Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ - Chương 61: Lấy độc trị độc
- Trang Chủ
- Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ
- Chương 61: Lấy độc trị độc
Thời Tiến thở dài lần thứ N, ngả người vào ghế sô pha ở phòng khách, hết sức sầu não.
Nhóc Chết có chút lo lắng, hỏi: “Tiến Tiến à, cậu làm sao vậy?”
“Tao đang phân tích lợi và hại của tình yêu chốn văn phòng.” Thời Tiến đáp, dứt lời, lại không khỏi thở dài lần nữa.
Nhóc Chết lấy làm khó hiểu: “Văn phòng? Tiến Tiến muốn có phòng làm việc cho riêng mình rồi à?”
“Một kẻ vô công rồi rồi nghề như tao cần văn phòng làm quái gì.” Thời Tiến trở mình, nằm sấp người xuống lưng ghế. Hắn nhìn những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi ngoài cửa sổ, khổ não nói, “Trước đây Liêm Quân là ông chủ của tao, tao làm việc cho anh ấy, anh ấy phát lương cho tao, tiền trao cháo múc, thoải mái biết bao. Bây giờ quan hệ của tao với anh ấy thay đổi, anh ấy vẫn phát lương cho tao, nhưng trong tiềm thức lại không giao công việc cho tao nữa, thế tao đây chẳng khác gì nuôi tốn cơm tốn gạo à.”
Nhóc Chết cho rằng hắn nói không đúng, bèn phản bác: “Cậu có công việc mà! Không phải trước đó cục cưng đã nói rồi sao, công việc của cậu chính là theo sát bảo vệ anh ấy. Giờ đây cậu mỗi ngày cùng anh ấy ăn cơm, đấm bóp cho anh ấy, chăm sóc anh ấy quan tâm anh ấy, rõ ràng hoàn thành rất tốt công việc, cục cưng còn mập lên chút đấy thôi.”
Thời Tiến nghe vậy sững người. Nghĩ theo hướng này, hắn cảm thấy nhóc Chết hình như nói đúng ra phết. Công việc của hắn không phải là theo sát Liêm Quân sao, xét ra, kỳ thật hắn vẫn luôn cố gắng làm việc đấy chứ.
Mà cứ thấy sai sai ở đâu thì phải.
Hắn cau mày, lại lật ngửa người tựa lưng lên ghế, nghiêm túc suy ngẫm vài giây. Thốt nhiên, hắn thoắt đổi sắc mặt như nhận ra điều gì, bèn ngồi thẳng người dậy, nói: “Ấy không đúng, tao chăm sóc anh ấy, quan tâm anh ấy, đó là bởi vì tao thích anh ấy. Đấy đều là những việc dễ dàng, không phải bởi vì tao phải hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, chăm sóc anh ấy sao có thể biến thành công việc được.”
Nhóc Chết yếu ớt phản bác: “Nhưng lúc cậu và cục cưng chưa thành đôi thành cặp, cậu cũng chăm sóc anh ấy mà. Khi đó nó chính là công việc của cậu. Tiến Tiến à, rốt cuộc cậu đang xoắn xuýt điều gì thế?”
Thời Tiến nghẹn cứng, bỗng phát hiện mình không tài nào phản bác nhóc Chết được. Hắn nín nhịn hồi lâu, rồi thả lỏng người ngả xuống ghế, thở dài nói: “Chỉ là tao cảm thấy, trước kia chưa xác định quan hệ, tao cầm tiền chăm sóc anh ấy thì không có vấn đề gì cả. Nhưng bây giờ tao và anh ấy đã là quan hệ như vậy, tao lại lấy tiền chăm sóc anh ấy, thế thì tao biến thành thứ gì chứ… Tao muốn giúp anh ấy làm thêm vài ba chuyện, anh ấy đã quá mệt mỏi rồi, chuyện gì cũng phải lo toan…”
Ví dụ như hiện tại, Liêm Quân đang lo chuyện đám Quái Nhất đi tiêu diệt bốn tổ chức nhỏ kia, vừa họp xong liền gọi Quái Cửu đi sắp xếp tài liệu, giúp bọn Quái Nhất điều động nhân thủ ngay, bận rộn đến độ bữa trưa chỉ ăn qua loa lấy lệ.
Đám Quái Nhất ai nấy đều đang bận rộn chuẩn bị phần mình. Bốn tổ chức phải tiêu diệt chia ra nằm ở bốn hướng khác nhau, có tổ chức còn vươn dài ra nước ngoài, bọn họ phải nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng vật phẩm cần thiết, đuổi kịp vị trí của các tổ chức ấy, thuộc nằm lòng tài liệu về kẻ thù, điều động nhân lực, lập kế hoạch tác chiến… Mà trong lúc mọi người đang bận không ngơi tay như thế, hắn lại chẳng giúp được gì, còn rỗi hơi ngồi đây nghĩ ngợi vấn đề “tình yêu chốn văn phòng” gây phiền não này…
“Tao thật đúng là đồ vứt đi.” Thời Tiến thở dài một tiếng rõ to, không hề nhận ra mình đang bật thốt thành lời.
“Hóa ra mày còn có chút biết thân biết phận đấy.” Phí Ngự Cảnh chẳng biết xuất hiện trong phòng khách từ lúc nào tiếp lời, giọng điệu vẫn gợi đòn như cũ.
Thời Tiến giương mắt nhìn anh ta, thấy trên bộ âu phục còn dính nước mưa, tóc tai cũng ướt phân nửa, đoán chắc anh ta mới quay về sau chuyến đi công tác. Lướt đến quầng thâm dưới mắt anh ta, hắn liền nói không chút nghĩ ngợi: “Đêm qua ngủ không ngon lắm nhỉ, gặp ác mộng à?”
Đoán chừng đối với bất kỳ người bình thường nào, sau khi chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp trong biệt thự ấy, trong khoảng thời gian ngắn, chất lượng giấc ngủ sẽ giảm sút tùy mức độ. Quầng thâm của Phí Ngự Cảnh đậm như vậy, chắc chắn là đã trằn trọc cả đêm.
Phí Ngự Cảnh cứng người, rồi cười khẩy một tiếng, nói: “Mày tưởng anh là mày chắc.” Dứt lời, anh ta quay phắt người bỏ đi mất dạng, tốc độ nhanh đến lạ.
Thời Tiến yên lặng nhìn anh ta đi xa, đến cạn lời với cái miệng ương ngạnh ấy, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, những người Quái Tam dẫn tới đang đội mưa đội gió chỉnh lí đoàn xe. Chợt hắn nhớ tới thảm trạng mình thấy được trong biệt thự hôm qua, tâm trạng không cách nào khuây khỏa lên nổi.
Tuy phản kích khiến người ta rất hưng phấn, song trong quá trình đấu đá ấy, không thể nào tránh khỏi thiệt hại về người…
Sau khi chuẩn bị xong bước đầu, đám Quái Nhất lần lượt dẫn người đi, hướng về đích đến nhiệm vụ của từng người.
Liêm Quân và Thời Tiến cùng nhau tiễn họ ra đi, dõi theo những chiếc xe lũ lượt biến mất phía cuối con đường, mãi đến khi khuất hẳn bóng dáng mới thôi.
“Thời Tiến, không phải tôi quên việc em ngoại trừ là người yêu của tôi, còn là cấp dưới của tôi. Em rất ưu tú, xưa nay tôi chưa từng nghĩ đến chuyện lãng phí tài năng của em, vây hãm em bên mình, không cho em trưởng thành.” Liêm Quân đột nhiên cất lời, bàn tay đặt trên xe lăn hơi nâng lên, cầm lấy tay Thời Tiến đang buông thõng bên người, mắt dõi về phía cuối đường, nói nhỏ, “Chỉ là tôi vẫn chưa sẵn sàng nhìn em rời khỏi tôi, tự tay đưa em đến tiền tuyến nguy hiểm như vậy. Em chưa đủ kinh nghiệm, chưa đủ để ứng phó với những cuộc xung đột và trận chiến lớn. Tôi chưa chuẩn bị tâm lí, tạm thời không thể để em dấn thân vào nguy hiểm được, chúng ta đều chưa chuẩn bị kĩ càng… Thời Tiến, cho tôi chút thời gian, nhé?”
Thời Tiến sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía Liêm Quân, vô thức nắm chặt lấy tay anh, gọi tên anh: “Liêm Quân…”
“Tôi thích em gọi tôi như vậy.” Liêm Quân ngửa đầu nhìn hắn, đoạn hôn lên mu bàn tay hắn, nói, “Một mối quan hệ muốn bền lâu, ắt không thể thiếu việc thấu hiểu nhau. Tôi quá bận rộn, có lúc sẽ không để ý vài chuyện, em nhớ nhắc tôi. Tôi không mong em buồn.”
Thời Tiến nghe anh nói như vậy, tim như muốn mềm nhũn ra ngay lập tức.
Người này sao có thể dịu dàng ân cần đến vậy chứ! Hắn chỉ hỏi một câu, dù sau đó trong lòng có chút phiền muộn, nhưng vẫn cố ý tránh không cho anh phát hiện, kết quả anh vẫn phát hiện ra, còn đợi xong việc liền nghiêm túc giải thích với mình.
Cầm lòng không đặng, hắn liền khom lưng ôm lấy Liêm Quân, nói: “Quả thật em có chút xíu không vui, nhưng không phải do anh, mà do bản thân em. Em cảm thấy mình chẳng giúp được gì cho anh… Xin lỗi anh, trong lúc bận rộn thế này, còn khiến anh lo nghĩ cho em.”
“Lo nghĩ cho em là quyền lợi của tôi mà.” Liêm Quân vuốt tóc hắn, an ủi, “Em ở cạnh tôi như thế này, chính là sự hỗ trợ lớn nhất đối với tôi rồi.”
Dẻo mồm thật.
Sự âu sầu trên gương mặt Thời Tiến cũng tiêu tan đi phần nào. Hắn hơi buồn cười, cũng hơi bất lực, dù trong lòng biết rõ Liêm Quân đang nói vài câu đường mật để dỗ dành hắn, nhưng hắn vẫn xiêu lòng.
Người ta thường nói khi yêu ai cũng là kẻ ngốc, hắn cũng không phải ngoại lệ.
Đôi khi không phải người ta thật sự hóa thành kẻ ngốc, mà là do quá nhiều người không muốn người mình yêu thêm gánh nặng, cho nên tình nguyện làm một kẻ ngốc dễ dụ.
…
Sau bữa tối, trong bốn người đã xuất phát, Quái Nhị là người đầu tiên gửi tin về: anh ta đã đến gần căn cứ của tổ chức dưới trướng Thương Hỏa, đang sắp xếp nhân lực và bố trí vũ khí súng đạn.
Lại qua hai tiếng đồng hồ, phía Quái Tam và Quái Ngũ cũng lần lượt truyền tin về. Liêm Quân hỏi thăm từng người về tình hình bố trí nhân lực, sau khi xác nhận toàn bộ thì không hỏi thêm nữa, bảo bọn họ tập trung vào lập kế hoạch tác chiến.
Chừng nửa đêm, Quái Nhất nhận nhiệm vụ xa nhất cuối cùng cũng truyền tin về, ý rằng đã đến nơi, đang cùng nhân viên chi nhánh đóng quân tại địa phương của Diệt vừa bố trí nhân lực, vừa chuẩn bị kế hoạch hành động.
Đến lúc này, cả bốn người xem như đều đã đi vào quỹ đạo. Sau một hồi trao đổi thông tin, bọn họ hết sức ăn ý cùng chọn một phương pháp tác chiến: nhân viên đã được bố trí trực tiếp tiến công, giáng cho kẻ địch một cú không kịp trở tay.
Liêm Quân không can thiệp vào sự sắp xếp chiến thuật của bọn họ, chỉ tỏ ý chờ kết quả tốt từ họ.
Đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ.
Hơn một giờ sáng, Quái Nhị là người đầu tiên thổi còi xung trận. Không còn gì để nghi ngờ về thực lực của Diệt, xuyên suốt quá trình, Quái Nhị luôn giữ liên lạc với Liêm Quân, từ tình hình mà anh ta luôn đúng giờ báo cáo, Diệt gần như là quét sạch tổ chức không tính là lớn dưới trướng Thương Hỏa nọ. Không chỉ bắt sống kẻ cầm đầu, còn cuỗm được một cái tủ sắt tên thủ lĩnh đã giấu diếm, hình như trong đó có chứa vài thứ nom như sổ sách giấy tờ, xem như một vụ thu hoạch ra trò.
Phía này chưa kết thúc được bao lâu, phía Quái Tam và Quái Ngũ cũng cùng lúc hành động, cũng nghiền nát và càn quét y hệt. Chỉ có điều, phía Quái Tam không bắt được thủ lĩnh, đối phương vừa nhận ra tình hình không ổn đã tự sát ngay.
Quái Nhất là người hành động cuối cùng. Gã chịu trách nhiệm tổ chức được Thương Hỏa khá coi trọng, cho dù là về phòng thủ bằng vũ lực hay bố trí căn cứ đều thuộc loại khó xơi. Bản thân Quái Nhất khá là thận trọng, gã chọn cách tìm chỗ đột phá tương đối an toàn trước, sau khi nắm chắc được chỗ đột phá ấy thì tiến công trên diện rộng.
Dù rằng phía Quái Nhất bị trì hoãn thêm một lúc, nhưng đến rạng sáng, tổ chức cuối cùng này cũng bị Quái Nhất san bằng bại một cách thuận lợi. Quái Nhất còn thành công ngăn cản kẻ cầm đầu của tổ chức tự sát, bắt sống đối phương về.
Lúc này, tất cả những nhiệm vụ Liêm Quân giao chỉ tốn không tới một ngày đã được tuyên bố hoàn thành, hiệu suất cao đến hoang đường.
Thời Tiến theo dõi toàn bộ quá trình, không chỉ thán phục, còn thấu hiểu sâu sắc nguyên nhân Liêm Quân không giao nhiệm vụ cho mình lần này. Với thực lực và kinh nghiệm hiện tại của hắn, thật sự không tài nào đảm đương được những việc mà bọn Quái Nhị đang làm bây giờ.
Một chàng cảnh sát nhỏ bé thời bình và những tay xã hội đen lành nghề lớn lên trong khói lửa chiến tranh, sự chênh lệch về thực lực và kinh nghiệm giữa hai bên quả là một trời một vực, không phải chỉ làm dăm ba nhiệm vụ là có thể đuổi kịp.
“Lập tức rút lui, không được cho Thương Hỏa có cơ hội phản pháo. Tôi sẽ điều người đến yểm trợ các anh, phải cẩn thận hơn nữa.” Cuối cùng, Liêm Quân dặn dò, rồi ngả mình ra sau ghế, xoa xoa ấn đường.
Thời Tiến hoàn hồn, vội tiến lại gần, quan tâm hỏi han: “Muốn nghỉ ngơi chút không? Anh bận bịu cả tối rồi.”
Liêm Quân buông thỏng tay nhìn hắn, nét mệt mỏi trên mặt tản đi phần nào. Anh xoa mặt hắn, nói: “Liên lụy cả em phải thức trắng cả đêm với tôi rồi. Tôi phải giám sát bọn họ rút lui nữa, em đi nghỉ đi, tôi bảo Quái Cửu thay em.”
“Liên với chả lụy, công việc của em là kề cận anh, rõ ràng em chỉ đang làm công việc của mình.” Thời Tiến nghiêm túc sửa lời, sau đó kéo tay anh xuống hôn chụt chụt, vừa cười vừa nói, “Vậy xem ra chúng ta phải thức thêm một lúc rồi. Anh chờ đây, em đi làm chút đồ uống cho anh nâng cao tinh thần.”
Liêm Quân không khỏi nhoẻn miệng theo nụ cười của hắn. Anh cầm tay hắn, gật đầu đáp một tiếng, thôi bảo hắn đi nghỉ ngơi trước.
…
Lúc này trời vừa hửng sáng, những người khác trong nhà đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, Thời Tiến rón rén chạy vào bếp, tranh thủ hâm nóng một bình sữa, làm chút thức ăn, sau đó bưng khay ra ngoài.
Lúc đi tới phòng khách, Thời Tiến phát hiện trong phòng có thêm một bóng người đang ngả lưng trên chiếc sô pha đơn sát cửa sổ. Hắn lấy làm lạ lắm, bèn tiến tới hai bước nhìn kĩ hơn. Thấy nơi ghế hóa ra là Phí Ngự Cảnh với bộ đồ ngủ trên người, đã vậy sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, mày cau mắt nhắm nghiền, hai quầng thâm cũng ngày càng đậm hơn, trông có vẻ như đang chật vật “tiêu hóa” thứ gì đó, hắn lập tức hiểu rõ, hỏi: “Có phải anh lại gặp ác mộng không?”
Hắn bất thình lình lên tiếng khiến Phí Ngự Cảnh giật bắn người, mở choàng mắt nhìn sang, vẫn cố mạnh miệng: “Không phải, chỉ là anh dậy sớm, nên ra đây hóng gió thôi.”
Cửa sổ đóng kín mít thế kia thì gió đâu ra mà hóng.
Thời Tiến không thèm vạch trần anh ta nữa, đặt khay xuống, lấy ly dùng một lần từ hộc tủ bàn trà ra, rót cho anh ta một ly sữa, rồi chia cho một ít điểm tâm, sau đó nói: “Anh cứ nín nhịn mãi thế chắc chắn chẳng có tác dụng gì đâu. Sữa bò hỗ trợ giấc ngủ, buổi tối nếu không ngủ được, anh có thể thử uống một ly trước khi ngủ xem. Vận động và giải trí nhẹ nhàng vừa phải cũng giúp tinh thần thư thái hơn. Ngoài ra, trước khi ngủ không nên làm những công việc cường độ cao, nếu thật sự không có gì để làm, anh có thể tìm bạn bè để tán gẫu, dù sao đi chăng nữa vẫn tốt hơn tự chịu đựng một mình. Anh cứ dồn nén như thế, coi chừng mắc bệnh tâm lí đấy.”
“Mày đang rủa anh đấy à?” Phí Ngự Cảnh cau mày hỏi vặn lại.
Thời Tiến cảm thấy mạch não của anh ta thật sự rất quái đản, liền lườm anh ta bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu si, đoạn bưng khay lên, đáp trả: “Vâng, em đang rủa anh đấy.” Nói xong liền quay phắt người đi, không muốn lãng phí thêm một giây nào với anh ta nữa.
Ánh mắt cuối cùng của hắn khiến Phí Ngự Cảnh tức chết đi được. Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, rồi liếc sang sữa bò còn đang tỏa hơi nóng và điểm tâm thơm ngọt trên khay, buồn bực cau mày, sau đó nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
…
Thức đến tận mười giờ sáng, đám Quái Nhất cuối cùng cũng xác nhận tất cả đã rút lui về nơi an toàn. Liêm Quân yên lòng hơn, bèn gọi Quái Cửu đến để cậu ta tiếp tục giám sát cuộc rút quân sau đó, rồi dẫn Thời Tiến về phòng.
Thời Tiến giám sát Liêm Quân rửa mặt, thu xếp cho anh nằm xuống giường xong thì chuẩn bị rời đi.
Liêm Quân lại bắt lấy tay hắn, hỏi: “Em không nghỉ ngơi?”
“Nghỉ chứ, nhưng em phải đi tắm đã.” Thời Tiến đáp.
Liêm Quân hơi nhích người sang một bên, nói: “Tôi không ngại, lên đây đi.”
Thời Tiến lặng thinh, muốn nói mình định về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, song vừa chạm phải ánh mắt quan tâm của Liêm Quân, liền nuốt lời vào trong. Hắn thuận theo ngả lưng xuống giường, giúp anh kéo chăn, nói: “Ngủ đi.”
Liêm Quân lại trực tiếp nghiêng người đè lên hắn, hôn xuống môi hắn.
Thời Tiến ngơ ngác, nhưng thấy dáng vẻ nhắm mắt hôn nghiêm túc của anh, cũng nhắm mắt theo, vươn tay ôm lấy anh.
…
Hai người ngủ thẳng đến trước giờ cơm tối mới dậy. Lúc tỉnh lại, đám Quái Nhị đều đã trở về, đang ngủ bù. Liêm Quân gọi Quái Cửu đến, hỏi tình hình thương thế của đám Quái Nhị, sau khi nhận được câu trả lời tất cả mọi người không bị thương mới yên tâm hẳn, tiếp tục đi làm việc.
Khoảng chừng mười giờ tối, đám Quái Nhị lục tục dậy, tìm tới Liêm Quân báo cáo tình hình.
Ba tên thủ lĩnh bị bắt sống và những thuộc hạ quan trọng của chúng đã được chia ra giam giữ ở mỗi chi nhánh của Diệt, những tài liệu tương đối quan trọng đều được mang về, Quái Cửu đang thu thập và chỉnh lý chúng.
Liêm Quân xác nhận một vài chi tiết, sau đó chọn mấy cái tên tổ chức, bảo từng người trong đám Quái Nhất đến nhận nhiệm vụ.
Thời Tiến thấy thế thì lấy làm ngạc nhiên lắm, không ngờ còn có đợt càn quét tổ chức dưới trướng Thương Hỏa lần hai. Đám Quái Nhất lại có vẻ đã sớm chuẩn bị tâm lý, từng người một lên nhận nhiệm vụ rồi ăn ý lỉnh đi mất dạng.
Lần này Thời Tiến không còn ngáo ngơ đòi nhiệm vụ nữa. Sau khi nhìn theo bọn họ rời đi, hắn hỏi: “Vẫn phải đánh tiếp sao?”
“Đánh. Khi nào Thương Hỏa chủ động tìm chúng ta đàm phán, khi ấy chúng ta mới thôi.” Liêm Quân trả lời.
Nghe thế, Thời Tiến liền nhớ lại lúc đầu Tả Dương muốn dùng Long Thế để dụ Liêm Quân mắc câu, nhưng vẫn cứ bị Liêm Quân chèn ép đến giận tím cả mặt, chợt cảm thấy tình huống lúc này cũng từa tựa tình khi ấy.
Hắn cảm thấy mình đã hiểu thêm một chút về nguyên tắc xử lý của Liêm Quân: kẻ địch có lợi thế chẳng là cái thá gì, chỉ cần nghĩ cách lật ngược thế chủ động về phía mình, trận ấy liền thẳng được một nửa.
Một tuần sau đó, đám Quái Nhị cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn hoạt động: lên đường – quét sạch tổ chức nhỏ – rút lui – nhận nhiệm vụ – lên đường, lấy nước L làm tâm, luân phiên đều đặn ra nước ngoài càn quét những tổ chức tương đối quan trọng trong mạng lưới kinh doanh của Thương Hỏa.
Đến mấy ngày sau đó, khi Thương Hỏa dần dần có phản ứng, bắt đầu chống trả cuộc phản kích, đám Quái Nhị dứt khoát bỏ qua cả trình tự “rút lui”, sau khi càn quét xong một tổ chức thì lập tức nhận nhiệm vụ mới từ xa, tiến thẳng tới mục tiêu nhiệm vụ tiếp theo.
Bởi vì nhịp độ công kích tăng nhanh, việc thức đêm phía Liêm Quân cũng ngày càng nghiêm trọng, chút da thịt mới chăm được lại biến mất, khí sắc kém hơn hẳn. Thời Tiến thấy mà đau lòng, cũng thức đêm theo, thỉnh thoảng giám sát Liêm Quân ăn vài ba miếng, chợp mắt một lúc, cố gắng giúp anh đỡ mệt mỏi phần nào.
Trong thời gian này, do thức đêm, Thời Tiến bắt đầu nhiều lần bắt gặp Phí Ngự Cảnh bị ác mộng quấy nhiễu ngồi trong phòng khách vào những khoảng thời gian hết sức kì diệu. Thấy khí sắc của anh ta càng ngày đi xuống, sợ rằng một lúc nào đó sẽ không chịu đựng được nữa mà ngã gục, trái lại còn trì hoãn công việc của mọi người, thế nên hắn rủ lòng từ bi, mỗi lần gặp anh ta đều tiện tay cho một ly sữa, “rót” một tí súp gà “Làm thế nào để nhanh chóng điều chỉnh trạng thái”.
Phí Ngự Cảnh gặp hắn đến phát ngán, thái độ từ mạnh miệng chế giễu ban đầu biến thành hầm hầm không thèm để ý. Có lần bị Thời Tiến lải nhải bên tai mãi, anh ta còn bỏ đi thẳng về phòng.
Thời Tiến đưa mắt tiễn anh ta về phòng, chép chép miệng lấy làm thú lắm, đoạn hỏi nhóc Chết: “Tao vừa chọc giận anh ta đấy nhỉ.”
Nhóc Chết đều có chút đồng cảm với Phí Ngự Cảnh, đáp: “Anh ta sắp bị cậu chọc tức chết rồi. Tiến Tiến à, sao cậu cứ bắt nạt người ta mãi thế?”
Đúng vậy, đích thị là bắt nạt. Tuy người ngoài không thấy được, nhưng nhóc Chết thừa biết, mấy câu lải nhải của Thời Tiến thật sự có thể xem là bắt nạt rồi.
Dù sao thì khi đối diện trước người khác, Thời Tiến chưa bao giờ nhiễu sự đến mức không biết điều như thế.
“Gì mà bắt với chả nạt, cái đấy tao gọi là quan tâm đấy nhá! Mày xem, lần nào anh ta cũng trưng cái bộ mặt lạnh tanh cho tao xem, tao lại lấy ân báo oán, quan tâm anh ta chu đáo như thế, chẳng lẽ tao không phải một người tốt ư?” Thời Tiến ra vẻ chính trực hỏi vặn lại.
Nhóc Chết cạn lời, dùng sự im lặng để bảo vệ lương tâm của mình.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hết đêm này đến đêm khác thức trắng, mọi nguồn lực của chính phủ và Diệt đều được huy động, cuộc đàn áp kinh tế nhằm vào Cửu Ưng của Lão Quỷ cũng càng ngày càng dữ dội, thế cuộc khu đông nam dần rối ren. Vô số tổ chức ở địa phương nhận ra vấn đề, nhao nhao dõi theo đám Thương Hỏa luôn bị chĩa mũi dùi, chỉ lăm le chực xâu xé.
Lại một đợt càn quét qua đi. Vào một ngày trời trong hiếm hoi ở nước L, đám Quái Nhị trở về đông đủ, thôi những cuộc san bằng tổ chức nhỏ của Thương Hỏa.
Thời Tiến lấy làm lạ, hỏi: “Thương Hỏa tìm chúng ta đàm phán rồi à?”
“Không phải, là Tả Dương tìm tới Lão Quỷ.” Quái Nhị trả lời, gãi gãi hàng ria lún phún trên mặt mình. Anh ta đánh một cái ngáp rồi nói tiếp, “Không được, trận này kích thích quá, tôi phải thư giãn tí đã. Tôi đi ngủ đây, Tiểu Tiến Tiến muốn ngủ chung với anh không?”
Thời Tiến lùi lại một bước bày tỏ sự trong sạch, yên lặng chỉ về phía sau anh ta.
Quái Nhị cứng đờ, có vẻ nhận ra được điều gì, bèn quay đầu nhìn ra sau, liền trông thấy Liêm Quân đã ở sau lưng anh ta không biết từ lúc nào, lúc này đang nhìn đăm đăm anh ta. Sống lưng bỗng lạnh toát, anh ta vội cười ha hả: “Đùa thôi, tôi đùa ấy mà.” Sau đó lỉnh đi thật nhanh như bôi dầu dưới chân.
Quái Cửu đang gõ máy tính lách cánh, không buồn ngẩng đầu mỉa mai: “Trí nhớ dở tệ, mỗi lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ dài ngày, khi trở về đều bị phạt mấy lần vì tội vạ miệng, đáng đời.”
Thời Tiến nghe mà tức cười, cũng bật cười thật.
Liêm Quân mặt lạnh tanh, tiến tới kéo hắn xuống, nắm cái miệng hắn lại, không cho cười.
…
Tất nhiên, vào buổi tối, Liêm Quân lại âm thầm giữ Thời Tiến ở lại phòng mình nghỉ ngơi. Thời Tiến nhớ đến gian phòng chưa từng ngủ lần nào của mình, làm bộ không nhìn ra ý đồ của Liêm Quân, leo lên giường dưới lời mời mọc của anh.
Kỳ thực lúc này Thời Tiến đã nhận thức được một điều: có những chiếc giường mà khi bạn đã leo lên, sẽ rất khó để leo xuống lại.
Những ngày tháng nếp sống đảo điên hỗn loạn đã qua lâu, Thời Tiến ngủ thẳng đến hừng đông thì tự động tỉnh giấc. Hắn thực sự ngủ không nổi, lại sợ đánh thức Liêm Quân, bèn nhổm người dậy hẳn, tiến thẳng đến phòng khách như một thói quen.
Quả nhiên, Phí Ngự Cảnh lại ngả mình trên ghế sô pha sát cửa sổ, gương mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm.
“Ngày nào anh cũng thức trắng như thế, không đột tử đấy chứ.” Thời Tiến dừng bước trước mặt anh ta, cau mày nói.
Đã hơn một tuần lễ rồi, nếu Phí Ngự Cảnh cứ tiếp tục như thế, thật sự sẽ gục ngã mất.
Phí Ngự Cảnh không nhúc nhích, vẻ như đã thật sự đột tử.
Thời Tiến bình tĩnh nhìn anh ta vài giây, rồi quay người đi.
Phí Ngự Cảnh nghe thấy tiếng bước chân chỉ khẽ cựa quậy ngón tay, song vẫn không chịu mở mắt.
Mười phút sau, Thời Tiến quay trở lại với sữa nóng và điểm tâm trên tay. Đầu tiên, hắn xoay người đi bật đèn phòng khách, sau đó đặt khay xuống bàn trà, kéo một cái bàn đến trước mặt Phí Ngự Cảnh, tiếp theo là một cái ghế, cuối cùng quay lại bưng khay đến đặt xuống cái bàn nhỏ, rồi ngồi xuống phía đối diện Phí Ngự Cảnh.
Phí Ngự Cảnh mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: “Thời Tiến, rốt cuộc mày muốn làm gì?” Giọng điệu có vẻ ôn hòa hiếm thấy trong khoảng thời gian gần đây.
Thời Tiến liếc anh ta một cái, lấy máy tính bảng ra nói: “Chẳng làm gì cả. Gần đây giờ giấc sinh hoạt của em hỗn loạn, buổi tối không ngủ được, ra đây ngồi chút thôi.”
“Mày đi chỗ khác mà ngồi.” Phí Ngự Cảnh xua đuổi.
Thời Tiến chọt chọt máy tính bảng, không mảy may nhân nhượng: “Chỗ này phong cảnh đẹp nhất, em cứ thích ngồi đây đấy. Muốn đổi, anh tự đi mà đổi.” Nói rồi mở một bộ phim điện ảnh ra xem.
“Aaaaaaaaaaaa!!!”
Một tiếng hét thê thảm chói tai từ máy tính bảng vang lên ầm ĩ, càng dội to hơn trong đêm thanh vắng. Phí Ngự Cảnh sợ giật bắn người, mặt tối sầm đi, nghiến răng nói: “Thời Tiến, mày làm gì đấy!”
“Xem phim chứ gì.” Thời Tiến trả lời, ra vẻ vô cùng thần bí, “Anh không biết thôi, lúc em vừa vào tổ chức, gặp cái gì cũng sợ, tiếng súng cũng có thể làm em mất ngủ một tuần liền. Sau này, ông bác sĩ trong tổ chức bày cho em một cách, thế là em ngủ được ngay, không còn sợ tiếng súng nữa.”
Phí Ngự Cảnh rất muốn ngó lơ hoặc mắng hắn đuổi hắn đi, song mười ngày mất ngủ và bị ác mộng bủa vây đã tra tấn anh ta đến độ sắp phát rồ đến nơi rồi. Nghĩ đến sau này còn việc phải làm, anh ta đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn hạ mình, cứng nhắc hỏi: “Cách gì?”
“Lấy độc trị độc.” Thời Tiến rê ghế về phía anh ta, phóng đại hình ảnh máu me dữ tợn trong máy tính bảng lên, nói rằng, “Xem hết mấy thứ này là trơ mặt ra ngay. Một đêm tối tăm thanh vắng như hôm nay, anh không cảm thấy rất phù hợp để xem một bộ phim kích thích ư?”
Phí Ngự Cảnh nhìn mặt quỷ đẫm máu được phóng đại trên màn hình, nhắm tịt cả mắt, lần đầu tiên động đến ly sữa Thời Tiến đưa, bưng lên tu sạch một hơi.