Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ - Chương 62: Trung tâm y tế Lệ Thuỷ
- Trang Chủ
- Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ
- Chương 62: Trung tâm y tế Lệ Thuỷ
T
hời Tiến không biết lấy từ đâu ra mấy túi hạt dưa, lười biếng nằm nghiêng ngả trên tay vịn ghế, vừa nhìn hình ảnh máu me trên màn hình, vừa cắn hạt dưa lép bép, vẻ mặt điềm nhiên như không, đã vậy còn luôn mồm tiết lộ trước nội dung trông hết sức đáng ghét.
“Anh nhìn dưới gầm bàn kia, chỗ ấy thật ra có hint đấy. Cái người ban ngày loi choi nọ đã chết từ lâu rồi, hung thủ là người mặc áo ca rô.”
Nghe vậy, Phí Ngự Cảnh lập tức nhìn về phía gầm bàn, sau đó trông thấy dấu tay đẫm máu và mấy khúc ngón tay bị chặt đứt. Anh ta giật thót, lặng lẽ dời tầm mắt đi, hít sâu một hơi, cơ thể lại nhích dần ra sau.
Bộ phim vẫn đang tiếp diễn, bởi đã biết hung thủ là ai, sự chú ý của Phí Ngự Cảnh bất giác bị dời đi, hàng lông mày nhăn nhíu buông lỏng đôi phần.
“Cả chỗ này nữa, anh xem, pho tượng này trông quái lạ lắm đúng không? Em nói anh nghe, thật ra trong này giấu thi thể của nữ phụ số ba đấy. Ôi, nhân vật chính đáng thương sắp bị dọa bĩnh ra quần ngay tại đây rồi.”
Quả nhiên, một giây sau, khi nhân vật chính đi đến chỗ pho tượng, liền trông thấy pho tượng bất thình lình nhúc nhích, sau đó ngã xuống vỡ tan tành, để lộ sự kinh khủng đẫm máu bên trong.
Trái tim Phí Ngự Cảnh lại đánh thót một cái, nhưng vì đã được tiết lộ trước và chuẩn bị phần nào tâm lí, cho nên không quá sợ hãi.
“Lại sắp có người chết rồi! Lại sắp có người chết rồi! Nhìn kỹ nhé, người này một giây nữa sẽ bay đầu. Anh có thể chú ý máu ở chỗ này, ôi giời, giả khiếp, thế thì giống máu ở chỗ nào, chắc chắn là tương cà chua.”
Ầm.
“Bia đỡ đạn” số N rơi đầu, tương cà… Ấy, không, là máu bắn đầy tường.
Phí Ngự Cảnh nhìn bức tường đầm đìa máu vốn trông rất khủng khiếp trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy trên đó chính là tương cà, thoáng chốc bao nhiêu sợ hãi bay biến mất.
Một lát sau, nhạc phim bất thình lình trở nên hồi hộp hơn, nhân vật chính bất cẩn bước vào cạm bẫy của hung thủ.
Tim Phí Ngự Cảnh bất giác nổi trống, tinh thần căng như dây đàn.
Thời Tiến bỗng ra sức cắn hạt dưa, vừa nghiêng người đổ thêm sữa vào ly cho cả hai, vừa la lên một cách cường điệu: “Oaa, chuẩn bị lên cao trào(1) này. Nhân vật chính sợ hãi suốt bộ phim sắp lột mặt nạ, trả đũa tên hung thủ.”
(1) 前方高能: ngôn ngữ mạng, thường để chỉ những pha bất ngờ (hù dọa, đáng sợ, hài hước,…) hoặc cao trào trong phim nhằm nhắc nhở người xem phải chú ý.
Thế là tiếng cắn hạt dưa át đi hiệu ứng âm thanh của phim, bầu không khí ghê sợ vừa khuếch đại lên đã bị hành động rót sữa của Thời Tiến cắt ngang. Chờ đến khi Phí Ngự Cảnh nhìn lại màn hình, nhân vật chính đã tóm chặt tên hung thủ ra giả thần giả quỷ, đối đầu trực diện với gã.
Cuối cùng hung thủ bị nhân vật chính ép chết, chân tướng được phơi bày. Hóa ra trong phim chẳng có con ma nào cả, có chăng chỉ là kẻ xấu giả thần giả quỷ. Những người đã chết không hề hóa thành ma quỷ hãm hại người khác, kẻ hại người từ đầu đến cuối chỉ có hung thủ đội lốt ma quỷ, mà hung thủ thực chất chỉ là một gã phế vật nhu nhược, bất tài mà thôi.
“Chậc, chậc, chậc! Thảo nào bộ phim này bị cho điểm thấp như vậy, nội dung dở hơi quá đi mất. Chúng mình đổi bộ nào thú vị hơn đi.” Thời Tiến lắc đầu phán xét, rồi dúi hạt dưa vào tay Phí Ngự Cảnh, nhanh chóng đổi phim, nói, “Xem bộ này nè. Nghe nói nó siêu đẫm máu, không có cốt truyện tình tiết gì cả, chỉ toàn các kiểu chết của con người thôi.”
Phí Ngự Cảnh liếc nhìn túi hạt dưa còn vương hơi ấm cơ thể trong tay, mày nhăn nhíu. Thấy Thời Tiến lại xé một túi mới ra cắn, anh ta do dự một lúc, nhưng rồi vẫn không trả lại.
Chết đuối, chết cháy, chết vì tai nạn giao thông, chết vì trúng độc, té lầu chết, bị gạch vỡ rơi từ trên trời xuống đập chết… Đủ kiểu chết lần lượt lên sàn. Thời Tiến ôm hạt dưa cắn rôm rốp, vẻ mặt ngán ngẩm chán chường, khi thì bảo tương cà, khi thì bảo con dao này thật hay giả, cơ miệng hoạt động hết công suất.
Phí Ngự Cảnh vốn cho rằng nhìn người ta chết tới chết lui là một chuyện rất tra tấn tinh thần, nhưng nghe Thời Tiến ba hoa chích chòe một hồi, anh ta bỗng thấy hình ảnh máu me trong phim không còn gì ghê gớm nữa. Bàn tay anh ta vô thức nhón một cái hạt dưa, từ từ đưa lên mép, đầu óc hơi lơ đễnh… Hình như anh ta từng nghe ai đó nói, cắn hạt dưa có thể làm giảm căng thẳng…
Các kiểu chết trong màn hình vẫn tiếp diễn, Thời Tiến còn đang vừa cắn hạt dưa vừa nói như súng liên thanh. Phí Ngự Cảnh tựa như đang nghe hắn nói, lại tựa như chẳng nghe chữ nào, mắt hướng về máy tính bảng, động tác cắn hạt dưa từ bỡ ngỡ dần trở nên thuần thục, cơ thể căng cứng bất giác thả lỏng.
“Ôi, bộ này chẳng hay gì cả, chúng mình xem bộ khác đi. Xem nào… Bộ này nhé, tiếp cận khoa học thôi. Nghe nói bộ này hay cực kì, mỗi một kỳ giống như một câu chuyện vậy.” Thời Tiến lại bất chợt đổi phim, tiếng thét chói tai và hình ảnh máu me biến mất tăm, sau một đoạn nhạc mở màn khiến người ta nâng cao tinh thần, lời thoại dẫn truyện trầm thấp đầy thu hút của diễn viên vang lên, dùng ngữ điệu cố ra vẻ bí ẩn để kể về một câu chuyện ma quái ở nơi nào đó.
Sau màn thử thách các kiểu chết của phim kinh dị, Phí Ngự Cảnh không nhịn được hừ khẽ một tiếng khi nghe thấy lời dẫn truyện – cõi đời này làm gì có ma quỷ, phim truyền hình thời nay thật là qua loa lấy lệ, càng ngày càng hạ thấp IQ người xem.
“Uầy, sao kỳ này lại là chuyện ma, vô vị quá.” Thời Tiến xỉa xói.
Phí Ngự Cảnh thầm phụ họa trong lòng – quả thật, rất vô vị.
Miệng thì chê vô vị, song Thời Tiến hề không đổi phim khác, tiếp tục nghiêng ngả trên ghế sô pha vừa xem vừa luyên thuyên, tần suất cắn hạt dưa ngày càng chậm, thân thể cũng càng trượt dần xuống, lời nói ít đi từng chút, bắt đầu ngáp thường xuyên hơn.
Nghe thấy tiếng ngáp của Thời Tiến, Phí Ngự Cảnh đang xem cảnh phim chớp nhoáng cố ra vẻ bí hiểm trong ti vi cũng bất giác đánh cái ngáp, giơ tay nhéo ấn đường theo.
Tập phim này thật quá nhàm chán, xem chỉ thấy buồn ngủ.
“Em nghe nói giọng dẫn chuyện trong phim này trước kia từng lồng tiếng cho chương trình ẩm thực đấy, anh thấy có hay không?” Thời Tiến đột nhiên lầm bầm một câu, sau đó ngẹo đầu, ngủ thiếp đi.
Phí Ngự Cảnh ngoảnh đầu nhìn, tâm trí vốn đang đã hơi lơ mơ vô thức bị kéo theo câu nói của hắn, không khỏi nghĩ về những chương trình ẩm thực mà mình từng xem trước kia. Trí óc hoàn toàn thoát khỏi những cảnh tượng máu me quấy nhiễu anh ta bấy lâu nay, hai nhắm mắt khép lại giữa căn phòng đầy ắp mùi hạt dưa và sữa bò.
Bộ phim dần đi đến hồi kết, ứng dụng tự động phát video tiếp theo. Một cái video với tên “Tuyển tập nhạc không lời gột rửa tâm hồn” nhảy ra, giai điệu êm dịu của nhạc nhẹ xướng lên, đưa hai con người trưởng thành giờ giấc sinh hoạt hỗn loạn vào giấc ngủ.
Sớm tinh mơ, Thời Tiến bị nhóc Chết đánh thức. Nhìn thời gian, thấy đã gần đến giờ Liêm Quân thức dậy, hắn vội vàng xoa mặt đứng dậy, lấy lại máy tính bảng đã tự động tắt nguồn vì hết pin trên bàn. Chợt, hắn nhìn thoáng qua Phí Ngự Cảnh đang co ro ngủ say sưa trên ghế sô pha bên cạnh. Thương thì thương cho trót, hắn bèn kéo anh ta sang ghế sô pha dài, đắp cho một tấm chăn rồi rời đi.
Động tác có thể nói là thô bạo của Thời Tiến khiến Phí Ngự Cảnh sực tỉnh. Anh ta mơ màng mở mắt, đúng lúc trông thấy bóng dáng Thời Tiến đứng dậy rời đi, ngơ ngác một lúc, đoạn kéo chăn, khép mắt lại lần nữa.
Lúc Thời Tiến trở về phòng, Liêm Quân hẵng đang ngủ. Hắn sẽ sàng bước vào phòng, cẩn thận nằm lên giường.
“Đi ăn vụng ở đâu đấy? Toàn mùi hạt dưa.” Liêm Quân bất thình lình mở choàng mắt, ánh nhìn đầy tỉnh táo, chẳng có chút gì giống người vừa mới tỉnh dậy.
Thời Tiến giật thót tim, trố mắt nhìn anh đôi ba giây, rồi đột nhiên vồ tới cắn.
Liêm Quân rên lên một tiếng, vội giơ tay ôm lấy hắn, nhíu mày nói: “Đừng hòng bịp bợm cho qua… Ô.”
Thời Tiến cắn khẽ một cái, sau đó lùi lại, giải thích: “Nửa đêm em không ngủ được, ra ngoài tản bộ thì gặp phải Phí Ngự Cảnh. Tinh thần của anh ấy khá tệ, nên em rủ anh ấy xem phim kinh dị.”
Liêm Quân nâng tay lên nhéo nhéo mặt hắn, nói: “Lại lo bao đồng à?”
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà.” Thời Tiến đáp, lười biếng dụi vào ngực anh, “Thú thật em vẫn còn buồn ngủ lắm, điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt khó quá đi.”
“Đánh trống lảng cũng vô ích thôi.” Liêm Quân miệng thì nói thế, song tay lại nhẹ nhàng xoa lưng cho hắn.
Thế là Thời Tiến thích chí tìm tư thế thoải mái trong lòng anh, ôm dính lấy anh như bạch tuộc, yên tâm thiếp đi.
Ngủ xong một giấc, phía Lão Quỷ đã gửi tin tức mới đến: Tả Dương chấp nhận thả hết những người bị bắt của Quỷ Quái ra, nhưng đổi lại một yêu cầu: Nhất định phải do Liêm Quân đích thân đến đón.
“Vớ va vớ vẩn, gã Tả Dương này chẳng biết thế nào là nhớ mùi.” Quái Nhị vừa nghe thấy yêu cầu liền cười khẩy, ánh mắt hừng hực bắn ra sát ý.
Vẻ mặt của mọi người cũng rất khó coi. Lần trước Tả Dương bày mưu tính kế với Liêm Quân như thế nào, ai ai cũng nhớ rõ, thế mà chưa được bao lâu, Tả Dương lại chứng nào tật nấy.
Thời Tiến cũng chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của Tả Dương, thậm chí tự hỏi liệu rằng Tả Dương mới bị “té giếng”. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết Liêm Quân sẽ không đồng ý với kiểu yêu cầu vừa nhìn đã biết là bẫy này. Tả Dương muốn giết Liêm Quân đến phát rồ rồi ư?
“Gã muốn li gián quan hệ của tôi với Liêm Quân.” Đầu bên kia cuộc gọi video, Lão Quỷ ủ rủ cất lời. Hắn ta nhìn về phía Liêm Quân nãy giờ luôn giữ im lặng, nói, “Liêm Quân, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không giận chó đánh mèo chỉ vì cậu không đồng ý mạo hiểm. Tôi không ngu đến vậy, lần này Tả Dương rõ chẳng phải thật lòng muốn đàm phán, gã tuyệt không muốn thả người.”
Liêm Quân trầm ngâm một lúc, rồi bác bỏ lời của Lão Quỷ: “Không, gã muốn đấy. Gã đưa ra yêu cầu như thế không phải để gây li gián, mà là muốn câu giờ, tranh thủ cơ hội lấy sức.”
Lão Quỷ sững sốt, hỏi: “Ý của cậu là?”
Liêm Quân giải thích: “Tuy Cửu Ưng phát triển nhanh, nhưng nền móng không ổn định. Lần này anh cắn trả Cửu Ưng như thế, chúng sẽ không chống đỡ được lâu. Với tính tình của Tả Dương, sau khi nhận ra việc sống mái với anh chẳng được ích gì, trái lại bản thân có thể bị tổn hại, khả năng lớn nhất là gã sẽ tranh thủ lợi dụng anh hết mức có thể, sau đó nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện. Nhưng bây giờ gã chỉ tỏ thái độ muốn cùng anh giải quyết việc này, lại chẳng thể hiện chút thành ý nào để người ta tin tưởng. Anh nghĩ là tại sao?”
Lão Quỷ căn cứ theo lời anh nói mà ngẫm nghĩ, rồi bỗng nhiên, vẻ mặt hắn ta thoắt đổi: “Bởi vì Cửu Ưng không đủ khả năng để bày tỏ thành ý đó? Lẽ nào người của tôi bị hắn giết rồi?” Nói đến đó, giọng nói hắn ta dần nhuốm sát ý.
“Không phải, mà là có khả năng người của anh không ở trong tay Tả Dương, và gã cũng không quyền quyết định người của anh đi hay ở. Tả Dương và Thương Hỏa bắt người là vì muốn lợi dụng anh, nếu không phải bất đắc dĩ, chúng sẽ không tự tiêu diệt lợi thế của mình. Yên tâm đi.” Liêm Quân vừa giải thích vừa trấn an.
Lão Quỷ nghe vậy thì bình tĩnh lại đôi phần. Hắn ta tiếp tục nghiền ngẫm câu nói của anh, đoạn cau mày nói: “Vậy theo lời giải thích của cậu, tình huống hiện tại là Cửu Ưng muốn trả người lại cho tôi, chấm dứt việc này, nhưng Thương Hỏa lại nhất quyết không chịu. Lục đục nội bộ rồi chăng?”
Liêm Quân gật đầu, nói rằng, “Thương Hỏa là tổ chức bản địa, nền móng rất sâu, cho dù bị chúng ta quấy nhiễu cách mấy, cũng không dễ gì chịu thua ngay, thậm chí còn muốn cắn ngược lại chúng ta. Tôi đoán, Cửu Ưng và Thương Hỏa đã nảy sinh mâu thuẫn trong khi quyết định có nên chiến đến cùng với chúng ta hay không. Vả lại trước kia Cửu Ưng không thể giúp Thương Hỏa nhúng tay vào chuyện trong nước, thiết nghĩ có lẽ mối quan hệ hợp tác giữa bọn chúng đã sớm gặp vấn đề.”
Lão Quỷ hả hê vỗ bàn rầm rầm: “Đáng đời! Phải cho bọn chúng cắn xé nhau như thế!”
Liêm Quân liếc hắn ta, giội ngay một gáo nước lạnh: “Nhưng gặp mâu thuẫn không đồng nghĩa với việc mối quan hệ đồng minh của chúng cũng sụp đổ. Lần này Tả Dương kéo dài thời gian chắc hẳn là muốn xoa dịu anh trước, rồi tranh thủ thời gian liên lạc với Thương Hỏa. Đến khi chúng đã bàn bạc đâu vào đấy, chuyện lần này có thể đi đến hồi kết rồi.”
Lão Quỷ cau mày, cố dằn xuống cảm xúc của bản thân, hỏi: “Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
“Tiếp tục tạo áp lực, càng ác độc càng tốt, không thể cho Tả Dương bất cứ cơ hội nào ngơi tay, ép gã phải xung đột với Thương Hỏa. Khi nội bộ của chúng hỗn loạn đến phút cuối, chỉ có thể tạo ra ba kiểu kết cục: Một, Thương Hỏa chấp nhận “xẻ thịt chính mình”, dồn mọi tài nguyên hỗ trợ Cửu Ưng, giúp Cửu Ưng đối đầu với sự công kích của các anh, tiếp tục sống mái với chúng tôi; hai, Thương Hỏa bị Cửu Ưng thuyết phục, thật sự thả người, chọn cách nhân nhượng đặng yên thân; ba, Cửu Ưng và Thương Hỏa xích mích với nhau, liên minh tan rã. Bất kể là kết cục nào, đều có lợi cho bên ta.”
Lão Quỷ cau mày, hỏi: “Tiếp tục sống mái với nhau mà cũng có lợi?”
Liêm Quân trả lời: “Tất nhiên là có, Thương Hỏa ở khu đông nam hành sự không nể nang, gây thù chuốc oán rất nhiều, nếu tiếp tục đối đầu với chúng ta, đến khi chính bản thân chúng gặp tổn thất, không cần ta tiếp tục ra tay, sẽ có những người khác thừa cơ nhảy ra giáng cho chúng một cú. Nền móng của chúng ta không ở đây, đối đầu với bọn Thương Hỏa chính là lấy ít thắng nhiều, cho nên nếu cứ giằng co như thế, thì đến cuối cùng chỉ có Thương Hỏa tổn hại nhiều hơn.”
Lão Quỷ nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm, nói: “Được, vậy tôi sẽ tiếp tục chiến với chúng! Liêm Quân, chuyện lần này, cám ơn cậu nhiều lắm.”
Liêm Quân không nhận lời cảm ơn của hắn ta, chỉ đáp: “Có qua có lại(2) thôi.”
(2)Nguyên văn là “各取所需”: ý nói tôi giúp anh không chỉ vì lòng tốt, vì muốn giúp mà là thông qua việc giúp anh tôi cũng đạt được cái mình muốn, tức đây là quan hệ sòng phẳng. (Ai có câu thành ngữ nào phù hợp hơn thì chỉ mình với nha(>人<;))
Lão Quỷ lại không đồng tình với câu nói “có qua có lại” này của anh, đăm đăm nhìn anh, rồi chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện, lòng quyết cố hết sức giảm thiểu tổn thất cho Diệt trong cuộc chiến về sau.
“Ánh mắt của hắn khi nãy có ý gì vậy? Thấy mà ghê.” Quái Nhị bật thốt lên ngay khi Lão Quỷ rời đi, còn xoa xoa cánh tay một cách thái quá.
Quái Nhất lườm anh ta một cái cảnh cáo, đoạn đổi chủ đề hỏi: “Cậu Quân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Liêm Quân cũng lườm Quái Nhị, thấy anh ta nghiêm túc lại mới trả lời: “Có thể tạm ngưng cuộc càn quét rồi. Tả Dương không nín nhịn nổi mà mở lời với Lão Quỷ, chắc chắn Thương Hỏa sẽ tức điên lên và đánh trả chúng ta. Kể từ bây giờ, gia tăng phòng ngự các nhánh ở khu đông nam, sau đó tập hợp lực lượng, bắt đầu quét sạch thế lực Thương Hỏa trong nước L. Bắt buộc phải tạo ra lỗ hổng trong lực lượng Thương Hỏa tại đây, cắt đứt mắt xích trong đường dây làm ăn từ nước L với bên ngoài của chúng.”
Quái Nhất hỏi kĩ hơn: “Quét sạch toàn bộ ư? Cả những đường dây ngầm?”
“Toàn bộ. Thương Hỏa không ăn một vố thật đau thì không biết sợ đâu.” Liêm Quân đáp.
Quái Nhất gật gù tỏ ý đã hiểu. Thấy Liêm Quân không còn gì để dặn dò, gã toan dẫn những người khác rời đi, song bị Liêm Quân gọi giật lại.
“Chờ đã, đợt càn quét thế lực Thương Hỏa ở nước L này, anh dẫn cả Thời Tiến theo đi.” Liêm Quân bổ sung, không buồn để ý đến Thời Tiến vừa quay phắt sang nhìn mình, tiếp tục nói, “Ngoài ra, nhân tiện xử lí luôn cái tổ chức nhỏ mà Long Thế lẩn trốn nhiều năm kia đi. Chú ý hành sự cẩn thận, Long Thế ẩn nấp nhiều năm ở khu đông nam lại chọn tổ chức nhỏ ấy, chắc hẳn có nguyên nhân đặc biệt nào đó, được coi thường.”
Quái Nhất nghe thế liền đánh mắt sang phía Thời Tiến. Rõ ràng hắn đang muốn nói gì đó. Gã cùng những người khác trong phòng nhìn nhau, sau đó đáp một tiếng vâng, rồi lũ lượt kéo nhau rút khỏi thư phòng.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Thời Tiến lập tức giữ tay Liêm Quân lại, nói: “Liêm Quân, anh…”
“Lần này xem như cho em cơ hội rèn luyện.” Liêm Quân ngắt lời hắn, rồi nghiêng người đối mặt với hắn, nói tiếp, “Thời Tiến, tôi cho em cơ hội để trưởng thành, cũng là cho chính bản thân tôi thời gian để thích ứng. Lần này có bọn Quái Nhất dẫn đi, em cố gắng học hỏi, đừng để tôi phải hối hận với quyến định của chính mình.”
Nghe anh nói thế, lòng Thời Tiến nhất thời ngổn ngang trăm mối.
Hóa ra câu “Cho tôi chút thời gian” trước kia của Liêm Quân không phải để dỗ dành hắn. Việc rèn luyện Liêm Quân đề cập đến cũng là nghiêm túc. Sau khi Liêm Quân phát hiện vấn đề, anh không hề dụ dỗ vài ba câu cho qua, mà nghiêm túc nghĩ cách giải quyết, sau đó tự thỏa hiệp với chính bản thân anh.
Thoáng thấy lòng xót xa, bởi sự nghiêm túc và chu đáo của con người này.
“Năng lực của em không nên lãng phí vào việc chăm sóc tôi, những việc vặt hằng ngày sẽ thui chột tài năng của em, đây không phải điều tôi muốn thấy.” Liêm Quân dường như nhìn thấu những cảm xúc hỗn loạn trong hắn, nét mắt anh chợt dịu đi, rồi anh nghiêng người hôn lên mắt hắn, “Thời Tiến, cố gắng trưởng thành nghe em. Tôi chờ ngày hai ta kề vai sát cánh bên nhau.”
Thời Tiến vươn tay ôm chầm lấy anh, dụi đầu thật lực vào lòng anh, nói: “Em sẽ chăm chỉ học tập… Anh chờ em nhé.” Chờ em trưởng thành, san sẻ gánh nặng với anh.
Liêm Quân mỉm cười, xoa gáy hắn, đáp: “Ừ, tôi chờ em.”
…
Sau khi trò chuyện với Liêm Quân, Lão Quỷ quả thật phớt lờ đi những cuộc thương lượng của Tả Dương, tiếp tục đàn áp các mối làm ăn của Cửu Ưng bằng một sức công phá điên cuồng hơn. Hắn ta quậy tung đến độ đường dây làm ăn của Cửu Ưng ở khu đông nam rối cả lên như mớ bòng bong.
Tả Dương thật tức muốn phát điên. Sau khi phát hiện lại một vụ làm ăn bị phá hư, gã ta mất bình tĩnh đập vỡ điện thoại, quát tháo: “Lão Quỷ chết giẫm, hắn điên rồi à! Chỉ vì mấy tên thuộc hạ mà mặc kệ cả mối ngon, hắn muốn chết chùm với tao đấy ư!”
Phụ tá của gã không nhịn được bèn đưa ra kiến nghị lần nữa: “Đại ca, mình trả người về cho Quỷ Quái đi. Lần trước chúng ta công kích Liêm Quân thất bại, ngược lại còn chọc giận chính phủ, giờ đây việc kinh doanh trong nước bắt đầu bị chính phủ trấn áp cả công khai lẫn ngấm ngầm, nếu khu đông nam lại gặp vấn đề, mạng lưới kinh doanh của chúng ta có lẽ cũng tan nát theo.”
“Mày tưởng tao không muốn trả sao! Giờ Thương Hỏa lén lút giở trò với tao, tao cũng bó tay!” Tả Dương giận sôi máu.
Phụ tá do dự một lúc rồi đề xuất: “Hay là chúng ta lật mặt đi. Lần này Quỷ Quái dám liều mạng như vậy là do sau lưng có Diệt làm chỗ dựa, chỉ cần chúng ta thỏa hiệp, đổi hướng hợp tác với Diệt, giúp Quỷ Quái cướp người từ tay Thương Hỏa về, thế là xong chuyện.”
“Sao mày có thể ngu được như vậy hả!” Tả Dương không chịu được mà quát hắn, túm cổ áo hắn mà rằng, “Giờ mà lật mặt, đến lúc đó cả bọn sẽ bị Thương Hỏa tìm cơ hội xử đẹp đấy. Lý trí lên đi, bọn Diệt không đáng sợ đến vậy đâu!”
Phụ tá không dám đối diện với cơn thịnh nộ của gã ta, thức thời ngậm chặt miệng, trong bụng lại thầm nghĩ, nếu Diệt không đáng sợ, vậy cớ gì mọi người cứ mãi bị động chịu đòn như thế này.
Tả Dương hất hắn ta ra. Gã đi lòng vòng trong phòng, bỗng chốc thấy bình tĩnh lại, thế rồi gã bất thình lình rẽ ngoặt về phía cái bàn nơi đặt điện thoại bàn, ấn gọi cho một ai đó: “Giúp tôi theo dõi một người, cái tên Quái Tứ mới nhậm chức mà Liêm Quân dẫn theo bên người vào hội nghị năm nay… Đúng, tôi nghe chúng gọi nó là Thời Tiến, đây cũng là tên thật của nó… Được, tôi sẽ gửi ảnh cho anh sau.” Nói xong liền cúp máy.
Phụ tá lấy làm lạ: “Đại ca, anh theo dõi tên nhóc đó làm gì vậy? Vừa nhìn đã biết cậu ta là tân binh mà Liêm Quân mới đưa lên, vẫn chưa thấy cậu ta đại diện cho Diệt làm việc gì, chắc chỉ là ma mới không đáng bận tâm thôi.”
“Không đáng bận tâm? Trong lòng Liêm Quân, tên Quái Nhất còn chẳng là cái thá gì so với tên ‘ma mới’ mà mày bảo đâu đấy! Vả lại ma mới mới dễ xơi! Động não tí đi, đừng chỉ biết chấp nhận thua thiệt như thế!” Tả Dương cười khẩy vặn lại. Nhớ đến thái độ đặc biệt Liêm Quân dành cho Thời Tiến, cục nghẹn mắc cứng trong họng cuối cùng đã tìm được chỗ để nuốt trôi, gã nói, với một vẻ âm u, “Muốn hạ bệ tao à, không có cửa đâu!”
…
“Hắt xì!” Thời Tiến hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, ngờ vực nói, “Ai đang mắng tôi đấy?”
Quái Nhị vỗ bàn bồm bộp, nói: “Đừng phân tâm, những điều tôi vừa nói cậu đã ghi lại hết chưa? Xung đột vũ trang với ẩn nấp làm nhiệm vụ không giống nhau đâu, điều cần thiết nhất chính là sự can đảm và cái nhìn đại cục, cái tật lơ tơ mơ của cậu phải sửa ngay đi.”
Thời Tiến buông tay, nói: “Tôi có thất thần đâu, những điều anh nói tôi đều nhớ cả rồi. À đúng rồi, các anh đã bàn với nhau xong chưa, ai đưa tôi đi làm nhiệm vụ đầu tiên? Mục tiêu của nhiệm vụ đầu là gì?”
“Bàn xong rồi, tôi và Quái Tam sẽ cùng dẫn cậu đi làm nhiệm vụ đầu tiên. Còn mục tiêu nhiệm vụ… Đây, là cái này, bảo đảm sẽ làm cậu thỏa mãn.” Quái Nhị đưa một tập tài liệu cho hắn, ra hiệu bảo hắn tự xem.
Thời Tiến nhận tài liệu rồi mở ra, khi nhìn rõ tên của mục tiêu nhiệm vụ, hắn thoáng sửng người, hỏi: “Lệ Thuỷ? Đây không phải là trung tâm y tế mà tên Long Thế kia đã ẩn nấp nhiều năm liền sao?”
“Chính nó. Biết cậu luôn để ý đến chuyện này, cho nên tôi và Quái Nhất đã bàn với nhau, quyết định dẫn cậu đi điều tra nơi này trước tiên.” Quái Nhị đáp, đoạn vươn tay vỗ vỗ vai hắn, “Điều động nhân viên chỉ cần một ngày là xong, sáng mai bọn mình xuất phát đến trung tâm y tế này, cậu tranh thủ đọc tài liệu đi.”
Thời Tiến vội tỏ ý không thành vấn đề, nói cảm ơn anh ta rồi lập tức giở tài liệu ra xem.
Thấy hắn hấp ta hấp tấp, Quái Nhị có chút buồn cười. Nghĩ đến nguyên nhân khiến hắn vội vã như vậy, ánh mắt anh ta liền ánh lên sự xúc động, bèn quay người rót một ly nước, đặt bên cạnh tay hắn, rồi khẽ khàng rời khỏi căn phòng ngủ tạm thời được trưng dụng làm phòng học này.
–––––––––––
Cá Chết: lâu quá nhỉ các chị em? Dạo này thật sự bận đến mức không có thời gian để đọc truyện luôn ấy:(( dù trong lòng không hề muốn bỏ truyện nhưng mà chẳng hở ra được chút thời gian rảnh nào…Thôi cứ làm được chừng nào hay chừng đó.