Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ - Chương 64: Nhà xác
Thời Tiến suy tư, đoạn đi ra khỏi căn phòng bày trí cực kì đơn giản này, nhìn sơ qua hoàn cảnh chung quanh. Rồi hắn phát hiện vị trí văn phòng này rất “đắc địa”, gần cầu thang bộ, sát bên thang máy, nhưng lại nằm trong góc khuất của tòa nhà. Nếu người đi ngang qua không cố ý nhìn về phía này, tuyệt đối sẽ không một ai phát hiện ra động tĩnh ở đây.
Vả lại, do trung tâm y tế Lệ Thuỷ chỉ có một cửa ra vào, thế nên người nằm viện đều quen dùng thang bộ và thang máy ở gần cửa ra vào hơn, thang bộ và thang máy ở phía này ít người lui tới, bình thường gần như không có ai sử dụng.
Mà vị trí của văn phòng này tuy đẹp, nhưng lại có một hạn chế vô cùng rõ ràng – căn phòng nằm trong góc khuất này cách rất xa kho hàng trung tâm y tế. Việc vận chuyển hàng hóa từ đây đến kho hàng chắc chắn là một lựa chọn cực kì ngu ngốc, suy cho cùng thang máy và thang bộ chỉ có thể di chuyển lên xuống, chứ không thể che giấu hành động.
Thế thì đám người trong phòng thuốc chuyển hàng qua đây là định đem hàng đi đâu?
Lẽ nào trong trung tâm y tế Lệ Thuỷ thật ra còn một kho hàng ngầm khác? Mà kho hàng đó chỉ thông với phòng thuốc, độc lập với kho hàng của trung tâm y tế, là nguyên nhân thật sự khiến Long Thế ẩn nấu ở đây?
Thời Tiến cảm thấy bản thân đã khám phá ra chân tướng, bèn đi đến trước thang máy, đoạn nhớ lại bố cục toàn thể của các tầng trên lẫn dưới, nhưng rồi không tìm ra chỗ nào đủ tỏ để làm kho hàng thứ hai. Con mắt hắn đảo lia lịa, chợt đảo tới một nơi mà người ta rất ít khi nghĩ đến: nhà xác.
Không phải bệnh viện nào cũng có nhà xác, nhưng trung tâm y tế Lệ Thuỷ lại có, ngay tại tầng bên dưới, chỉ có thể đi xuống bằng thang bộ và thang máy gần văn phòng bác sĩ này. Theo lời nhân viên do thám đến trước, nhà xác của trung tâm y tế Lệ Thuỷ rất nhỏ, chỉ có hai gian phòng, một gian để thi thể, một gian để đồ linh tinh, thường ngày chỉ có một điều dưỡng viên già trong coi, hoàn toàn không có gì đáng để người ta điều tra.
Nhưng hiện tại, Thời Tiến cảm thấy nhà xác đó rất đáng đi xem thử.
Hắn vừa vươn tay ấn mở thang máy, vừa trình bày phỏng đoán của mình với Quái Nhị.
Quái Nhị nghĩ ngợi một lúc, rồi tỏ ý cho hắn tự do phát huy.
Người đàn ông cao gầy vẫn luôn liếc mắt để ý hướng đi của Thời Tiến, thấy Thời Tiến bỗng dưng ấn mở thang máy, vội cất cao giọng kêu: ” Đội trưởng Thời?”
Từ trước đến nay Thời Tiến chưa từng được người ta gọi như vậy, phải mất hai giây mới nhận ra người đàn ông cao gầy đang gọi mình. Hắn quay đầu lại nhìn anh ta và mấy đội viên khác, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tôi định qua mấy nơi khác xem thử, thôi thì số 9 đến số 12 đi theo tôi. Hai người còn lại cứ tự do hoạt động, cố gắng chú ý động tĩnh quanh đây nhé.”
Thế là mọi người nghe lệnh, số 9 đến số 12 đi vào thang máy, để lại hai người ở bên ngoài.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Sau khi vào thang máy, người đàn ông cao gầy dò hỏi.
Thời Tiến ấn nút xuống tầng dưới, đáp: “Đến nhà xác. Các anh tên là gì vậy?”
Nhà xác?
Người đàn ông cao gầy sững ra, sau đó vội vã trả lời: “Cậu cứ gọi chúng tôi bằng số hiệu là được ạ. Tôi là số 9, bọn họ theo thứ tự là từ số 10 đến số 12, như vậy dễ nhớ hơn.”
Ba người còn lại cũng sôi nổi hùa theo, tự giới thiệu số hiệu của mình.
Thời Tiến ghi nhớ từng người một, rồi nhìn sang bảng hiện thị số tầng của thang máy, chợt phát hiện tai nghe bắt đầu phát ra tạp âm theo tốc độ đi xuống của thang máy. Hắn cau mày gọi Quái Nhị mấy tiếng, nhưng kết quả là không được đáp lại.
“Chắc là tín hiệu dưới lòng đất không tốt.” Người đàn ông cao gầy – cũng chính là số 9 thấy thế mở miệng, cũng ấn ấn tai nghe của mình, “Phía tôi cũng không có tín hiệu.”
Thời Tiến buông tay, nói rằng: “Vậy chút nữa mọi người cố gắng đừng tách riêng, theo sát tôi.”
Cả đám đồng loạt đáp rõ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thang máy đã dừng lại. Cửa mở, để lộ ra dãy hành lang âm u.
Thời Tiến bước ra ngoài đầu tiên, quan sát tình hình trong hành lang, trở tay rút vũ khí, rồi tiến về phía hai gian phòng duy nhất phía cuối hành lang.
Hành lang khá dài, trên vách tường dọc lối đi sơn một vài con chữ và hình vẽ siêu độ theo tập tục địa phương nước L, trông hết sức quái dị và rùng rợn. Người đàn ông cao gầy nuốt đánh ực một cái, liếc nhìn Thời Tiến băng băng xông về phía trước như thể hoàn toàn không bị mội trường ảnh hưởng, trong lòng có chút khâm phục.
Chàng trai trẻ trông nhỏ hơn cả anh ta này có tâm lý tốt thật đấy.
Hai gian phòng cuối hành lang tốt đen như mực, không có lấy một ánh đèn, cửa cũng khóa kín.
Thời Tiến dứt khoát nã hai phát súng phá khóa, sau đó ném bình xịt hơi cay vào phòng, bất chấp trong đó có người hay không.
Sau một loạt hành động như thế, phòng để đồ vẫn yên tĩnh như cũ, song trong phòng để xác lại có tiếng động vang lên.
“Trong phòng để xác có người, mọi người cẩn thận.” Thời Tiến thì thầm nhắc nhở, rồi tiên phong dò dẫm đi đến phòng để xác.
Người đàn ông cao gầy thật sự chết khiếp trong bầu không khí âm u này, trong đầu chỉ toàn hình ảnh xác chết vùng dậy và những câu chuyện ma quái, kinh hãi không dám tiến lên. Mà trong mấy giây anh ta nấn ná đó, tiếng súng dày đặc đã vang lên.
Trong phòng để xác không chỉ có người, mà còn rất đông, và đang công kích với phía bên ngoài.
Thời Tiến lại một mình mang mặt nạ, không cần ai yểm trợ, mượn cửa làm lá chắn, nã liên tục mấy phát súng vào bên trong. Sau đó, không biết phán đoán kiểu gì, bằng một cách có thể gọi là liều lĩnh, hắn bất thình lình mở tung cửa, lăn một vòng vào trong, rồi dừng sau một cái giường trống, đá bật cái giường thẳng đứng lên che cho mình, tiếp tục nã mấy phát súng về phía bọn người ẩn nấp.
Những tiếng la hét và rên rỉ vang dậy, sau đó thế giới chìm vào yên lặng.
Bộp.
Thời Tiến đứng dậy mở đèn phòng, chờ bình xịt hơi cay tản hết khí đi mới ra hiệu cho những người đứng chờ bên ngoài nãy giờ đi vào, sau đó tiến lên kiểm tra vết thương của những tên địch bị trúng đạn.
Tổng cộng có sáu người, bốn người bị thương nhẹ, hai người bị thương khá nặng, đã hôn mê.
Thời Tiến lặng thinh, siết chặt khẩu súng trong tay. Dù biết khi đối đầu với kẻ địch sẽ khó tránh khỏi thương vong, nhưng khi thật sự đi đến bước này, trong lòng hắn vẫn thấy hơi khó chịu.
Giết người chẳng phải trải nghiệm tốt lành gì cho cam.
Hắn chấn chỉnh lại tâm trạng rồi chọn ra hai người, bảo bọn họ giúp mình trói đám người kia lại, nếu có thể băng bó thì cố gắng băng bó, sau đó đứng dậy đi rà soát căn phòng chứa xác này.
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, vẻ mặt của người đàn ông cao gầy liền trở nên kì lạ.
Giúp kẻ địch đã ngã xuống băng bó – đây có lẽ là mệnh lệnh kì cục nhất anh ta từng nghe từ khi làm nghề này tới nay. Đội trưởng Thời này khi làm việc nhanh nhẹn cay độc, như đã thân kinh bách chiến, song khi xử lý kẻ địch lại để lộ lòng thương xót chỉ ma mới mới có, thật đúng là một người lạ lùng.
Thời Tiến không hề chú ý đến tâm trạng rối rắm của tên thuộc hạ tạm thời này, vẫn đang nghiêm túc quan sát căn phòng để xác không quá lớn này.
Trung tâm y tế Lệ Thuỷ là một trung tâm lâu đời, thiết bị cũ kĩ, và phòng để xác cũng như vậy: tường trắng bợt, giường để xác không cũ cũng không quá mới, vài món máy móc vừa nhìn liền biết đã có tuổi, một hàng tủ lạnh có vẻ mới thêm vào sau này. Trong phòng chỉ có những thứ đồ này, nhoáng cái là xem xong.
Dường như không có chỗ để giấu đồ, trong phòng cũng không bày món hàng hóa nào. Nhưng những kẻ đó lại cố thủ ở đây, chắc chắn là đang bảo vệ thứ gì đó.
Thời Tiến nhìn xuống nền nhà, rồi nhìn sang mấy vách tường, cuối cùng cố định tầm nhìn tại tủ đông ướp xác.
Người đàn ông cao gầy vẫn luôn chú ý đến từng cử chỉ của Thời Tiến, thấy ánh mắt hắn chĩa vào tủ đông, trong lòng bỗng trỗi dậy dự cảm xấu.
Một giây sau, dự cảm của anh ta trở thành sự thật. Thời Tiến bỗng cất bước đi đến bên tủ đông, không hề do dự vươn tay kéo một ngăn tủ ra.
Thi thể của một cụ già hiện ra. Hẳn là cụ vừa chết chưa được bao lâu, thi thể còn rất mới, trông như một người sống đang nằm đó, có chăng là da dẻ hơi trắng tái thôi.
Người đàn ông cao gầy hoảng sợ hít hà, ngoảnh đầu đi. Mất mặt ghê, tuy anh ta đã đậu bài huấn luyện của Quái Thất, song lại có một nhược điểm rất lớn – sợ ma và xác chết.
Vừa trông thấy thi thể, cái tay kéo tủ của Thời Tiến cũng hơi khựng lại, sau đó hắn lập tức chấn chỉnh cảm xúc, nói xin lỗi với thi thể rồi đóng cửa tủ, không hề áp lực tiếp tục kéo ngăn khác ra.
Người đàn ông cao gầy thấy bản thân sắp thở không nổi nữa rồi, hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh xác chết trong tủ bất thình vùng dậy rồi đó!
Nhưng hiển nhiên trên thực tế không có cảnh xác chết vùng dậy nào cả. Thời Tiến kéo từng ngăn tủ ra một cách rất thuận lợi, từ đầu đến cuối luôn điêm nhiền, động tác gọn gàng dứt khoát. Cuối cùng, khi hắn kéo ngăn tủ trong góc thì gặp trở ngại – ngăn tủ này đã bị khóa, không kéo ra được.
Thời Tiến dừng động tác lại, trầm ngâm vài giây, rồi chọn cách dùng súng bắn, mặc kệ trong đó có thi thể hay không.
Người đàn ông cao gầy: “…” Anh ta quyết định chờ khi nhiệm vụ lần này kết thúc sẽ đi miếu thắp hương.
Qua vài phát súng, khóa tủ rơi ra. Lúc Thời Tiến vươn tay kéo lần nữa, ngăn tủ đã chuyển động. Và không chỉ ngăn tủ này, cả những ngăn tủ trên lẫn dưới cũng chuyển động theo, đồng thời chúng nó không còn chuyển động thẳng ra vào như trước, mà là kéo theo hướng xiên. Sau khi ba cánh cửa tủ hợp lại làm một, mở ra theo hướng xiên, một lối đi đủ cho một người hiện ra.
Sau lối vào có ánh sáng, rõ ràng phía sau đó là một căn phòng.
Người đàn ông cao gầy giật mình trợn trừng mắt.
Còn Thời Tiến thoắt biến sắc, nhảy vồ tới, đẩy người đàn ông cao gầy ngã nhào xuống đất, rồi kéo anh ta lăn ra chỗ khác, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận! Tất cả nằm xuống!”
Mọi người vội vã nằm sấp xuống.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng truyền ra từ trong cửa. Có kẻ đang nã súng ra bên ngoài.
May mà Thời Tiến nhắc nhở đúng lúc, cả bọn đều không bị thương.
Sau khi xác nhận tất cả mọi người đều không bị thương, Thời Tiến buông người đàn ông cao gầy ra, nhanh nhẹn ngồi chồm hổm bên lối đi nhỏ. Vẫn với cách thức trước đó, hắn ném bình xịt hơi cay vào trong, sau đó bảo đám người của người đàn ông cao gầy cùng nã súng, giúp hắn áp chế hỏa lực của địch, rồi đợi cơ hội thích hợp đến, linh hoạt bò vào trong.
Đúng vậy, chính là bò. Tuy động tác rất lưu loát cool ngầu, nhưng đúng là bò đó.
Những người yểm trợ cho hắn: “…” Cái này hình như không giống những cái bọn họ từng được huấn luyện cho lắm.
Nhưng nói tóm lại, Thời Tiến cuối cùng vẫn thuận lợi chui vào phòng.
Không gian trong cửa ngầm rất lớn, những thứ máy móc kì lạ được xếp gọn gàng quy chuẩn cùng với rất nhiều giá để chai lọ, trông hệt như một căn cứ nghiên cứu bí mật vậy.
Thời Tiến kích động, biết chắc mình đã moi ra được bí mật khiến Long Thế phải trốn trong trung tâm y tế Lệ Thủy. Hắn hít sâu một hơi buộc mình tỉnh táo lại. Hắn không dám xem thường, cố nhận biết vị trí của kẻ địch bằng thính giác, bước đi khẽ khàng, tận dụng giá để đồ để che chắn, từ từ tiếp cận kẻ địch gần nhất, sau đó lặng lẽ hạ gục đối phương bằng một phát súng.
Không có nhiều người trốn trong này lắm. Có buff của nhóc Chết hỗ trợ, Thời Tiến dễ dàng xử đẹp đám người, sau đó đi tìm thiết bị chặn sóng trong phòng, thẳng thắn phá hư bằng bạo lực, khôi phục liên lạc với Quái Nhị.
“Sao tự dưng mất liên lạc vậy, phía cậu thế nào rồi?” Quái Nhị vội vã hỏi thăm.
Thời Tiến đứng giữa căn phòng bày biện kì lạ, nhìn đám người bị trói đang mặc áo blouse và đống đồ bày ngổn ngang trên bàn, khó giấu sự vui sướng hiện rõ trên mặt: “Lòng đất có thiết bị chặn sóng. Mặc kệ cái kho hàng bên kia đi, điều lực lượng qua đây. Tôi tìm ra phòng thí nghiệm bí mật của Thủy Tức rồi, hình như bọn chúng đang nghiên cứu loại thuốc mới.”
Quái Nhị nghe vậy sững sờ, sau đó mắt sáng rực lên, không nhịn được vỗ cái bộp lên vô lăng, nói: “Biết ngay thằng nhóc này làm được mà! Đợi đó, tôi điều người sang ngay. Quái Tam đã dẹp xong căn cứ của Thuỷ Tức, cũng đang chạy sang bên này, tôi sẽ bảo cậu ta dẫn theo người của chính phủ nước L.”
…
Nửa tiếng sau, lực lượng bên nhóm lớn chạy tới, bè đảng tàn dư của Thủy Tức trong trung tâm y tế bị nhân viên chính phủ nước L đưa đi, tất cả hàng hóa chưa chuyển đi bị tịch thu. Quái Tam, Quái Nhị tụ hội ở nhà xác, cùng Thời Tiến ngơ ngác trước đủ loại thuốc men và máy móc trong phòng thí nghiệm bí mật.
“Những thứ này… để làm gì vậy?” Quái Nhị mơ màng hỏi.
Thời Tiến bụm mặt, lúng túng nói: “Tôi không biết ngôn ngữ của nước L…”
Quái Tam trông điềm tĩnh nhất bọn, quét mắt nhìn quanh căn phòng thí nghiệm nếu nhìn kĩ sẽ thấy khá đơn sơ, nói: “Chúng ta cần nhân viên chuyên nghiệp hỗ trợ.”
Quái Nhị lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại Quái Thất. Chú Long lần này không đi theo đội, bọn họ chỉ có thể nhờ Quái Thất điều bác sĩ của chi nhánh đến giúp đỡ.
Lại nửa tiếng trôi qua, vài bác sĩ vội vã chạy tới.
Đám Thời Tiến biết điều rút lui, nhường chỗ lại cho các bác sĩ, đứng trong phòng để xác ngơ ngác nhìn nhau.
“Cũng trễ rồi, đi ăn ha?” Quái Nhị phóng khoáng mở lời.
Quái Tam nhìn quanh căn phòng để xác tối tăm, rồi liếc sang Thời Tiến đang có vẻ nhớ thương phòng thí nghiệm bí mật, nói: “Ăn đi, bận rộn cả ngày rồi. Hôm nay chắc không về kịp đâu, chúng ta phải qua đêm tại chỗ này chờ kết quả khám nghiệm của bác sĩ thôi. Ai đi báo cáo tình hình cho cậu Quân đây?”
“Tôi đi.” Thời Tiến hoàn hồn, vội vã đáp lại, đoạn lấy điện thoại ra, “Tôi đi báo một tiếng với anh Quân, sẽ về ngay.” Nói xong liền bỏ đi bằng một tốc độ rất nhanh.
Quái Nhị đưa mắt tiễn hắn đi, xoa cằm: “Đây chính là bản hiện thực của một ngày không gặp tựa ba thu?”
Quái Tam lạnh lùng lườm anh ta, nhắc nhở: “Họa từ miệng mà ra, cẩn thận kẻo ăn gậy.”
Quái Nhị tức khắc thôi xoa cằm, đưa mắt nhìn hắn, thong thả nói: “Cậu Quân đâu có ở đây, cậu bớt dọa tôi đi.” Nói rồi bỏ lơ hắn, chui vào trong phòng thí nghiệm lần nữa.
…
Thời Tiến quay về chiếc xe van đỗ bên ngoài trung tâm y tế. Sau khi xác nhận không ai tới quấy rầy, hắn không dùng điện thoại gọi, mà lấy máy tính bảng ra, gọi video cho Liêm Quân.
Cuộc gọi lập tức được kết nối, bóng hình Liêm Quân ngồi trong thư phòng hiện lên.
“Thời Tiến?”
“Là em.” Thời Tiến không nhịn được mà kề sát mặt vào màn hình để xem thật kĩ dáng vẻ của Liêm Quân. Đoạn, hắn nhướng mày, nói bằng giọng chắc nịch: “Màu môi anh nhạt thế, có phải bữa trưa lại ăn qua loa đúng không?”
Vừa nhìn thấy hắn, nét mặt Liêm Quân dịu dàng hẳn. Anh che đi tập tài liệu trong tay, nói: “Không hề qua loa, chỉ là em không ở đây, tôi không có hứng ăn lắm.”
Vẫn dẻo miệng như thế.
“Vậy bữa tối anh phải ăn cho đàng hoàng vào, không có hứng ăn cũng phải ăn thêm mấy miếng. Ngày mai em mới về được.” Thời Tiến lập tức dặn dò.
Liêm Quân nghe vậy khép cau mày, hỏi: “Sao lại là ngày mai? Nhiệm vụ không thuận lợi ư?”
“Khá thuận lợi đấy. Do chúng em phát hiện ra vài manh mối mới, cần thêm thời gian khám xét và phân tích.” Thời Tiến đáp, rồi kể lại chi tiết quá trình thực hiệm nhiệm vụ, còn nhấn mạnh sự khả nghi của phòng thí nghiệm bí mật, sau đó suy đoán, “Long Thế trốn ở trung tâm y tế Lệ Thuỷ nhiều năm, chắc hẳn có tham gia nghiên cứu loại thuốc mới của Thuỷ Tức. Vả lại với tính cách của hắn, phần nhiều là nghiên cứu mấy loại thuốc độc thần kinh. Thế nên chỉ cần tìm được mẫu thuốc độc mà hắn nghiên cứu những năm qua, chúng ta có thể sàng lọc ra thêm nhiều manh mối liên quan đến mẫu vật, và anh sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Liêm Quân vừa chăm chú lắng tai nghe hắn nói, vừa nhìn mái đầu rối như ổ quạ và bộ quần áo vẫn còn dính tro bụi của hắn, ánh nhìn dần dịu đi. Anh muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Thời Tiến… Vất vả cho em quá.”
Thời Tiến nghiêm mặt sửa lời: “Lúc này anh nên nói là anh nhớ em, chứ không phải vất vả hay không. Em không thấy vất vả chút nào hết.”
Thế là bao nỗi rối bời của Liêm Quân tiêu tán hết nhờ câu nói đùa của hắn. Anh nhoẻn miệng cười: “Tôi nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Thời Tiến lập tức đáp lại. Hắn vừa cười vừa gõ lộp bộp lên màn hình máy tính bảng, sau đó nói tiếp, “Em phải đi tập hợp với bọn Quái Nhị đây. Gọi sau nhé?”
Khóe miệng Liêm Quân tức thì hạ xuống, nhưng rồi miễn cưỡng nhếch lên lần nữa. Anh gật đầu đáp: “Được.”
Thời Tiến nhìn chằm chằm mặt anh một lúc, sau đó nhẫn tâm ngắt cuộc gọi. Hắn uể oải ngả phịch lưng ra ghế, thở dài: “Nhóc Chết à, tao nhớ Liêm Quân nữa rồi, tao muốn ôm anh ấy cơ.”
Nhóc Chết rầm rì an ủi: “Đêm nay cậu đi ngủ sớm chút đi, ngủ một giấc dậy là được về gặp cục cưng rồi.”
“Nhưng khoảng cách từ giờ đến sáng mai còn lâu lắm.” Thời Tiến nằm đờ ra một lúc như không thiết sống nữa, rồi bất thình lình lấy lại tinh thần, ngồi bật dậy nói, “Không được, tao không thể chán chường như vậy được. Kiếm chuyện để làm sẽ nhanh hết thời gian hơn, tao đi giúp bác sĩ kiểm tra phòng thực nghiệm đây!”
Nhóc Chết rất muốn nhắc nhở hắn rằng: đến chữ nước L cậu còn không hiểu, kiến thức y học cũng là con số 0 tròn trĩnh, đoán chắc là không giúp đỡ được gì. Song nghĩ đến tâm trạng hiện tại của hắn, nó bèn yên lặng nuốt lời nhắc nhở xuống bụng, chỉ nói: “Tiến Tiến, để tôi giúp cậu!”
…
Thế là Quái Nhị và Quái Tam chờ trong phòng để xác nãy giờ liền trông thấy Thời Tiến mới cầm điện thoại chạy vù đi đột nhiên lao ào ào đến như được tiêm phải máu gà. Hắn vội vã chào bọn họ đôi câu rồi xông vào phòng thí nghiệm, cẩn thận tra xét những cái giá để thuốc.
Quái Nhị nhíu mày: “Cậu Quân chơi ngải cậu ấy đấy à?”
“Tôi thấy anh sớm muộn gì cũng bị ăn gậy.” Quái Tam cạn lời lườm anh ta, rồi đưa tay vỗ vai anh ta, “Đi, đến lúc bàn chuyện với nhân viên chính phủ nước L rồi. Chỗ này giao cho Thời Tiến đi, đến giờ ăn hẵng gọi cậu ấy về.”
Quái Nhị gạt tay hắn ra, liếc sang Thời Tiến đang xông xáo tra xét, gật đầu theo hắn ra ngoài.
…
Sự thực chứng minh, tình yêu cũng không thể khiến người ta đột nhiên vô sự tự thông học được ngôn ngữ khác, hay đột nhiên trở thành bác sĩ.
“Nhóc Chết, tao cần sự giúp đỡ của mày.” Thời Tiến buông lọ thuốc trong tay xuống, thở dài lên tiếng.
Nhóc Chết hết sức bất lực, yếu ớt nói: “Tiến Tiến à, tôi chỉ cung cấp được dịch vụ phiên dịch thôi, mấy cái kiến thức về y học tôi cũng không hiểu.” Nó có phải hệ thống toàn năng lợi hại gì đâu.
Thời Tiến vội vã giải thích: “Tao không cần mày phiên dịch, cũng không cần mày am hiểu kiến thức y học, tao chỉ cần mày giúp tao rà soát xem trong phòng thí nghiệm này có tài liệu ghi chép bằng tiếng Hoa hay tiếng Y thông dụng hay không. Long Thế từ nhỏ chủ yếu sử dụng hai ngôn ngữ này, cho dù về sau hắn có học thêm ngôn ngữ khác thì chắc chắn khi ghi chép linh tinh cũng sẽ vô thức sử dụng chữ viết mình quen thuộc.”
Nhóc Chết nghe vậy lập tức sống lại, nói: “Cái này tôi giúp được nha. Tiến Tiến chờ chút, tôi sẽ rà quét ngay.”
Thế là Thời Tiến ngồi xuống cái ghế gần đó, chờ kết quả rà quét của nhóc Chết.
Mười lăm phút sau, nhóc Chết đột nhiên lên tiếng bằng giọng hưng phấn: “Ở góc trên bên phải của tủ sách đằng kia, tôi phát hiện có dấu vết của chữ Hán!”
Thời Tiến lập tức trở nên phấn chấn, vội vàng chạy đến chỗ tủ sách.
Tủ sách mà Nhóc Chết chỉ rất cũ kỹ, cửa tủ đã hỏng, tài liệu bên trong bày ngổn ngang, trên mớ giấy tờ đó còn để đồ linh tinh, trông không khác gì một cái tủ để chứa rác rưởi.
Theo lời chỉ dẫn của nhóc Chết, Thời Tiến lôi ra một quyển sổ tay và một chồng bìa cứng kẹp giấy tờ tán loạn từ dưới cùng. Hắn thổi bớt bụi bặm đi, rồi cẩn thận mở ra.
Sổ tay rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay, trong đó ghi chép mấy thứ linh tinh bằng tiếng Y. Thời Tiến đọc lướt qua, nhận ra toàn là thuật ngữ chuyên ngành, hoàn toàn không hiểu được, thế là tiếc nuối từ bỏ, chuyển sang mở xem xấp tài liệu.
Tài liệu không nhiều lắm, chỉ có mười mấy trang, vài trang đầu cũng viết linh tinh những từ ngữ chuyên ngành, không tìm được thứ gì thứ hữu dụng, mãi đến tận trang thứ sáu, Thời Tiến mới phát hiện ra vài thứ có thể đọc hiểu.
Đó là một bức tranh, có vẻ là vẽ con sứa, trông khá trừu tượng. Bên cạnh con sứa có chú thích gì đó bằng tiếng Y, chữ viết ngoáy, và không có bóng dáng của chữ Hán.
Thời Tiến loáng thoáng nhận ra điều gì đó, bèn tiếp tục giở ra những trang sau.
Mấy trang sau đầy những hình vẽ nguệch ngoạc, nào là rắn không rõ chủng loại, san hô với hình thù kì lạ, thực vật có hoa sặc sỡ, sự xuất hiện của những từ đơn tiếng Y cũng ngày càng nhiều. Ở trang cuối cùng, Thời Tiến rốt cuộc đã tìm thấy chữ viết mơ hồ như được viết trong vô thức rồi bị xóa đi chếch phía dưới trang giấy.
Quân.
Đó là một chữ “Quân”. Cho dù đã bị xóa mờ, những vẫn nhận ra được là chữ “Quân”.
Trái tim Thời Tiến đập đồn như trống nổi. Hắn nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của những bức vẽ. Tay siết chặt tài liệu, tròng mắt bừng lên một ngôi sao nhỏ – đây là mẫu vật, chắc chắn chính là thế! Nếu không phải, hắn sẽ chặt phắt bàn tay cầm bút của Long Thế đi!