Chương 13: "Yêu Nữ"
“Con nhỏ chết tiệt này!” – Mục Hạo Nhiên nghiến răng nói, tay siết chặt thành nắm đấm.
………………….
Buổi trưa, sau khi tan học.
Đinh Thạch Nhiên, bạn cùng bàn của Hạ Ngọc cất sách vở vào cặp xong thì anh ngồi im một hồi, hai tay bấu vào nhau lưỡng lự lên tiếng.
“Hạ Ngọc, chuyện này…thành thật xin lỗi. Hôm nay nhà mình có chuyện đột xuất nên…” – Đinh Thạch Nhiên cúi gằm chắp hai tay vào đầu, thành khẩn nói.
Đinh Thạch Nhiên còn chưa nói hết câu thì Hạ Ngọc đã hiểu ý, cô mỉm cười, lên tiếng cắt ngang lời anh.
“Được rồi! Cậu về đi, để mình trực nhật cho!”
Đinh Thạch Nhiên nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nắm lấy tay Hạ Ngọc, vẻ mặt cảm kích.
“Hạ Hạ ơi, cậu thật sự là cứu tinh của mình mà! Sau này cậu cần giúp gì cứ nói với mình nhé!”
Hạ Ngọc không rút tay ra, chỉ mỉm cười nói tiếp.
“Cậu còn không về, không sợ bị muộn sao?”
“Mình về ngay đây! Cảm ơn cậu nhé!”
“Được rồi, dù sao cậu cũng ngồi cạnh mình, mình cũng không sợ cậu sẽ chạy mất!” – Hạ Ngọc nhẹ giọng trêu chọc.
“Không chạy, không chạy! Mình về nha!” – Đinh Thạch Nhiên cầm balô chạy ra ngoài cửa, còn không quên vẫy tay chào Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc không đáp lại mà chỉ xua xua tay. Đinh Thạch Nhiên quay người đeo balô vào, vừa quay người lại thì không may đụng trúng Lục Duy Tùng đi ngang qua, trên tay cầm một chiếc khăn lau bảng.
Lục Duy Tùng không lên tiếng cũng không động đậy, ánh mắt thâm trầm nhìn Đinh Thạch Nhiên. Đinh Thạch Nhiên biết mình sai lên chủ động xin lỗi rồi rời đi, Lục Duy Tùng cũng không nán lại.
Hạ Ngọc ngồi trong lớp, cô lấy điện thoại gửi cho Dạ Khả Vân một tin nhắn rồi bắt đầu trực nhật.
[XY: Hôm nay đến bàn mình trực nhật, các cậu về trước đi nhé! Không cần đợi mình đâu!]
Nhóm Dạ Khả Vân đang đợi ở bên xe bus, mãi không thấy Hạ Ngọc ra thì cũng đang định nhắn tin cho cô. Thấy tin nhắn của Hạ Ngọc, Dạ Khả Vân ngay lập tức nhắn lại.
[Killer Whale: Được! Lát về cẩn thận nhé!]
[XY: Được!]
Dạ Khả Vân tắt điện thoại, ánh mắt liếc nhìn sang hai người bên cạnh, cụ thể là Trương Diễm Diễm và Mục Hạo Nhiên.
Từ lúc ra bến xe Mục Hạo Nhiên vẫn luôn lườm Trương Diễm Diễm tới lỗi mắt cũng sắp lác luôn, hai tay siết chặt thở phì phò, lồng ngực không ngực phập phồng. Nhiêu đây đã đủ để thấy anh đang tức giận đến mức nào. Nhưng trái ngược hoàn toàn với anh, Trương Diễm Diễm lại chẳng có phản ứng gì, vẫn thản nhiên đứng bấm điện thoại như chưa có chuyện gì xảy ra, khóe miệng thi thoảng lại hiện lên vài nụ cười.
Kít…!
Xe bus dừng lại trước trạm để đón trả khách, Dạ Khả Vân, Vu Minh Đức và Kiều Duy Bảo lần lượt lên xe. Đợi ba người lên xong Trương Diễm Diễm mới cất điện thoại vào túi, vừa bước một chân lên bậc thì Mục Hạo Nhiên đã nhanh hơn. Anh lao lên trước, dang hai tay chặn ngang cửa xe, dùng vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn Trương Diễm Diễm như thể “có giỏi thì bước qua xác tôi đi!”.
Trương Diễm Diễm cảm thấy Mục Hạo Nhiên thật sự rất ấu trĩ, cô không thèm so đo với anh. Bước xuống đi từ cửa sau lên, nhưng Mục Hạo Nhiên đâu dễ dàng từ bỏ như vậy. Anh lại một lần nữa bám theo rồi chặn cửa bằng cách tương tự. Trương Diễm Diễm hít sâu một hơi kìm chế sự tức giận của bản thân, lạnh mặt nhìn anh. Mục Hạo Nhiên cũng không chịu để bản thân yếu thế, vênh mặt “dùng cằm” nhìn Trương Diễm Diễm.
“Ấu trĩ!” – Trương Diễm Diễm nhàn nhạt nói.
Mục Hạo Nhiên không bị lời khiêu khích này của Trương Diễm Diễm dụ cho mắc bẫy.
“Tôi cứ ấu trĩ thế đấy! Ai kêu cô chọc phải người ấu trĩ như tôi làm gì!”
Trương Diễm Diễm nhìn anh chăm chú, vẻ mặt không đổi, khi nghe anh nói xong thì nở một nụ cười trìu mến. Đoạn, cô giơ tay đập mạnh tay anh xuống, Mục Hạo Nhiên không ngờ cô sẽ làm như vậy, không kịp đề phòng mà ngã chúi đầu xuống. Trương Diễm Diễm liếc anh một cái rồi thản nhiên bước qua, Mục Hạo Nhiên nằm dưới đất sa sầm mặt.
“Chết tiệt! Trương…!” – Mục Hạo Nhiên ngẩng mặt lên nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng vừa ngẩng mặt lên anh đã vội quay phắt mặt đi từ mặt đến tai đều ửng đỏ dần lên.
“Em học sinh kia, em có định đi lên xe không thế? – Bác tài mất kiên nhẫn, nhìn gương chiếu hậu hỏi.
“Có ạ!” – Mục Hạo Nhiên đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi trên người rồi tìm một ghế trống ngồi xuống. Miệng còn lẩm bẩm.
“Tự nhiên cho học sinh mặc váy làm gì không biết!” – Mục Hạo Nhiên nói rất nhỏ, chỉ một mình anh có thể nghe thấy.
………………….
Trường học.
Lúc này Hạ Ngọc đã sếp gọn ghế lên mặt bàn xong, cô đi xuống cuối lớp lấy chối và hót rác, cẩn thẩn quét sạch từng ngóc ngách trong lớp học. Xong xuôi, cô cầm lấy rẻ lau bảng đi ra nhà vệ sinh giặt rẻ, vừa ra đến cửa đã thiếu chút va phải Lục Duy Tùng cũng đang lấy nước lau sàn.
Lục Duy Tùng liếc mắt nhìn cô một cái rồi đi tiếp, Hạ Ngọc cũng đi theo ngay sau anh. Bảng tiết cuối viết khả nhiều lên Hạ Ngọc phải lau đi lau lại nhiều lần mới sạch, đến khi Hạ Ngọc lau xong bảng thì trường học đã rất vắng người. Lau xong bảng, Hạ Ngọc lại đi xuống cuối lớp lấy xô đi lấy nước về lau nhà, vừa ra đến cửa thì lại gặp Lục Duy Tùng đi đổ nước, cô lại kéo theo xô nước đi theo sau anh.
Lục Duy Tùng đổ nước xong thì chưa đi vào ngay, mà anh quay người đi vào nhà vệ sinh. Khi lấy nước xong, vì xô nước vừa to vừa nặng nên Hạ Ngọc định nhờ Lục Duy Tùng xách giúp nhưng quay sang lại chẳng thấy anh đâu. Thật ra xô nước là kiểu hiện đại có bánh xe để tiện di chuyển nhưng đoạn nhà vệ sinh lại có bậc thang lên không thể kéo xổ lên bậc thang được. Hạ Ngọc đợi một hồi nhưng không thấy Lục Duy Tùng đi ra, cô đành phải tự mình xách lên.
Hạ Ngọc mở bánh xe rồi kéo đi đến đoạn bậc thang thì đóng bánh xe lại. Cô cúi người thử xách lên nhưng xô nước vừa to vừa nặng, hoàn toàn quá sức với một người nhỏ bé như Hạ Ngọc. Hạ Ngọc lại đặt xô nước xuống, đổ bớt nước trong xô đi rồi thử xách lên, lần này đã không còn nặng như trước nữa, nhưng vì trong xô khá đầy nước lên mỗi bước chân của cô đều khiến nước trong xô sóng sánh trực trào sánh ra ngoài, bước thêm một bước nữa nước trong xô đã sánh ra ngoài, làm ướt chân váy và giày của Hạ Ngọc. Hạ Ngọc đặt xô nước lại, chạy vào nhà vệ sinh lấy giấy lau váy và giày. Lúc quay lại đã thấy xô nước được xách lên, bên cạnh là một nam sinh lạ mặt đang ngây người nhìn quanh, cậu ta đưa tay xoa xoa mái tóc sau đầu rồi liếc xuống xô nước một cái toan rời đi. Hạ Ngọc thấy vậy thì liền đi nhanh tới, mỉm cười với nam sinh đó.
“Cảm ơn cậu nhé!”
Nam sinh nghe sau lưng truyền đến giọng nói thì bèn quay phắt người lại, nhìn Hạ Ngọc ngượng ngùng nói.
“À…không có gì đâu! Cậu không trách mình là may rồi!”
Hạ Ngọc khó hiểu hỏi.
“Sao mình lại trách cậu chứ?!”
“Lỡ đâu cậu đi đổ nước thì sao!”
Hạ Ngọc nghe vậy thì mỉm cười.
“Không đâu, mình còn chưa lau sàn nữa! Cảm ơn cậy nhé!”
Nam sinh nọ xua tay. “Không đâu, cậu học lớp nào để mình xách vào giúp cậu!”
Lần này thì đến Hạ Ngọc từ chối, cô xua tay nói.
“Không cần đâu, cái này có bánh xe kéo, mình tự kéo là được rồi!”
“Vậy mình đi trước nhé!”
“Ừm! Cảm ơn cậu!”
Nam sinh nọ không trả lời nữa mà rời đi luôn, khi đi đến cầu thang lên xuống thì dừng lại nói với người ở đó.
“Cậu ấy không nghi ngờ gì cả!”
“Cảm ơn!”
Hạ Ngọc lau sàn rất kĩ, vừa lau vừa ngân nga hát, một lúc lâu sau cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ thấy đã muộn bèn nhanh chóng thu dọn rồi đi về. Lúc ra về Hạ Ngọc cố ý đi qua lớp A3 bên cạnh nhưng chỉ thấy cửa sổ được đóng kín, đèn trong phòng sớm đã được tắt hết. Hạ Ngọc lại nhìn ra sân trường, sân trường đã vắng tanh chỉ còn lại một mình Hạ Ngọc, cô lấy tai nghe mở một bài hát để nghe, sau đó mở ô che, tung tăng nhảy chân sáo dưới nắng vàng, miệng ngân nga hát theo giai điệu bài hát đó. Đoạn, Hạ Ngọc nhớ ra bản thân chưa gọi cho Lâm quản gia đến đón bèn dừng lại, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm quản gia.
[XY: Chú! Phiền chú đến trường một chuyến đón cháu nhé! Cháu trực nhật giờ mới về ạ!]
[Lâm Mộc: Được! Cháu tìm chỗ nào có mái che ngồi đợi chú nhé! Chú đến ngay!]
[XY: Vâng!]
Hạ Ngọc tắt điện thoại tiếp tục phát bài hát đang nghe, ra đến cổng cô đi đến ngồi ở trạm xe bus, ở đó có mái che lên không nắng. Vừa ra đến nơi, Hạ Ngọc đã gặp Lục Duy Tùng cũng đang đứng đó, cô ngập ngừng một lát rồi đi đến chủ động bắt chuyện.
“Cậu…vẫn chưa về sao?” – Hạ Ngọc nghiêng đầu hỏi.
Lục Duy Tùng đang chơi game, nghe có người hỏi thì quay sang nhìn. Thấy người gọi là ai thì bèn tắt màn hình điện thoại đi mặc cho ván game vẫn còn dang dở.
“Ừm!” – Lục Duy Tùng trầm giọng đáp.
Hạ Ngọc gật đầu rồi đi đến chỗ hàng ghế phía sau lưng Lục Duy Tùng ngồi xuống, không biết lên tiếp tục câu chuyện như thế nào. Lục Duy Tùng cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hạ Ngọc nhưng không ngồi gần, anh ngồi cách cô khoảng một sải tay sau đó lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game.
Ban nãy Lục Duy Tùng chơi game đến đoạn combat tổng khá gay cấn quyết định thẳng thua của cả trận đấu thì Hạ Ngọc đi tới bắt chuyện. Anh nghĩ cũng không nghĩ bèn tắt điện thoại đi, bây giờ mở ra toàn những lời mắng chửi của đồng đội giành cho anh, đương nhiên phần thắng cũng nghiêng về đội bạn.
[Cmm, ad! Mày ngáo à? Đang suýt chút là thắng rồi! Tự nhiên mày đứng đờ ra đó làm gì?] – Một người đồng đội nóng tính với nickname “Ông Đây Là Nhất” nhắn vào đó. Cũng coi như anh ta còn có lịch sự, những câu tục tĩu còn biết viết tắt.
[Thôi đi! Người ta là con gái mà! Xinh đẹp lên có bỏ qua đi mà!] – Một người đồng đội khác lên nhắn lại, ý tứ bênh vực rõ ràng.
Lục Duy Tùng để giới tính trong game là nữ, và nickname trong game là “Bánh Bao”, avata trong game cũng là ảnh mạng lên ai cũng tưởng rằng chủ nhân của nickname “Bánh Bao” này thật sự là nữ.
[Con gái thì sao chứ!? Nghĩ tao không dám chửi con gái à?] – “Ông Đây Là Nhất” lại phản bác lại.
[Ưm~ Sao anh lại nói chuyện khó nghe vậy chứ! Người ta sợ quá! 5555.] – Một người chơi khác có nickname “Yêu Nữ” nhắn chèn vào những lời chửi mắng của người chơi nọ.
[Anh xin lỗi bé iu của anh mà! Anh làm bé iu sợ rồi hả!? Sau này anh không vậy nữa, bé iu tha thứ cho anh nhé!~ ] – “Ông Đây Là Nhất” nhìn thấy dòng tin nhắn của “Yêu Nữ” thì lập tức dịu dàng lại, không còn dáng vẻ hồ báo như trước nữa.
Phía bên kia, chủ nhân của nickname “Yêu Nữ” bĩu môi, vẻ mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ không gì che giấu được.
[Được thôi~ nhưng mà anh không được như vậy nữa nhé! Thôi, em nghỉ đây!]
[Được! Bé iu nghỉ đi nhé! Iu bé!]
Hai người nhắn xong thì ván game cũng vừa lúc kết thúc, phần thắng không nằm ngoài dự đoán đã thuộc về phe đối thủ.
Lục Duy Tùng nhìn cuộc đối thoại giữ hai người đồng đội, nhìn vào những dòng tin nhắn của “Yêu Nữ” anh khẽ cong môi cười khẩy một cái. Lục Duy Tùng tắt điện thoại đi nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Hạ Ngọc đang tập trung nhắn tin với ai đó.
Ban nãy lúc Lục Duy Tùng đang tập trung vào điện thoại thì chuông báo tin nhắn của Hạ Ngọc vang lên, cô liền mở ra xem.
[Zhang_yy: Hạ Hạ, cậu về đến nhà chưa?]
[XY: Mình chưa, bây giờ đang chờ xe đến đón! Có chuyện gì không?]
[Zhang_yy: Không có gì, mình chỉ hỏi xem cậu về đến nhà chưa thôi!]
[XY: Yên tâm đi, lát về mình sẽ nhắn cho cậu biết!]
[Zhang_yy: Được!]
*Ting ting – Lần này là tiếng chuông thông báo của Lục Duy Tùng, anh rời mắt đi, lấy điện thoại ra xem.
[MDe_Yu: Có phải cậu lên cảm ơn mình một tiếng không?]
[Lu_WS: Chuyện gì?]
[MDe_Yu: Vừa nãy mình phải kìm nén nói ra những lời mà đến bản thân cũng phải rùng mình như vậy chỉ để bảo vệ cậu. Cậu không phải lên nói một tiếng cảm ơn sao?]
[Lu_WS: Mình có nói cần cậu bảo vệ sao?]
[MDe_Yu: Anh hai à! Cậu tàn nhẫn thật đấy!(╥_╥)]
[Lu_WS: Giờ cậu mới biết sao?]
Bíp…
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên khiến cho cả Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc đều giật thót. Cả hai ngẩng mặt rời khỏi màn hình điện thoại nhìn chiếc ô tô trước mặt. Chiếc ô tô này rất lạ, căn bản không phải ô tô nhà mình lên Hạ Ngọc rất đề phòng. Cánh cửa sổ dần được hạ xuống, người bên trong nó mặt ra.
“Duy Tùng!” – người lên tiếng là Tần quản gia, quản gia nhà họ Lục.
Lục Duy Tùng nhận ra xe nhà mình lên anh đi tới, mở cửa xe rồi ngồi vào. Hạ Ngọc nhìn theo bóng lưng của Lục Duy Tùng, đột nhiên căng thẳng, hai chân để dưới đất không yên phận mà đung đưa qua lại.
“Lên xe đi!” – Lục Duy Tùng ngồi trong xe, trầm giọng nói.
Hạ Ngọc nghe vậy thì lập tức đứng lên đi đến mở cửa xe, trên khóe miệng còn giương lên một nụ cười mỉm. Lục Duy Tùng nghe tiếng ngồi dịch sang bên trái chừa chỗ cho Hạ Ngọc ngồi rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạ Ngọc ngồi vào xe, Tần quản gia liền lái xe đi. Dọc đường đi, Hạ Ngọc lại lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm quản gia.
[XY: Chú không cần đến đón cháu nữa đâu ạ! Cháu đi chung xe nhà họ Lục rồi ạ!]
[Lâm Mộc: Được!]
“Hạ tiểu thư, sao hôm nay cháu về muộn vậy?” – Tần quản gia vừa lái xe, vừa hỏi.
Hạ Ngọc nghe vậy thì rời mắt khỏi điện thoại.
“Chú cứ gọi cháu là Hạ Ngọc là được rồi ạ! Hôm nay đến bàn bọn cháu trực nhật ạ!” – Hạ Ngọc không quen người khác gọi mình như vậy bèn sửa lại.
“Cháu ở lại một mình sao!? Chú tưởng một bàn phải có hai người chứ?”
“À, vâng. Đúng ra là có hai người ạ! Nhưng nhà bạn cùng bạn của cháu có chuyện gấp lên cậu ấy về trước rồi ạ!” – Hạ Ngọc thành thật trả lời.
“À, ra vậy!” – Tần quản gia đáp lại rồi không nói thêm gì nữa. Ánh mắt khẽ liếc qua gương chiếu hậu nhìn Lục Duy Tùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau rất nhanh liền rời mắt đi, chuyên tâm lái xe.
Dọc đường đi, Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc không nói vơi nhau câu gì. Rất nhanh, xe dừng lại trước cửa nhà Hạ Ngọc, Hạ Ngọc mở cửa xuống xe cúi người cảm ơn Tần quản gia.
“Chú Tần, cảm ơn chú đã đưa cháu về ạ!”
Tần Khải nghe vậy thì ngoảnh đầu lại đằng, khẽ mỉm cười một cái.
“Không có gì, tiện đường thôi!”
Hạ Ngọc lại nhìn sang Lục Duy Tùng đang ngủ say, cô không dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nói một câu với anh rồi đóng cửa xe lại.
“Cảm ơn!” – Hạ Ngọc nói rất nhỏ, như thể chủ nói để cho một mình mình nghe vậy.
Nói xong, Hạ Ngọc đóng nhẹ cửa xe lại rồi đi vào nhà. Cô lấy điện thoại nhắn cho Trương Diễm Diễm một tin nhắn báo bản thân đã về đến nhà, bảo cô đừng lo lắng rồi về phòng nghỉ ngơi.