiểu hỏi.
“Nếu em đỡ bóng đúng vào bàn tay thì nhẹ hơn rồi! Đằng này do tâm lý của em lúc đó của em nên để bóng đập vào khớp cổ tay. Tạm thời chỉ thấy tay em đang trật khớp thôi, cô sẽ nắn lại giúp em còn em phải đến bệnh viện kiểm tra thêm, nói không trừng đã bị rạn xương rồi.”
“Nắn…nắn khớp ạ?” – Hạ Ngọc nghi hoặc hỏi lại.
Nhưng còn chưa đợi cô chuẩn công tác tâm lý, Chu Ngọc Lam đã xoay xoay tay cô vài cái “khậc!” một tiếng khớp tay đã trở về bình thường. Hạ Ngọc kinh hoàng hét lớn một tiếng, ngay sau đó cánh cửa phòng y tế liền bị đẩy mạnh ra liền đó Vu Minh Đức chạy vọt vào quỳ một gối xuống trước mặt Hạ Ngọc, ngước mắt nhìn cô.
“Sao vậy!?”
Hạ Ngọc không trả lời mà lắc đầu, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng hiển nhiên là rất đau. Nhưng con đau rất nhanh đã qua đi, nếu cô không cử động tay thì sẽ không cảm thận được cơn đau buốt, bây giờ chỉ còn cơn đau ê ẩm, có lẽ giống như cô Chu nói, đã bị rạn xương.
Lục Duy Tùng thì bình tĩnh hơn, anh đi đến bên bàn làm việc, lấy vài tờ giấy rồi đi đến thấm mồ hôi trên trán cho Hạ Ngọc.
“Mấy đứa tránh ra một chút đi!” – Chu Ngọc Lam đi lấy nẹp đến nẹp tay cho Hạ Ngọc rồi lại căn dặn.
“Em đến bệnh viện chụp tay xem, cô nghi ngờ còn bị rạn xương nữa!”
“Vâng ạ, em cảm ơn!”
Hạ Ngọc nói rồi đứng dậy đi xuống giường.
“Không sao chứ?” – Hạ Ngọc vừa ra ngoài Kiều Duy Bảo đã lo lắng hỏi.
“Không sao, bay giờ mình đến bệnh viện kiểm tra, mọi người về trước đi ạ!”
Mục Hạo Nhiên nghe vậy, trong đầu đột nhiên lóe sáng, anh đẩy Lục Duy Tùng lên trước rồi kéo Vu Minh Đức và Kiều Duy Bảo đi về phía ngược lại, mục đích quá rõ ràng.
“Duy Tùng, em ấy mới về không biết đường đâu, em đưa em ấy đi đi! Bọn anh về trước nhé!”
Lục Duy Tùng không từ chối, anh đi đến bên cạnh Hạ Ngọc. Có điều…cả hai đi cạnh nhau mà như cách xa cả ngàn dặm, không ai nói với ai một câu nào, bầu không khí cứ như vậy mà chìm vào im lặng.
“Mắt mình…sinh ra đã như vậy rồi!” – Lục Duy Tùng lên tiếng trước, phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
“Hả?” – Hạ Ngọc khó hiểu nhìn anh.
“Ban nãy dọa cậu sợ rồi phải không!? Thật ra mình không thích người lạ chạm vào người lên mới phản ứng như vậy!” – Lục Duy Tùng kiên nhẫn giải thích.
“À…Mình xin lỗi, mình đường đột rồi! Hành động đó khiến cậu chán ghét lắm hả!?” – Hạ Ngọc nhẹ giọng nói, cũng không nhìn anh, bàn tay nhỏ đặt bên hông khẽ siết chặt lại.
Lục Duy Tùng để ý tới bàn tay đang siết chặt kia của Hạ Ngọc, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Sớm biết cô là một con thỏ cụp tai thế này thì ban nãy đã không dọa cô sợ rồi. Giọng nói từ tốn của Lục Duy Tùng vang lên, anh đưa tay xoa xoa cổ mình, ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.
“Đúng là mình rất chán ghét hành động đó nhưng…mình…không chán ghét cậu!”