Chương 1: Mất tích!
“Cún con!” – Một người phụ nữ trung niên thong dong bước đi trên hành lang dài. Bà cất tiếng gọi vọng từ xa, sau đó tiếng bước chân nghe “lộp cộp” gần hơn dừng lại trước một căn phòng.
“Cạch!” – Cửa phòng được đẩy ra, người phụ nữ đó liền ngó đầu vào trong nhìn quanh một lượt. Trong căn phòng ngoại trừ vài chiếc vali đã được thu dọn xong để giữa phòng thì trong phòng chính xác là không một bóng người. Một cơn gió thổi vào từ cánh cửa sổ đang được mở toang, rèm cửa bay phất phới. Người phụ nữ sải bước vào trong phòng, đem cửa sổ đóng lại rồi lại đi quanh phòng một lượt. Không có tiếng nước chảy, không có tiếng sấy tóc vậy có lẽ là không ở trong phòng, bà chẹp miệng một tiếng rồi lẩm bẩm.
“Con bé này, sắp đến giờ bay rồi mà chạy lung tung đi đâu không biết!”
Bà lấy điện thoại trong túi ra, vừa đi vừa gọi điện thoại. Ngồi xuống sofa, điện thoại bên tai vẫn vang lên tiếng chuông nhưng không ai bắt máy, qua một hồi thì tiếng tổng đài vang lên.
“Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi…Tút…tút…tút.” – Chưa đợi phía tổng đài nói xong bà đã trực tiếp cúp máy, rồi bỏ điện thoại xuống bên cạnh.
“Bố nó ơi! Cún con có nói với anh là nó đi đâu không?” – Bà ngồi trong phòng khách, lớn tiếng gọi với lên tầng trên. Tuy là gọi lớn tiếng, nhưng giọng nói của bà lại rất dễ nghe, dịu dàng mà êm tai.
Trên tầng truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng kéo vali. Một người đàn ông trung niên đang tay sách nách mang chỗ hành lý của mình từ trên tầng xuống.
“Anh tưởng con bé nói với em rồi.”
“Con có nói gì với em đâu! Con bé này, không biết lại chạy đi đâu mất rồi, gọi điện thoại thì không nghe máy.”
Người đàn ông trung niên lại đi lên tầng sách hai chiếc vali cuối cùng xuống. Ông đứng chống nạnh, nhìn đống hành trang trước mặt mà thở dài nói.
“Haizz~ Cũng đã ở đây mười mấy năm, sớm đã quen với cuộc sống nơi này rồi. Bà xã, em nhìn chỗ đồ đạc này đi, cũng sắp chất đầy chục cái vali rồi mà vẫn chưa hết. Nếu không phải lần phía đối tác chỉ đích danh thì anh thật sự chẳng muốn rời khỏi đây một chút nào!”
Người phụ nữ nghe vậy thì liền trả lời nhưng cũng không nhìn người đàn ông lấy một cái. Tay vẫn cầm điện thoại liên tục bấm nút gọi đi.
“Lần này đi cũng chẳng biết bao giờ mới trở về đây được nữa. Căn resort này chúng ta cứ treo biển cho thuê, đừng bán, biết đâu một này nào đó lại được trở về đây.”
Người đàn ông đi đến cạnh sofa ngồi xuống, đưa tay massage vai cho bà, ôn nhu nói.
“Được, đều nghe em cả.”
Điện thoại lại tắt máy, lần này còn chưa đổ chuông thì điện thoại đã trực tiếp ngắt máy. Bà có chút bực mình liền đặt mạnh điện thoại xuống ghế, hít thở sâu một hơi, trong lòng bỗng trào dâng lên một cảm giác bất an, xua xua tay nói.
“Tạm gác chuyện này qua một bên, trước mắt chúng ta phải tìm Cún Con trước đã. Tự nhiên em cứ có cảm giác bất an, cũng sắp đến giờ bay rồi mà con bé vẫn chưa trở về, trước nay nó chưa từng như vậy! Có khi nào….”
Người phụ nữ ngập ngừng, đăm chiêu một lát rồi đó dứt khoát phất tay, mấy lời không may tốt hơn hết không nói vẫn hơn!
Người đàn ông gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, nhẹ giọng an ủi.
“Để anh bảo quản gia đi tìm, em đừng sốt ruột, để anh gọi cho con bé xem sao, chắc nó lại ra biển đi dạo rồi!”
Người phụ nữ đặt tay lên tay chồng gật nhẹ đầu, hàng chân mày thanh tú hơi chau lại, chỉ hi vọng là như lời ông nói.
Người đàn ông cầm điện thoại lên gọi cho con gái nhưng kết quả không cũng chẳng khác gì so với vợ mình. Điện thoại đổ chuông không được bao lâu thì đầu dây bên kia báo tắt máy, nét điềm tĩnh trên mặt ông cũng dần mất đi sắc mặt ông trầm xuống, quay đầu nhìn vị quản gia đang sắp xếp hàng lý lên xe nói.
“Quản gia Lâm! Ông cùng mấy người đi tìm quanh resort xem có thấy Cún Con đâu không!”
Lâm quản gia nhận lệnh không dám chậm trễ, trực tiếp rời công việc trước mắt lại, cùng mấy bảo vệ resort đi tìm. Hai vợ chồng cũng không ngồi yên chờ đợi mà trực tiếp đến khu giám sát an ninh kiểm tra camera, trong lúc xem camera giám sát, vẻ mặt lo lắng của hai người không thể che giấu, dường như lúc này hai chữ ‘lo lắng’ đã viết rõ lên mặt hai người.
Trong camera trích xuất, chỉ thấy một cô gái được hai người gọi là “Cún Con” vừa nghe điện thoại, vừa đi bộ ra khỏi khu resort, bước đi vô cùng vội vã sau đó liền đi vào góc khuất của camera an ninh.
“Đây là đoạn camera cuối cùng của con gái hai vị. Bởi vì sau đó cô ấy đã đi vào góc khuất camera lên chúng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu! Các camera khác thì chưa từng thấy sự xuất hiện của cô gái này!” – Người trông chừng camera lên tiếng.
Thông tin này giống như sét đánh bên tai cặp vợ chồng trung niên, tâm trạng hai người như treo lơ lửng bên vực sâu, cả hai bỗng trở lên lo lắng và hoảng sợ. Hai người vốn định gọi điện báo cảnh sát nhưng con gái hai người vừa mất tích không lâu, tính đến thời điểm hiện tại chỉ vỏn vẹn 2 tiếng, mà theo quy định, chưa đủ 24 tiếng thì không thể lập thành án để điều tra.
Bầu không khí bỗng trở lên tĩnh mịch, yên ắng đến lạ, yên tới lỗi có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim, từng nhịp thở dồn dập. Bên tai người vợ ù dần đi không còn nghe được người khác nói gì nữa, bà suy sụp níu chặt lấy tay chồng mình ngồi sụp xuống, nước mắt bắt đầu đua nhau rơi xuống lã chã trên lền đất lạnh lẽo. Mặc dù bà biết bây giờ dù cho có khóc lóc thì cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì nhưng bà thật sự không tài nào không chế được cảm xúc của mình.
“Sao con bé lại vội vàng thế chứ! Rốt cuộc con bé nhận điện thoại của ai mà vội vàng vậy chứ!”
Người đàn ông tuy trong lòng cũng đang rất hoảng loạn nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh, bởi hiện tại, nếu ngay cả ông cũng trở lên hoảng loạn thì rất dễ khiến tình hình trở lên tệ hơn. Ông vòng tay ôn vợ vào lòng, xoa xoa lưng bà, cố gắng chấn an bà, chấn an bà cũng là đang chấn an chính bản thân mình.
“Em đừng lo lắng quá, con bé cũng 16 tuổi rồi, tự biết lo cho bản thân mà.”
Người vợ nghe vậy thì vừa nghẹn ngào vừa nói.
“Cái em sợ là con bé không biết bơi, lỡ nó ra biển mà xảy ra chuyện gì thì em biết phải làm sao đây!” – Dứt lời, bà lại khóc nấc lên. Mấy người dám sát camera đứng bên cạnh cũng không biết phải xử trí thế nào mới phải, chỉ có thể đi lấy giấy đến đưa cho người đàn ông trung niên.
Trong lúc hai người đang tuyệt vọng nhất, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong phòng. Người vợ nghe tiếng chuông điện thoại liền đưa tay lau vội nước mắt mở điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển dòng chữ chạy ngang màn hình ‘Cún Con đang gọi video cho bạn.’. Người phụ nữ thấy dòng chữ chạy trên màn hình đôi tay khẽ run lên, vội vàng ấn nút nghe máy, trong máy nhanh chóng truyền tới giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ cùng với một khuôn mặt xuất hiện trên màn hình.
“Chị! Chị gọi em có chuyện gì không? Còn 4 tiếng nữa mới đến chuyến bay mà!”
Bình thường Cún Con vô tư hay gọi mami của mình là chị vì mẹ cô tuy đã ngoài 40 nhưng tuổi tác đối với bà chỉ là một con số. Về phần nhìn, nhan sắc của bà được ví như ‘gừng càng già càng cay’ nhan sắc vừa mặn mà, vừa sắc sảo khiến người ta thật không dám tin đây đã là một người phụ nữ bước vào ngưỡng tuổi trung niên.
Nghe được giọng nói quen thuộc, người phụ nữ không kìm được nước mắt mà bật khóc, giọng nói run run nghẹn ngào nhanh chóng chuyền tới đầu dây bên kia.
“Cún Con! Con đang ở đâu vậy hả? Tại sao không nghe điện thoại?”
Cô gái được gọi là “Cún Con” căn bản không để ý màn hình điện thoại, nghe giọng nói run run phát ra từ đầu dây bên kia cô mới giật mình nhìn xuống màn hình.
“Mẹ! mẹ làm sao vậy!?”
Lại nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh.
“Bố, bố làm gì mẹ con vậy!?”
Mẹ của Cún Con tên là Bạch Băng, còn bố Cún Con tên Hạ Thất Vũ. Hạ Thất Vũ nghe đứa con gái không hiểu chuyện chất vấn mình thì liền cầm lấy điện thoại trong tay vợ mình, cũng không quên đỡ bà từ dưới nền đất lạnh lẽo lên. Ông nhìn vào màn hình, chất vấn ngược lại Cún Con.
“Bố mà dám có cái gan đấy à? Ngược lại là con đấy Cún Con, con bé vô lương tâm này! Chạy đi đâu mà không nói một tiếng, điện thoại cũng không nghe làm mẹ con tưởng rằng con…Thôi bỏ đi, bây giờ con đang ở đâu?”
Cún Con lặng im nghe bố mình chất vấn, nhất thời cảm thấy chột dạ, đưa tay gãi gãi đầu cười trừ.
…—————-…
Quay lại khoảng thời gian 1 tiếng trước. Cún Con đang trong phòng thu dọn hành lý, xong xuôi cô đi xuống xích đu cạch bể bơi chơi. Vừa ngồi không được bao lâu thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Cún Con bèn nhấc máy.
“Bánh Bao, ngày mai cậu phải về nước rồi phải không?” – Một giọng nữ truyền tới từ đầu dây bên kia.
Bánh Bao chính là biết danh khác của Cún Con, bởi vì cô nàng bình thường rất thích ăn bánh bao lên bạn bè thân thiết thường gọi cô là Bánh Bao thay cho tên thật của cô.
Cún Con xị mặt xuống, không vui gật đầu nhưng chợt nhận ra đầu dây bên kia không thấy được bèn lên tiếng, giọng nói mang theo chút buồn bã.
“Đúng vậy!”
Giọng nữ bên kia lại vang lên.
“Vậy cậu ra biển đi, bọn mình tổ chức tiệc chia tay cho cậu, bọn mình đều ở đây rồi.”
Cún Con nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nhảy bất khỏi xích đu, giọng nói cũng trở lên hớn hở.
“Được, mình ra ngay đây.”
Dứt lời, cô cúp điện thoại rồi chạy vào nhà.
“Chị Băng! Em ra biển chơi với bạn một lát rồi sẽ về, nhất định sẽ không về muộn làm lỡ chuyến bay đâu.” – Cún Con nói xong còn không đợi người trả lời đã vội vàng chạy đi.
Mà cô căn bản cũng không biết bố mẹ mình đã ra ngoài dự tiệc tạm biết với vài người bạn lên không có nhà, mà quản quá lúc đó cũng đã lái xe đưa hai người họ đi. Trong nhà chính xác là chỉ có một mình Cún Con, cô xin phép cũng chẳng ai thưa, mà cũng chẳng ai biết cô đã đi đâu.
Cún Con chạy đến gần cổng resort thì lại có một người bạn khác gọi cho cô, nội dung cuộc trò chuyện cũng giống với cuộc trò chuyện của người trước đó. Nhưng chủ yếu là do người này vừa đi vệ sinh quay lại lên không biết có người khác trong nhóm đã gọi để báo cho cô trước lên anh lại gọi lại cho Cún Con.
Cún Con vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi cổng resort, đây chính là đoạn video xuất hiện trong camera giám sát vừa rồi bố mẹ cô xem.
Mà trùng hợp hơn là cô vừa đi vừa nói chuyện với người bạn kia nhưng đợi mãi mà chẳng thấy người đó hồi âm, mãi một lúc lâu sau cô bỏ xuống xem thì mới phát hiện điện thoại chẳng biết đã hết pin từ khi nào.
Cún Con cất điện thoại đi, cô ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, trên bầu trời những đám mây trắng lững lờ trôi, những ngôi sao sáng lấp lánh như ẩn như hiện sau màn mây mờ, còn có cả mặt trăng cũng bị những đám mây mờ.
Trái với ánh nắng gắt gao chói chang của mặt trời, ánh sáng của mặt trăng lại dịu dàng hơn rất nhiều nhưng lại khiến cho người ta say đắm khó tả. Mặt trăng dịu dàng soi sáng cả một khoảng biển phía xa, mặt biển lấp lánh phản chiếu lại ánh trăng, mặt biển vốn là vô tận ngay trong khoảnh khắc này lại như nhìn thấy điểm kết thúc. Thanh âm từng cơn gió thổi nhẹ nhàng, sóng xô vào bờ từng cơn, từng cơn cứ như đang níu giữ người ta ở lại chiêm ngưỡng nó lâu hơn vậy. Một khung cảnh thật yên bình khiến người ta không lỡ mà rời đi.
Cún con cởi dép ra đi chân trần trên bở cát láng mịn, một vài cơn sóng xô vào bờ, dạt vào chân cô làm ướt mép váy cô nhưng cô không để ý, cứ thong thả bước đi về chỗ điểm hẹn. Rất nhanh trước mặt liền xuất hiện một chiếc thảm lớn, bên cạnh còn giăng rất nhiều đèn màu vàng, hoa tươi ở đó còn có rất nhiều người đang tất bật chuẩn bị bánh kem, nến và pháo bông. Cô nhận ra nhóm người đó chính là nhóm bạn của mình liền bước nhanh hơn tới.
“Xin lỗi nhé, để các cậu chờ lâu!”
“Bánh Bao đến rồi!” – Một cô gái lao đến ôm chầm lấy Cún Con. Cô gái này chính là người vừa gọi điện cho Cún Con trước đó.
“Bánh Bao đến rồi, chúng ta bắt đầu tiệc thôi.” – Một bạn nam khác lên tiếng, người này chính là người sau cùng gọi điện cho Cún Con.
“Ok!”
Mọi người bắt đầu bỏ bánh kem, đốt pháo bông chạy vòng tròn, tặng quà. Cùng nhau chơi rất nhiều trò chơi khác nhau, bầu không khí vui vẻ lan tỏa khắp nơi, tiếng cười vang vọng khắp màn đêm tĩnh mịnh. Cún Con cũng hoàn toàn quên mất điện thoại mình đã hết pin, vậy nên lúc Diệp Băng gọi cho cô, cô mới không nghe máy.
Mãi cho đến khi mọi người đề nghị chụp ảnh kỉ niệm thì Cún Con mới chợt nhớ ra điện thoại của mình hết pin.
“Các cậu có đem sạc dự phòng không?”
“Mình có này, cậu xem chân sạc có khớp không.” – Một người bạn trong nhóm nói.
Cún Con nghe vậy thì cầm điện thoại chạy đến nhận lấy sạc dự phòng từ người bạn đó sau đó cắm sạc.
“May quá vừa đúng chân sạc của mình. Cảm ơn cậu!”
Người bạn đó xua tay. “Không có gì.”
Cún Con cắm sạc pin cho điện thoại sau để lại xuống thảm.
“Bánh Bao, mau đến đây!”
“Đến đây!” – Cún Con để điện thoại xuống sau đó chạy đến chụp hình.
Chỗ chụp hình được mấy người bạn viết lên cát dòng chữ:
– Bánh Bao, Hẹn Gặp Lại!-
Sau đó nhờ một người đi đường chụp ảnh giúp.
“Nào, chuẩn bị! Một, hai, ba! Được rồi!”
“Bọn em cảm ơn ạ.” – Cún Con chạy lên nhận lấy điện thoại từ người đi đường.
Cả nhóm bạn bắt đầu xúm lại xem ảnh. Có thể nói nhóm Cún Con thật sự may mắn khi chỉ nhờ đại một người đi đường chụp ảnh lại nhờ trúng nhiếp ảnh gia. Kết quả là mỗi bức ảnh đều cực kì đẹp, từ góc độ đến ánh sáng đều miễn bàn.
“Nào, nhanh nhanh gửi ảnh cho mình để mình up lên mạng.”
Cún Con bật nguồn điện thoại để chuẩn bị nhận ảnh, nhưng vừa mở lên đã thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ của bố mẹ, nghĩ bụng chắc có chuyện gấp lên cô liền gọi lại ngay, sau đó thì xảy ra những chuyện như trên.
Sau khi cúp điện thoại cô liền quay sang mọi người áy náy nói.
“Mình phải về trước rồi, bố mẹ mình vừa gọi, xin lỗi các cậu nhé!”
Nhóm bạn nghe vậy thì liền xua tay. “Nhanh về đi kẻo lỡ chuyến bay.”
Cún Con nghe vậy thì vòng tay ôm mỗi người một cái sau đó nhanh chóng cầm quà mọi người tặng sau đó chạy về resort. Chạy chưa được bao xa, đằng sau đã truyền tới tiếng hét lớn của nhóm bạn.
“Bánh Bao, có thời gian thì về đây chơi nhé! Có thời gian bọn mình cũng sẽ đi thăm cậu!”
Cún Con dừng chân quay người lại, tươi cười vẫy tay.
“Nhất định mình sẽ về đây thăm các cậu!”
Về đến resort, mọi người cùng nhau đem hành lý ra sẽ sau đó di chuyển đến sân bay. Trên đường đi, Cún Con tranh thủ soạn bài viết rồi đăng lên dòng thời gian của Facebook và Wechat.
[- Tạm biệt!
– Mình trở về rồi!
– Check in: Vịnh Hạ Long – Quảng Ninh – Việt Nam.]
Dòng chữ đầu tiên được viết bằng tiếng Việt, dòng chữ thứ hai được viết bằng tiếng Trung. Chưa được mất phút, phía dưới phần bình luận bên Wechat nhanh chóng xuất hiện một bình luận với nội dung.
“Về rồi sao!?”