Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ - Chương 58: Nổ
Ba ngày sau, người liên lạc chính phủ cử đi giúp đỡ đã đến nơi. Tổng cộng có ba người, hai nam một nữ. Trong đó, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, thoạt trông rất hiền lành là luật sư mà chính phủ cử đến để bàn bạc với Phí Ngự Cảnh, giúp Quỷ Quái tìm người, tên Văn Bảo Châu, là cây đa cây đề mang trên mình đầy chiến tích vẻ vang.
Hiển nhiên bà có quen biết với Phí Ngự Cảnh, vừa trông thấy Phí Ngự Cảnh liền chủ động chào hỏi niềm nở, còn gọi thẳng tên anh ta, không gọi Phí Ngự Cảnh là luật sư Phí như những người khác, thái độ hết mực thân thiết.
Trước mặt bà, Phí Ngự Cảnh cũng tỏ ra rất lễ phép, kính cẩn, khiêm nhường gọi bà là cô Văn, tự mình rót nước, giới thiệu tình hình, săn sóc chu toàn không chê vào đâu được.
Vì mọi người cùng nhau mở họp thảo luận công việc, thế nên Thời Tiến cũng có mặt ở đó. Thấy Phí Ngự Cảnh khoác lên vẻ hậu bối thân thiết trước mặt Văn Bảo Châu, hắn bỗng nhớ tới tác phong làm việc “Cả thế giới đều là cặn bã, chỉ có lợi ích mới là cha đẻ” thường ngày của anh ta, phát tởm mà run lên, tự chà xát cánh tay của mình.
Phải chăng con cái nhà họ Thời đều thích thăng cấp max mấy kĩ năng quái quái, ví dụ như trở mặt, ví dụ như kỹ năng diễn xuất, ví dụ như đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy,…
“Lạnh?” Liêm Quân chú ý tới động tác của hắn, quan tâm hỏi han.
Thời Tiến vội lắc đầu tỏ ý không phải. Hắn thôi nhìn Phí Ngự Cảnh và Văn Bảo Châu, lật qua lật lại xấp tài liệu trước mặt mình, hỏi: “Bây giờ người của chính phủ cũng đến rồi, khi nào chúng ta xuất phát đi khu đông nam?”
Liêm Quân che tài liệu lại, đáp: “Nhanh nhất cũng phải sau ba ngày. Phía chính phủ cần thời gian chỉnh lý tư liệu và thiết lập liên lạc với khu đông nam vực, sẽ mất thời gian đấy.”
Thời Tiến gật gù ra vẻ đã hiểu. trong lòng rất mãn nguyện với lịch trình này. Hắn đắc ý nói: “Vậy đến lúc đó chắc em cũng khỏe hẳn, có thể đi theo anh rồi.”
Thấy bộ dạng cười ngây ngô của hắn, Liêm Quân bèn nắm chặt tay hắn – rõ ràng nơi muốn đến không phải nơi an toàn gì, sao còn hớn hở vì loại chuyện như vậy được chứ, ngốc.
Trong ba ngày sau đó, Thời Tiến bắt đầu càng tích cực phối hợp trị liệu, cuối cùng thành công được chú Long đóng dấu “Đã khỏi hẳn” vào đúng ngày xuất phát đi khu đông nam.
Lúc lên máy bay, Thời Tiến bắt gặp Long Thế.
Tóc y bị cạo thành kiểu húi cua, sắc mặt có chút tiều tụy, trên người khoác bộ thường phục cơ bản mộc mạc. Nhìn tổng thể thì chẳng mấy nổi bật, song trên cổ lại tròng một sợi dây chuyền kim loại màu đen đính kim cương hoa hòe quái dị.
Dường như nhận ra tầm mắt của Thời Tiến, Long Thế vốn luôn cúi đầu bất thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Thời Tiến, vẻ mặt u ám, thoạt trông đáng sợ vô cùng.
Nhóc Chết phẫn nộ nhắc nhở: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu tăng rồi, ngay sau khi Long Thế nhìn cậu. Hắn muốn giết cậu!”
Thời Tiến liếc nhìn thanh tiến độ chớp mắt đã tăng lên mức 550 của mình, chân mày khẽ nhướng. Hắn thản nhiên đối mặt với Long Thế, sau đó nhe răng, giơ tay huơ huơ bên tai mình, làm ra hình hai cái nhọt nhỏ.
Long Thế thoắt cái biến sắc, hiển nhiên là nghĩ đến hình ảnh không mấy đẹp đẽ. Đôi mắt y ánh lên vẻ vừa căm hận vừa có chút e sợ, không chịu nổi, y bèn nói với Quái Nhất đi bên cạnh: “Mấy người tin lời tôi đi, Thời Tiến thật sự là yêu quái, sớm muộc gì nó cũng xơi sạch mấy người!”
Quái Nhất nửa con mắt cũng không thèm cho y, trực tiếp coi y là không khí.
Long Thế không cam tâm, bèn lôi bừa một người qua đường lại, nghiêm túc nói: “Thời Tiến là yêu quái thật đấy, mấy người đừng bị biểu hiện giả tạo của nó mê hoặc, mau giết nó đi! Nó sẽ hại mấy người!”
Người bị y lôi kéo là Phí Ngự Cảnh. Phí Ngự Cảnh nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt giấu sau tròng kính lạnh như tiền. Anh ta lấy cặp táp chặn tay y lại, rồi vỗ vỗ ống tay áo bị kéo, sải bước đi mất.
Thái độ sợ bẩn rõ rành rành của Phí Ngự Cảnh khiến mặt mày Long Thế rúm ró lại. Nhác thấy người ngồi bên cạnh Thời Tiến hình như là Liêm Quân, y tức thì mất khống chế cảm xúc, gào lên: “Cậu Quân! Thời Tiến sẽ hãm hại cậu, chỉ có tôi mới thật sự đối xử tốt với cậu thôi. Cậu Quân… A!”
Ngay tức khắc, Quái Nhất che miệng y, hạ xuống một mũi thuốc mê, và thế giới yên tĩnh trở lại.
Vì là chuyên cơ được thuê trọn, trên máy bay đều là người một nhà, cho nên không ai bày tỏ dị nghị với hành động của Quái Nhất. Ai nấy đều không có vẻ gì là kinh ngạc, ngay cả Văn Bảo Châu thoạt trông hiền lành nhất, có khả năng sẽ nói gì đó nhất cũng chỉ nhíu mày, không tùy tiện mở miệng.
Xem trò vui xong, Thời Tiến lại đặt mông xuống ghế. Nhận ra thanh tiến độ của mình đã giảm về mức 500, hắn giả lả khen ngợi sự gan lì của Long Thế trong lòng, sau đó sấn đến chỗ Liêm Quân bên cạnh, cố ý hỏi: “Anh Quân, nhỡ đâu em thực sự là yêu quái thì sao? Anh không sợ em xơi thịt anh à?”
Liêm Quân đang lật xem tài liệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, thẳng thắn vươn tay ra, nói: “Ăn đi.”
Thời Tiến cười toe toét đắc ý, nắm chặt cổ tay anh, cúi đầu hôn cái bẹp, rồi sáp lại cùng anh xem tài liệu.
Lúc chim chuột nhau, hai người hoàn toàn không có ý giấu diếm hay trốn tránh người khác. Đám người của chính phủ và Phí Ngự Cảnh đều chú ý đến sự thân mật khác thường giữa bọn họ, người của phía chính phủ có chút bất ngờ, hiển nhiên không ngờ rằng quan hệ của Thời Tiến với Liêm Quân là như vậy, Phí Ngự Cảnh thì có vẻ trầm ngâm, đôi con người đảo quanh giữa Thời Tiến và Liêm Quân, nhưng rồi nhanh chóng dời đi.
Sau khi máy bay đã bay ổn định, mọi người tranh thủ ngả lưng ép mình vào giấc, nhằm điều chỉnh chứng lệch múi giờ ngay trên máy bay. Dẫu sao khi đáp xuống khu đông nam, bọn họ phải căng não vào guồng ngay.
Trong khoảng thời gian này, vì lý do dưỡng thương, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Thời Tiến luôn tuân thủ quy luật nghiêm ngặt. Ngủ chưa được bao lâu, hắn đã tỉnh giấc. Mấy lần cố vỗ giấc lại mà không có kết quả, còn thiếu điều đánh thức cả Liêm Quân, hắn thôi không ngủ nữa, nghiêng người giúp Liêm Quân kéo chăn, rồi rón rén đi đến phòng nước.
Bất ngờ thay, trong phòng giải khát lại có người. Phí Ngự Cảnh cũng không ngủ, đang ngồi bên bàn nhỏ trong phòng nước, gõ máy tính lạch cạch.
Hai anh em cùng ngừng động tác, thoáng nhìn nhau.
“Trong bình cà phê có cà phê pha sẵn.”
Lần đầu tiên trong đời, Phí Ngự Cảnh mở miệng trước, thái độ miễn cưỡng xem như tạm được, chí ít không còn kiểu chĩa mũi dùi và lạnh lùng rõ ràng, như thể đang cư xử bình thường với một đồng nghiệp xa lạ nào đó.
“Cảm ơn đã nhắc em.” Thời Tiến cũng tỏ thái độ lịch sự khách sáo, nhưng không động đến cà phê, mà rót một ly sữa, rồi quay người ngồi xuống một góc khác trong phòng, lấy máy tính bảng ra bắt đầu đánh mạt chược.
Nghe thấy nhạc chuông trò mạt chược vang lên thấp thoáng, động tác gõ phím của Phí Ngự Cảnh khựng lại một giây rồi tiếp tục.
Một bên là tiếng bàn phím lạch cà lạch cạch, một bên là nhạc chuông mạt chược lúc ẩn lúc hiện, hai anh em nước giếng không phạm nước sông, bầu không khí bỗng chốc trở nên hài hòa hiếm thấy.
Không biết bận bịu bao lâu, Phí Ngự Cảnh cuối cùng đã chỉnh lí xong tất cả tài liệu cần dùng. Anh ta tháo cặp kính xuống, dụi dụi mắt, đoạn giương mắt nhìn về góc phòng kia, song nhận ra nơi đó đã không còn ai, mà trong bình giữ nhiệt trên bàn lại đầy ắp sữa nóng.
“Chung sống với Tiểu Tiết ít lâu đi, em sẽ hiểu những năm qua chúng ta đã bỏ lỡ điều gì.”
Trong óc chợt lóe lên câu nói của Thời Vĩ Sùng ngày đó, Phí Ngự Cảnh nhíu mày, đứng dậy nhìn bình sữa kia đầy chán ghét, cười khẩy – Đây là cái thá gì, đánh bài tình cảm à? Thời Vĩ Sùng đã bị Thời Tiến lừa bịp như vậy đấy sao?
Đang nghĩ như thế, Thời Tiến vốn tưởng đã rời đi bỗng quay trở về, ù ù cạc cạc nhìn Phí Ngự Cảnh đứng cạnh bàn, thuận miệng chào hỏi một câu: “Hết bận rồi ạ.” Sau đó lách qua anh ta, lấy ra một cái ly rót sữa nóng, lại lấy một phần cháo đã hâm lại từ trong lò vi ba, dùng khay bưng ra ngoài.
Phí Ngự Cảnh thính tai nghe thấy giọng Liêm Quân truyền đến từ khoang khác, quá rõ ràng, bình sữa nóng này là Thời Tiến chuẩn bị cho Liêm Quân.
“…”
Có lúc, muối mặt hơn cả việc bị chỉ thẳng mặt, là bỗng dưng “vào rừng mơ bắt con tưởng bở”.
Phí Ngự Cảnh cho là mình quá mệt mỏi, bèn nghiêm mặt không nhìn bình sữa kia nữa, tự rót cho bản thân một ly cà phê, còn chẳng buồn thêm một chút đường.
Đàn ông trưởng thành nên uống cà phê đắng nhất, chỉ có trẻ con mới thích sữa bò.
Máy bay đáp xuống nước L thuộc khu đông nam. Thời Tiến đẩy Liêm Quân xuống máy bay, sau khi rời khỏi chiếc điều hòa đầy thoải mái, hắn thiếu chút nữa bị tiết trời nồm ấm độc nhất vô nhị ở khu đông nam vả cho một phát ngã khuỵu tại chỗ.
Rõ ràng phải là thời điểm khí hậu dễ chịu nhất của tháng bốn tháng năm, nước L lại vừa nóng vừa oi, mặt đất còn ướt nhẹp, hẳn là vừa có một trận mưa ghé qua. Nhà cửa xa xa bị hơi nước bốc lên bẻ cong vặn vẹo uốn éo, người đứng ở bên ngoài thật chẳng khác gì đứng trong một cái lồng hấp.
“Tôi ghét đến chốn này cực.” Quái Cửu làu bàu, gương mặt con nít rúm ró thành một bà lão.
Thời Tiến rất thấu nỗi niềm này, không dám để Liêm Quân ngâm mình trong môi trường oi bức quá lâu, vội đẩy xe bước nhanh về phía chiếc xe đến đón ở ngoài sân bay theo lời chỉ dẫn của Quái Nhất.
Nhóm người của bọn họ khá nhiều, nếu xếp xe nhỏ, đoán chừng phải chia ra mấy chiếc. Quái Nhất sợ nhân viên phân tán qua nhiều sẽ bất tiện cho việc hành động, bèn bảo bên này sắp xếp một chiếc xe buýt ngụy trang thành xe của công ty du lịch, nhét hết tất cả mọi người vào trong đó.
Bước lên xe, có gió lạnh của điều hoà, mọi người mới cảm thấy lấy lại được sức sống, sau khi nghỉ ngơi một chốc thì lập tức lao đầu vào công việc.
Đầu tiên là nhóm Văn Bảo Châu và Phí Ngự Cảnh, bọn họ phải đi cùng nhân viên liên lạc khác của chính phủ, liên hệ với những nhân viên được cử đến đây, hai phe phối hợp, lấy lý do công dân Trung Quốc đến nước L làm ăn vô cớ mất tích và có nghi vấn đã bị bắt cóc, thiết lập liên hệ với chính quyền địa phương.
Thứ hai là phía Liêm Quân, màn cứu người quan trọng nhất phải trông cậy vào họ. Quái Nhị và Quái Tam đã đến đây chuẩn bị trước một tuần, Liêm Quân phải nhanh chóng nắm rõ tình hình, tiếp quản những việc về sau.
Cuối cùng là sự hỗ trợ của chính phủ. Do chính phủ không thể ra mặt, cho nên phải tìm đủ mọi cách viện cớ và ngụy trang, những việc này cũng phải lên kế hoạch kĩ càng.
Trên xe không ngừng reo vang tiếng chuông điện thoại, mỗi người đều có một đống công việc cần xử lí, duy chỉ có Thời Tiến là nhàn rỗi. Biết sao được, ai bảo hắn chỉ là tân binh nhỏ mới vào nghề không bao lâu, đánh nhau hắn là trùm, chứ công việc cân bằng thế cuộc và đòi hỏi phải đi bàn bạc khắp nơi thì hắn mù tịt.
Liêm Quân đang tranh thủ liên lạc với Quái Nhị, Thời Tiến ngồi bên cạnh nghe được loáng thoáng, mới biết Quái Nhị một tuần nay thật sự rất bận, không chỉ phải điều động nhân sự của Diệt tại khu đông nam, còn phải cử người đi giám sát hướng đi của Cửu Ưng ở khắp khu, tìm kiếm tung tích của Tả Dương, trừ hai chuyện này ra, anh ta còn cần để mắt đến Thương Hỏa cấu kết với Cửu Ưng và đám tổ chức tay sai của nó, bận bịu đến độ muốn tâm thần phân liệt.
Quái Tam đi cùng nhóm với Quái Nhị cũng bận không ngơi tay: phải lùng tìm vị trí cụ thể từng thuộc hạ một của Quỷ Quái bị bắt giữ với Lão Quỷ, phải phái người đi điều tra bệnh viện cộng đồng nhỏ mà Long Thế từng ẩn nấu và tổ chức đứng đằng sau bệnh viện đó, còn phải cử người giúp Quỷ Quái chỉnh đốn vụ làm ăn lúc trước bị Cửu Ưng phá bĩnh. Thật hận không có ba đầu sáu tay để kham cho hết.
Nghe ngóng một hồi, Thời Tiến giận dữ nhận ra mớ bòng bong mà Quỷ Quái với Cửu Ưng gây ra còn lớn hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng ban đầu.
Dường như không chỉ nước L, nước N và nước T láng giềng cũng có thuộc hạ của Quỷ Quái bị bắt giữ. Mà vị thế của Thương Hỏa cấu kết với Cửu Ưng ở khu đông nam phải ngang ngửa vị thế của Diệt ở Trung Quốc, thậm chí tác phong làm việc còn tàn bạo tùy ý hơn cả Diệt, muốn đi qua nhiều quốc gia để cứu người ngay trong địa bàn của gã, khỏi phải nói khó nhường nào.
Sở dĩ nhóm Liêm Quân chọn điểm dừng chân đầu tiên tại nước L là vì bệnh viện mà Long Thế ẩn nấu ở ngay đó, quan hệ của chính phủ với chính phủ bên này cũng khá tốt, dễ dàng hành động sau vụ án kinh tế hơn.
Tựu trung, với tình hình hiện tại, muốn giải cứu người về nước an toàn thành công, phía Diệt phải nghĩ cách cứu tất cả những người của Quỷ Quái bị bắt đi, đồng thời tập trung ở nước L, từ đó phía chính phủ mới có thể phối hợp xử lý vụ án kinh tế của Văn Bảo Châu và Phí Ngự Cảnh, dẫn độ tất cả trở về. Việc này hoàn toàn khác với ý tưởng chỉ cần phía Liêm Quân phối hợp với chính phủ gây áp lực nhằm áp chế các tổ chức địa phương mà Thời Tiến nghĩ ban đầu.
Lúc này, xe buýt vừa đi đến một đoạn đường khá vắng vẻ, nhóc Chết bỗng dưng cất tiếng nói: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu và cục cưng đột ngột tăng cao, gần đây có nguy hiểm!”
Thời Tiến hoảng hồn, tập trung nhìn thanh tiến độ trong đầu, thấy thanh tiến độ của mình và Liêm Quân bỗng dưng tăng vọt lên 700, và vẫn đang tăng rất đều đặn. Hàng lông mày bện xoắn lại, hắn nhìn về phía Quái Nhất vừa cúp máy, hỏi: “Quái Nhất, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến chỗ ở Quỷ Quái sắp xếp cho chúng ta. Lão Quỷ nói sẽ cử phụ tá của hắn đến đón mình. Chỗ đó gần khu vực làm việc của chính phủ nước L hơn, rất tiện cho nhóm luật sư Văn hành động.” Quái Nhất giải thích.
Chỗ ở mà phụ tá Quỷ Quái sắp xếp?
Thời Tiến tiếp tục hỏi: “Bên kia có người của chúng ta cùng đến đón không? Hay chỉ có người của Quỷ Quái?”
Quái Nhất đáp: “Có, Quái Tam đang chạy đến đây tập.”
Đến tập hợp với chúng ta, đồng nghĩa với việc Quái Tam hoàn toàn không ở cạnh người phụ tá kia, cũng không kiểm tra trước tình hình chỗ ở Quỷ Quái sắp xếp và đường xá xung quanh đó?
Nhóc Chết kinh hoảng nhắc nhở: “Tiến Tiến, tốc độ gia tăng của thanh tiến độ nhanh hơn rồi, 850 rồi!”
Phía trước chắc chắn có vấn đề! Tuyệt đối không thể tiến xa nữa!
Suy nghĩ của Thời Tiến chuyển xoành xoạch, thoát cái đã biến thành mặt táo bón, hắn nghiêng người nắm chặt tay Liêm Quân, trầm giọng nói: “Anh Quân, em đau bụng, muốn đi nhà xí, mình dừng xe được không?”
Nhóc Chết: “…”
Liêm Quân khựng lại, đoạn nói câu “chờ một chút” với Quái Nhị ở đầu bên kia, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Thời Tiến. Thấy Thời Tiến nhăn nhó mặt mày, chừng như đợi không kịp nữa, anh vừa lặng lẽ sờ tay hắn, vừa báo cho Quái Nhất biết.
Quái Nhất giật giật khóe miệng, đứng dậy đi đến chỗ tài xế.
Xe buýt dừng lại ngay khi thanh tiến độ của hai người chạm mốc 950, Thời Tiến nhanh chóng xuống xe, lượn lờ bên ngoài lấy lệ rồi chạy vèo về, nói với tài xế bằng kỹ năng diễn xuất cường điệu: “Bác tài, quanh đây hình như không có nhà vệ sinh công cộng, bác có thể chạy vòng lại tìm hộ cháu nhà vệ sinh được không?”
Tài xế là người của Diệt, thường trú tại nước L, hết sức quen thuộc với tình hình giao thông địa phương, nghe thấy yêu cầu của hắn liền khởi động xe buýt, vừa xoay vô-lăng quay đầu xe vừa nói: “Thật ra chung quanh đây có nhà vệ sinh công cộng đấy, chẳng qua chữ viết ở đây ngoằn ngà ngoằn ngoèo, cậu không nhận ra cũng phải. Tôi đưa cậu đến một nhà vệ sinh khá lớn, ngay đầu ngã ba đấy, biển báo lớn lắm, nhìn phát nhận ra ngay.”
Thời Tiến nghe vậy sáng mắt lên, bụng khen lấy khen để bác tài, vội đáp một tiếng cám ơn, còn xin lỗi với những người trên xe vì làm lỡ thời gian của mọi người, rất lấy làm xấu hổ.
Những người khác trên xe giờ mới hiểu tại sao xe buýt đột nhiên dừng lại và Thời Tiến tại sao đột nhiên lao xuống đường. Thấy Thời Tiến nói như vậy, họ đương nhiên tỏ ra không sao, đời người có ba chuyện gấp mà, mọi người không ngại ở trên xe chờ thêm một chốc.
Cả xe chỉ có hai người sau khi biết nguyên nhân dừng xe liền bày vẻ mặt bất thiện, một là Long Thế sau khi hạ cánh đã bị Quái Nhất còng tay còng chân nhét vào hàng cuối xe, hai là Phí Ngự Cảnh đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Kẻ đầu ra chiều vừa chế giễu vừa căm hận, kẻ sau vừa lạnh lùng lại ghét bỏ.
Xe buýt lùi về sau, chuyển hướng, rẽ vào một khúc cua, đi chệch khỏi tuyến đường ban đầu.
Từ lúc xe buýt quay đầu, trị số của hai thanh tiến độ liền bắt đầu giảm, cho đến khi xe buýt rẽ ở ngã ba, trị số đã về mức 800.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, ngả mình vào lưng ghế.
Quái Nhất thấy thế cau mày, ngập ngừng nói: “Đừng bảo là cậu nhịn không được… cứ thế đi luôn trong quần đấy nhé.”
Thời Tiến thoạt tiên sững người, chưa kịp nhận ra ý gã, đến khi thông tin đã gửi về não bộ hắn mới lườm nguýt, đứng lên kéo quần một cách hết sức khoa trương nhằm tỏ rõ sự trong sạch của mình.
Quái Nhất nín thinh, thấy Liêm Quân đưa mắt về phái mình, vội nói lảng sang chuyện khác: “Để tôi đi gọi cho Quỷ Quái báo đến muộn, để họ đỡ phải chờ đợi.” Nói rồi toan bước ra một góc gọi điện thoại.
Thời Tiến vội vàng níu gã lại, đề nghị: “Hay là gọi cho Quái Tam trước đi, hỏi xem anh ta đến đâu rồi. Nếu như đã sắp đến thì nhập bọn với ta luôn, chúng ta cùng đến chỗ ở Quỷ Quái sắp xếp.” Bằng cách này, dù cho phía trước thật sự có nguy hiểm, cũng không lo vì ít người mà gặp vấn đề.
“Cũng được.” Quái Nhất gật đầu, rồi chỉ ra ngoài, “Kia chắc là nhà vệ sinh đấy, đi thôi. Nếu cậu ngâm lâu quá, tôi sẽ cho Quái Tam tới hội họp trước, vừa hay cậu Quân có việc muốn hỏi anh ta.”
Nghe vậy, Thời Tiến đánh mắt về phía nhà vệ sinh đang từ từ phóng đại ngoài xe. Hắn nhận lấy giấy lau Liêm Quân chu đáo đưa cho, quyết định phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh một lúc.
Nhà vệ sinh công cộng không đến nỗi nào, khá sạch sẽ, được ngăn cách thách nhiều buồng. Thời Tiến từ chối đề nghi đi cùng của Liêm Quân, một mình xuống xe, tìm một buồng gần cửa ra vào nhất.
Một phút, hai phút, ba phút… Mười phút trôi qua, Thời Tiến nhận được cuộc gọi từ Liêm Quân, ậm ừ đôi câu cho qua chuyện.
Lại qua mấy phút, đoàn xe của Quái Tam cuối cùng đã đến theo vị trí Quái Nhất gửi, cùng lúc đó, Thời Tiến phát hiện thanh tiến độ của mình và Liêm Quân đều giảm xuống 700, miễn cưỡng xem như là an toàn.
Hắn nhắm chắc trong lòng rồi bước ra, vừa định đi rửa tay làm màu, liền phát hiện Phí Ngự Cảnh cũng đi vệ sinh, còn đúng lúc đang rửa tay.
Thời Tiến dừng bước. Hai anh em nhìn nhau qua gương. Cuối cùng Phí Ngự Cảnh mở miệng trước, giọng điệu lạnh nhạt, thoáng có vẻ ghét bỏ: “Mày đi mà không xả bồn cầu?”
Thời Tiến cứng đờ, rồi vặn lại: “Anh mà nghe trộm người ta đi vệ sinh à?”
Trông một thoáng, không gian lặng phắt như tờ.
Phí Ngự Cảnh đen mặt, quay lưng bỏ đi.
Thời Tiến hừ mũi, vui vẻ rửa tay với niềm kiềm ngạo khi vừa cãi thắng người ta.
Quái Tam dẫn theo một tiểu đội đến, xếp một hàng mười mấy chiếc xe Jeep được cải tiến bên lề đường, trông ngầu hết ý, cũng khó xơi cực kì. ngôn tình ngược
Lúc Thời Tiến đi ra, Quái Tam đang giải thích với Liêm Quân nguyên nhân đến trễ, hắn cau mày nói: “Vốn dĩ hôm nay tôi có thể đến sân bay đón mọi người, nhưng tối qua nội bộ Quỷ Quái đột nhiên xảy ra chút chuyện, dây dưa mãi, nên mới đến trễ.”
Liêm Quân ngồi trên xe Jeep của Quái Tam nghe hắn báo cáo, thấy Thời Tiến đi ra, bèn ra hiệu cho Thời Tiến lên xe. Đoạn, anh hỏi Quái Tam ngồi ở ghế phó lái: “Nội bộ Quỷ Quái có chuyện gì?”
“Lộ một tên phản bội, suýt chút nữa bay luôn cái mạng của Lão Quỷ. Lão Quỷ tức lắm, suốt đêm hôm qua lo chấn chỉnh nội bộ, tôi đành ở lại giúp một tay.” Quái Tam giải thích, mặt bí xị, “Lần này Lão Quỷ té đau đấy, tên phản bội kia là một lão già theo chân hắn đã nhiều năm. Bây giờ Lão Quỷ nghi ngờ, trước kia Cửu Ưng có thể dễ dàng gây thiệt hại nặng nề cho hắn là vì trong Quỷ Quái có nội gián.”
Thời Tiến vội nhân cơ hội tiếp lời: “Vậy liệu rằng chỗ ở mà Quỷ Quái thu xếp cho chúng ta cũng có vấn đề? Nếu trong Quỷ Quái có nội gián, không chừng hành tung của chúng ta sớm đã bị bại lộ, có lẽ Tả Dương đã phục kích ở nước L, chờ chúng ta dâng tận miệng hắn đấy.”
Quái Tam xua tay trấn an: “Không đâu, chỗ ở hôm nay của mọi người được một thuộc hạ đáng tin cậy tạm thời sắp xếp cho sau khi Lão Quỷ bắt được kẻ phản bội, chắc không sao đâu.”
Thời Tiến nói bóng gió: “Vậy nhỡ đâu thuộc hạ kia của Lão Quỷ cũng là tên phản bội, hai tên kẻ tung người hứng, mượn chuyện tên phản bội nọ hãm hại Lão Quỷ khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác, thực chất mục tiêu thật sự là chúng ta thì sao?”
“…” Quái Tam ngoảnh đầu nhìn Thời Tiến, lặng thinh hồi lâu, rồi cất lời, “Cậu nghĩ xa thật đấy.” Nếu quả thật như lời Thời Tiến nói, Lão Quỷ cũng thảm thương quá, bên cạnh lại có thể có nhiều kẻ phản bội đến vậy.
“Nhưng cẩn thận luôn là trên hết.” Thời Tiến đáp trả, rồi ngoảnh đầu nhìn Liêm Quân.
Liêm Quân nhận được ánh mắt của hắn, ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối. Anh vừa định mở miệng nói thì bỗng từ đằng xa, một tiếng nổ vô cùng lớn vang ầm, ngay sau đó là làn khói dày đặc bốc lên.
Đám người kinh hoảng, cùng ngoái đầu nhìn. Vẻ mặt Quái Tam thoắt biến sắc, ước chừng địa điểm phát nổ với địa chỉ chỗ ở mà Quỷ Quái từng gửi, rồi nói: “Không ổn rồi, nơi phát nổ là chỗ ở Quỷ Quái sắp xếp cho chúng ta, người phụ tá vẫn còn ở bên trong!”
–––––––––
Cá Chết: Anh Phí, quê là quê chúng mình quê quá, quê là quê chúng mình quê nhiều 🥴