Chương 49: Vì yêu sinh hận
- Trang Chủ
- Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Bất Hội Hạ Kỳ, Không Biết Chơi Cờ
- Chương 49: Vì yêu sinh hận
Không thể trách bọn họ phản ứng mạnh như vậy được, thật sự những chuyện Thiên Mã làm mấy năm qua khiến người ta quá căm phẫn.
Thiên Mã là một tổ chức bạo lực hợp pháp cỡ trung, cũng được coi như một tổ chức kì cựu. Họ luôn tỏ vẻ khiêm nhường, không được chú ý mấy trong giới. Song từ khoảng bốn, năm năm trước, phong cách làm việc của Thiên Mã đột nhiên thay đổi: thôn tính tổ chức nhỏ, ám hại tổ chức cùng cấp, điên cuồng lôi kéo người từ những tổ chức khác, cài nội gián vào đồng minh… Tóm lại tởm lợm đến mấy cũng làm, thủ đoạn cực kì đê tiện bỉ ổi.
Hệt như một con bọ xít, đi đến đâu thối đến đấy, còn ra sức chôn phân trong nhà bạn.
Hơn nữa nó hết sức quỷ quyệt, với kẻ yếu hơn nó, nó điên cuồng giẫm đạp; với kẻ ngang tài ngang sức, nó chỉ quấy rầy bạn, tạo phiền phức cho bạn; với kẻ mạnh hơn, ngoài mặt nó sẽ không làm gì, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm lôi kéo người. Khiêu khích đằng đông, nhảy nhót đằng tây, tùy người mà bày trò(1), khiến người ta phiền không kể xiết.
(1) 看人下菜碟: nghĩa đen là xem địa vị, quan hệ của một người mà chọn cách đối đãi với họ.
Quan trọng nhất là không xử nó được. Các tổ chức lớn nhiều lần nhắm vào nó hoặc ngoài sáng hoặc trong tối, nhưng nó vẫn như một con gián đánh mãi không chết, làm cách nào cũng không thể tiêu diệt, cứ trơ ra khiến người ta phát ói, quậy tung lên đến khi bạn không thể sống an ổn, làm bạn không có cách nào yên tâm phát triển, làm người người ghét cay ghét đắng.
Năm nay thủ lĩnh Thiên Mã chưa đến, mọi người còn lấy làm vui mừng, bởi nếu một tổ chức bạo lực hợp pháp không đến tham gia hội nghị, chỉ có hai khả năng: xong đời rồi, hoặc là bị chính phủ dẹp tiệm rồi. Mà cho dù là tình huống nào, tất cả mọi người đều rất hài lòng.
Kì thật kể từ năm ngoái, người ta đã rất ít nghe thấy tin tức về Thiên Mã, ai thông minh một chút đều đoán phải chăng Thiên Mã làm chuyện ghê tởm quá nhiều, bị tổ chức lớn nào đó không vừa mắt xử lý ngầm rồi.
Bây giờ Liêm Quân đột nhiên chỉ ra Cửu Ưng và Thiên Mã có liên hệ với nhau, tâm tư mọi người tức thì xoay xoành xoạch.
Theo lời nói của Liêm Quân, Thiên Mã hẳn đã bị Liêm Quân xử đẹp, còn bị anh tra ra có chút quan hệ với Cửu Ưng. Thật ra mọi người đã suy đoán từ trước, sở dĩ Thiên Mã dám tung hoành ngang nhiên như thế, phải chăng do sau lưng có tổ chức lớn nâng đỡ. Giờ đây có Liêm Quân dẫn lối, mọi người dựa theo hướng này suy luận, lập tức phát hiện sự thay đổi đột ngột của Thiên Mã hình như là từ lúc Cửu Ưng bắt đầu phát triển mạnh mẽ…
Đối mặt với ánh nhìn của mọi người, Tả Dương thiếu chút nữa không nhịn được mà mắng chửi Liêm Quân ngồi trước mặt.
Có thể người khác không biết, nhưng gã biết rất rõ Thiên Mã đang gặp chuyện gì. Con cờ hữu dùng này đã bị Liêm Quân tận diệt tại tỉnh Y từ năm ngoái, sau đó không còn tin tức gì nữa, nghe nói là bị chính phủ tống vào tù rồi.
Ban đầu gã còn lo rằng liệu Liêm Quân có cạy miệng thủ lĩnh Thiên Mã ra, phát hiện kẻ đứng sau Thiên Mã là mình hay không, kết quả gã chờ hoài chờ mãi, hỏi trái dò phải, mà vẫn không thấy được hành động tiếp theo của Diệt. Gã cứ ngỡ thủ lĩnh Thiên Mã tuân thủ giao ước, sau khi bị bắt không hề khai tên gã ra, Liêm Quân cũng không liên hệ chuyện Quái Tứ trở thành kẻ phản bội có dính líu đến gã.
Rốt cuộc, gã ngàn vạn lần không ngờ rằng, Liêm Quân không phải không biết, mà là biết rất nhiều. Đã thế biết được thì thôi, Liêm Quân còn im ỉm gần một năm trời, cho đến khi gã quẳng chuyện này đi tẩn tận đâu rồi, anh lại bóc trần nó trước mặt tất cả mọi người, lôi kéo thù hận cho Cửu Ưng!
Nham hiểm! Xảo trá! Đê tiện! Vô liêm sỉ! Lòng dạ thâm độc!
Sự hả dạ khi moi móc khuyết điểm của Liêm Quân phai mờ đi, da mặt Tả Dương run lên, cố nặn ra một nụ cười cà lơ phất phơ. Gã nhìn Liêm Quân, cũng không trả lời mà hỏi vặn lại: “Tôi chỉ tò mò hỏi một câu thôi mà. Anh phản ứng mạnh thế, khi không ụp nồi lên đầu tôi, phải chăng tôi đã có lý do để nghi ngờ, nhóc thuộc hạ anh mới thu nhận rất đặc biệt?”
“Tất nhiên là cậu ấy đặc biệt, mỗi một thuộc hạ của tôi đều rất đặc biệt.” Liêm Quân buông xấp tài liệu xuống, vẻ mặt vẫn không hề dao động, nói, “Tả Dương, theo tôi thấy, trình độ dò xét của anh vẫn non lắm. Chuyện Thiên Mã bị tôi tiêu diệt, tôi không tin là anh không biết, nhưng bây giờ anh còn dám tới khiêu khích tôi, trong mắt tôi, anh quả thật là đồ ngu. Nếu không sợ tôi công khai toàn bộ những ‘con chó săn’ của anh ra, anh có thể tiếp tục quấy rối tôi, tôi không ngại cho mọi người biết thêm về thông tin nội bộ của Cửu Ưng đâu. Đừng quên, chuyện lôi kéo người, anh biết làm, tôi cũng biết làm.”
Vẻ mặt của Tả Dương cuối cùng cũng thay đổi, song gã vẫn cứng đầu không thừa nhận chuyện Thiên Mã và “chó săn”, nói: “Liêm Quân, kĩ thuật đổi trắng thay đen của anh vẫn nhuần nhuyễn như xưa nhỉ.”
“Tôi có đổi trắng thay đen hay không, trong lòng mọi người tự khắc phán xét.” Liêm Quân lại cầm tài liệu lên, ra vẻ không muốn lắm lời với gã nữa, “Tả Dương, bớt mơ mộng làm vua một cõi thế giới ngầm đi, mọi người không phải kẻ ngốc đâu.”
Vua một cõi thế giới ngầm?
Chương Trác Nguyên ngoảnh đầu nhìn Tả Dương, nói: “Tả Dương, sau khi kết thúc hội nghị, có lẽ chúng ta cần một cuộc trò chuyện riêng đấy.”
Mặt Tả Dương trông thối như ăn phải phân, cuối cùng gã không giữ nổi nụ cười giả tạo, đành ngậm miệng thôi nói chuyện.
Thấy Tả Dương ăn quả đắng, Lỗ San liền cười toe toét, ngón tay chậm rãi xoay cây bút, nói: “Đã là thời đại nào rồi, vậy mà vẫn còn nhóc ranh chưa cai sữa mơ mộng viễn vông đòi làm vua thế giới ngầm. Liêm Quân, bỗng dưng tôi cảm thấy cậu không còn đáng ghét như xưa nữa rồi.”
“Nếu cái giá cho việc không bị cô ghét là phải thấp hơn cô một cái đầu, làm ‘nhóc ranh’ trong lời cô nói, vậy thì không cần đâu, xin hãy tiếp tục ghét tôi đi.” Liêm Quân lạnh nhạt trả lời, kiên quyết giữ vững ý nghĩ trở mặt với Lỗ San không hề lay chuyển.
Lỗ San sượng mặt, bất mãn lườm anh một cái, cười khẩy ném bút đi, mắng một câu: “Thằng nhóc không biết điều.” Rồi không nói gì nữa.
Trận đấu đá nhau giữa các thủ lĩnh tổ chức hàng đầu thê đội cấp 1 cứ thế kết thúc, phòng hội nghị trở về với sự yên tĩnh, song bầu không khí trong đó lại khác xa lúc trước.
Trước kia người ta vô tình cố ý bài xích Liêm Quân, sau khi Liêm Quân khui mối liên hệ giữa Cửu Ưng và Thiên Mã ra, họ liền lần lượt hướng sự bài xích đó về phía Tả Dương.
Tuy mối quan hệ mật thiết của Liêm Quân với chính phủ khiến người người ghen ghét, nhưng Liêm Quân sẽ không bồi dưỡng “chó săn” để hãm hại những tổ chức khác, độ nguy hiểm thấp vô cùng. Tả Dương thì khác, dã tâm lớn, người cũng không kiêng dè gì, bây giờ còn bị lộ việc lén lút nâng đỡ những tổ chức khác, chuyện quấy đục nước gây chia rẽ trong cái giới này quả thực là một nhân tố nguy hiểm biết đi.
Một phía là người muốn làm vua thế giới ngầm, một phía là kẻ mạnh khiêm tốn chưa bao giờ vô cớ chèn ép những tổ chức khác, bên nào đáng kiêng kị hơn, mọi người không cần nghĩ cũng biết.
Hội nghị kéo dài đến trước giờ ăn tối mới giải tán. Lúc bước ra, vẻ mặt của các thủ lĩnh tổ chức lớn rất khó coi, trong đó sắc mặt của Tả Dương là kém hơn hẳn, người cũng rất xui xẻo, hội nghị vừa kết thúc liền bị cả Chương Trác Nguyên và Lưu Chấn Quân cùng “mời” đi.
Như thường lệ, Thời Tiến chen lên chỗ Quái Nhất, cướp đoạt công việc đẩy xe lăn cho Liêm Quân, quan tâm hỏi: “Tôi thấy cái tên Tả Dương kia nói chuyện với anh, hắn gây khó dễ với anh à?”
“Không tính là gây khó dễ, hắn vẫn ngu ngốc như xưa thôi.” Liêm Quân trả lời đơn giản, đợi khi Thời Tiến đẩy mình lên khoang tàu tầng trên, người xung quanh thưa dần mới nói tiếp, “Nhưng quả thật trong tay hắn có thứ gì đó. Dám khiêu khích tôi ngay trước mặt như thế kia, ngay cả chuyện nhược điểm của bản thân có thể bị tôi nắm thóp cũng không kiêng dè, trong tay hắn không thể không có quân cờ nào được.”
Thời Tiến cau mày: “Vậy nên Long Thế thật sự ở trong tay hắn?”
“Không chỉ thế, chắc hẳn người đó còn ở trên tàu của hắn.” Liêm Quân trả lời, rồi đưa ra suy đoán, “Hôm nay Tả Dương bị tôi chèn ép, sau này chắc chắn sẽ không nhịn được đến tìm tôi, hoặc sớm hoặc muộn, chúng ta cứ đợi hắn đến là được.”
Thời Tiến nghe vậy liếc nhìn thanh tiến độ vẫn đứng yên ở mức 900 của Liêm Quân, gật đầu đáp lại một tiếng.
Liêm Quân dự liệu không sai, vào thời điểm sau đó cùng ngày, quả nhiên Tả Dương đã cử người đến tìm Liêm Quân, mời Liêm Quân đến tàu Cửu Ưng trò chuyện, đồng thời để lại một tấm thiếp viết chữ “Long”.
Liêm Quân ném phắt tấm thiếp vào thùng rác ngay trước mặt thuộc hạ của Tả Dương, trả lời: “Chuyển lời cho Tả Dương, Liêm Quân tôi không ngu như hắn.” Dứt lời, anh bảo Quái Nhất đuổi thuộc hạ Tả Dương ra khỏi cửa.
Thời Tiến nhìn tấm thiếp trong thùng rác, có hơi để tâm.
Liêm Quân tưởng hắn không hiểu nguyên nhân mình đuổi người, bèn giải thích tỉ mỉ: “Chúng ta không thể chạy theo tiết tấu của Tả Dương được. Yên tâm, hắn sẽ quay lại.”
Thời Tiến lắc đầu, quay qua kéo tay Liêm Quân nhìn tới nhìn lui. Rồi hắn cau mày, đột nhiên đi vòng qua, nâng xe lăn lên, đẩy anh vào phòng vệ sinh, cầm xà phòng dùng hết sức bình sinh rửa tay cho anh.
Liêm Quân thông minh biết nhường nào, lập tức nhận ra ngay, hỏi: “Tấm thiếp có vấn đề?”
“Không chắc nữa, nhưng sau này anh tốt hơn hết đừng sờ bậy bạ vào mấy thứ Tả Dương đưa đến, ai biết trên đó có dính gì hay không.” Thời Tiến đáp, song vẫn để ý đến thanh tiến độ bất thình lình tăng lên vài điểm khi Liêm Quân sờ vào tấm thiếp đó. Hắn liên tục chà tay Liêm Quân, cho đến khi thấy thanh tiến độ giảm xuống mới đóng vòi nước, giúp Liêm Quân lau tay.
Liêm Quân mặc cho hắn làm gì thì làm, sau đó gọi Quái Nhị đến, bảo anh ta gói kín tấm thiếp lại, gửi về cho chú Long trên tàu mình xem thử.
Quái Nhị nghe thế sa sầm mặt, mắng hai câu Tả Dương là thứ không ra gì, rồi tìm cái túi kín và cái kẹp gắp, cẩn thận cất tấm thiếp đi, tiện tay đem cả thùng ra đi tiêu hủy.
Quái Nhất sau khi biết chuyện cũng đen mặt, lấy làm hối hận lắm: “Do tôi sơ suất, thấy tên thuộc hạ nọ cầm tấm thiếp bằng tay không nên đã không kiểm tra cẩn thận.”
“Không trách anh.” Liêm Quân mân mê ngón tay, cảm nhận sự thân mật khi Thời Tiến nắm tay kì rửa, đoạn nói, “Ai mà ngờ Tả Dương lại ngu xuẩn đến thế. Ra tay với tôi ngay trên tàu của chính phủ, hắn coi thường chính phủ quá rồi. Hơn nữa tấm thiếp đó không nhất định có vấn đề thật, tất cả chỉ là đề phòng thôi.”
Tuy nói vậy, song Liêm Quân vẫn dặn dò tất cả những người tiếp xúc gần với tấm thiếp đi rửa tay và mặt cẩn thận, Thời Tiến cũng không ngoại lệ.
Lúc trốn trong phòng vệ sinh rửa tay, Thời Tiến chọt chọt nhóc Chết, hỏi: “Mày có thể giúp tao định vị vị trí của Long Thế không? Tốt nhất là có thể xác nhận xem Long Thế có đang ở trên tàu của Cửu Ưng không.”
Nhóc Chết có chút khó xử, đáp: “Định vị phải có món đồ liên quan mật thiết đến người được định vị làm vật môi giới, nếu không sẽ rất khó thao tác. Những người khác không phải cậu và cục cưng, tôi không thể nào định vị trực tiếp được.”
Thời Tiến nghe vậy cau mày, nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Chuyện môi giới tao sẽ nghĩ cách. Vậy mày có thể giúp tao quét hình tình hình bên trong tàu Cửu Ưng không? Ví dụ như kiểu phân bố nhân viên chẳng hạn.”
“Cái này thì được.” Nhóc Chết cao giọng, cảm thấy hào hứng vì bản thân có thể giúp đỡ, “Đêm nay tôi có thể bắt đầu quét hình. Tàu của Cửu Ưng khá lớn, nếu tôi nắm chắc, sáng mai cậu sẽ có được kết quả chi tiết.”
Thời Tiến vui lắm, ra sức khen nhóc Chết mấy câu, sau đó lập kế hoạch lấy những món đồ liên quan đến Long Thế từ nơi khác.
Sau một hồi suy nghĩ, Thời Tiến nhắm vào Quái Nhị đầu tiên.
Hắn lấy bộ cờ tỷ phú, giả vờ muốn bày trò tiêu khiển với Quái Nhị, chạy đến phòng anh ta, tự cho là khéo léo kín đáo kéo chủ đề sang Long Thế.
Quái Nhị ghét bỏ ra mặt khẩy quân cờ, nghe vậy liếc hắn một cái, trực tiếp trả lời: “Không phải năm đó bọn tôi không truy bắt Long Thế, mà là hắn quá xảo quyệt. Sau khi phản bội cậu Quân, hắn đốt sạch sành sanh mọi dấu vết bản thân để lại ở ‘Diệt’, người cũng nhanh chóng biến mất tăm. Khi đó mọi người đều đang bận cứu cậu Quân, nhốn nháo hoảng loạn cả lên, thế là để hắn xổng chuồng. Những năm qua, kì thật mọi người chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm Long Thế, song mãi chẳng có manh mối. Long Thế quá am hiểu cách tìm người của ‘Diệt’, trốn hoài lại thành quen.”
Thời Tiến vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi: “Thật sự không còn một dấu vết nào sao?”
“Không còn. Đến giấy chứng nhận nhận nuôi chú Long cất giữ cẩn thận cũng bị hắn tìm đốt cho bằng được, quả là ăn cháo đá bát đến cùng cực. Lần này hắn bị Cửu Ưng bắt được, thật ra tôi còn phải cảm ơn Cửu Ưng đấy, tên phản bội này nên bị xử ngay từ sớm rồi.” Quái Nhị nói, cuối cùng thực sự không tài nào thuyết phục bản thân chơi cái trò ấu trĩ như vậy được, bèn nghiêng người đẩy đống cờ tỷ phú đi, ghét bỏ xua tay, “Chơi cái gì mà chơi, mau đi ngủ đi, cũng không còn sớm nữa đâu.”
Thời Tiến miệng thì phản bác câu “không còn sớm” của Quái Nhị, tay lại vâng lời thu dọn bộ cờ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng rồi Quái Nhị gọi hắn lại, dặn dò: “Đừng đi hỏi chú Long chuyện này, chú Long trông khó trêu vậy thôi, chứ thật ra là người dễ mềm lòng nhất. Chuyện Long Thế phản bội là cái dằm khó gỡ trong lòng chú ấy, mỗi lần nhắc đến, chú ấy đều buồn lâu lắm. Cậu yên tâm, Long Thế sẽ bị bắt về, cơ thể của cậu Quân cũng sẽ ngày một tốt hơn, cậu đừng lo.”
Thời Tiến dừng bước, ngoái đầu nhìn anh ta, đoạn móc một cây kẹo mút từ trong túi ra, tiện tay ném về phía anh ta, rồi mở cửa đi mất.
Sau khi ra khỏi phòng Quái Nhị, Thời Tiến phát hiện Liêm Quân bỗng dưng đợi trước cửa phòng mình. Hắn ngớ ra, rồi vội bước nhanh đến, hỏi: “Anh Quân, sao anh còn chưa đi nghỉ, tìm tôi có việc gì à?”
Liêm Quân quét mắt từ bộ cờ tỷ phú trong tay hắn qua cửa phòng Quái Nhị cách không xa, trả lời: “Không có gì, đi tìm Quái Nhị à?”
Thời Tiến đáp: “Ừa, muốn tìm anh ta chơi trò chơi, nhưng anh ta phải đi ngủ sớm, nên tôi lại đi ra.”
Liêm Quân hỏi: “Sao không trực tiếp đến tìm tôi?”
“Ờ…” Thời Tiến đần mặt, cố động não tìm lý do, nói, “Tôi sợ quấy rầy lúc anh nghỉ ngơi, một ván tỷ phú tốn thời gian lắm.”
Liêm Quân trầm ngâm nhìn hắn, rồi chủ động vươn tay cầm bộ cờ tỷ phú trong tay hắn, đặt lên chân mình, vừa trượt xe lăn vừa nói: “Cơ thể của tôi không vô dụng đến vậy đâu, ngủ muộn một lúc cũng không sao. Đến đây, tôi chơi với cậu một ván.”
Thời Tiến hết nhìn bàn tay trống trơn của mình, lại nhìn bóng lưng không cho phép chối từ của Liêm Quân, phát hiện hình như mình vừa tự đào hố cho bản thân, đành cam chịu theo Liêm Quân về phòng.
Thời Tiến vốn định ứng phó qua loa, nhưng sau khi trò chơi bắt đầu, hắn lại phát hiện trò tỷ phú đêm nay diễn ra cực kì chậm, không chút kích thích, rất có sức thôi miên. Không đợi ván chơi kết thúc, hắn đã ngáp đến mức muốn gục xuống bàn.
“Buồn ngủ rồi à?” Liêm Quân buông quân cờ của mình xuống, hỏi khẽ.
Thời Tiến xoa mặt thật lực, đáp: “Không sao, chơi cho xong ván này đi.”
“Không chơi nữa.” Liêm Quân ngay lập tức hất tung những quân cờ trên bàn, rồi trượt xe lăn đi đến bên cạnh hắn, đưa tay sờ tóc hắn, hỏi, “Thời Tiến, có phải cuộc sống trên tàu rất chán không?”
Thời Tiến được sờ đến thoải mái, thân thể lười biếng ngả vào ghế sô pha. Thấy mấy quân cờ đã nằm tán loạn, thần kinh căng thẳng vì trò chơi liền buông thả hoàn toàn, hắn lại ngáp một cái, lắc đầu trả lời: “Cũng được, khá là mở mang tầm mắt, cũng rất thú vị.”
Liêm Quân không ừ hử gì, giúp hắn lau nước mắt trên khóe mắt chảy ra vì cơn ngáp.
Khóe mắt bị sờ đến ngứa ngáy, Thời Tiến liền nghiêng đầu tránh khỏi tay anh. Có lẽ bị bầu không khí ấm áp lúc này ảnh hưởng, cũng có lẽ do cơn buồn ngủ dày vò, hắn đột nhiên chủ động cầm tay Liêm Quân, nói: “Liêm Quân, tôi muốn cứu anh, tôi muốn bắt Long Thế về, moi ra thành phần của mẫu vật, giúp anh khỏe mạnh hơn.”
“Tôi biết.” Liêm Quân nắm ngược lại tay hắn, ngắm nhìn gương mặt của hắn, lặp lại lần nữa, “Tôi biết… Tấm lòng của cậu rất đáng quý.”
Không hiểu sao, Thời Tiến hơi muốn thở dài, hỏi Liêm Quân: “Anh có kế hoạch hay chuẩn bị cho chuyện bắt Long Thế không?”
Liêm Quân kề sát hắn hơn, đáp: “Có, sự lớn mạnh của Cửu Ưng không thể tách rời khỏi sự đồng ý và nâng đỡ âm thầm của tôi cùng chính phủ, trong nội bộ của chúng có người của tôi. Có điều Tả Dương rất cẩn thận về chuyện Long Thế, trước kia người của tôi luôn không tìm ra manh mối.”
“Suy cho cùng Long Thế cũng là một con bài to.” Thời Tiến tiếp lời, đoạn nghiêng đầu nhìn mặt Liêm Quân, tầm mắt chậm chạp xác định vị trí đôi mắt xinh đẹp của Liêm Quân, chỉ cảm thấy đôi mắt này dường như ẩn chứa ma lực, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy an tâm. Hắn tiếp tục nói, “Hôm nay Tả Dương không nhận được câu trả lời như mình mong muốn từ anh, không biết bước kế tiếp sẽ làm gì…”
“Phần nhiều là sẽ cho tôi một vài thông tin hoặc bằng chứng chi tiết hơn, khiến tôi tin rằng Long Thế đang ở trong tay hắn, sau đó chờ đến khi tôi rối tung lên mới đưa ra yêu cầu với tôi.” Liêm Quân trả lời, ngắm nghía dáng vẻ Thời Tiến nhìn mình trừng trừng. Ánh mắt anh khẽ chuyển, giọng nói hơi thả nhẹ, anh đan mười ngón vào tay Thời Tiến, hỏi, “Thời Tiến, cậu… thích nhìn tôi như vậy à?”
Thời Tiến không trả lời, thân người dựa trên lưng ghế bỗng dưng trượt xuống, đôi mắt luôn mở to nhắm tịt lại không hề báo trước, chỉ trong giây lát đã chìm vào giấc ngủ.
Liêm Quân: “…”
Nhóc Chết: “…”
…
Một đêm không mộng mị, Thời Tiến tỉnh lại trên giường mình, thấy ánh nắng rọi khắp gian phòng, bèn thỏa mãn cảm thán: “Ôi, giấc ngủ này ngon ghê. Hình như tao mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ có một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương nhìn tao trìu mến, còn đan tay mười ngón với tao, đắp chăn cho tao, thật là ân cần quá đi.”
Nhóc Chết cất giọng máy móc, không chút tình cảm: “Ồ. Tình hình bên trong tàu Cửu Ưng đã quét xong, muốn tiếp nhận không?”
Thời Tiến nghe vậy liền ngồi phắt dậy, toan nói nhận, nhưng lời nói ra đến mép lại quẹo về, hỏi: “Nhận rồi sẽ bị sốt cao nhưng hồi trước hả?” Bây giờ là thời khắc mấu chốt, hắn không thể sinh bệnh.
Nhóc Chết lặng thinh, sau đó trả lời: “Không, chỉ hơi choáng đầu thôi, tài liệu lần này không nhiều.”
“Vậy mày gửi tài liệu cho tao đi, tao nhận.” Thời Tiến hài lòng ngả lưng lên giường, nhắm hai mắt lại.
Mười phút sau, Thời Tiến hoa mắt chóng mặt vịn tường lết vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt cật lực mới lấy lại được chút tinh thần. Hắn uể oải nói: “Cái này hình như không phải hơi choáng đâu…”
“Các triệu chứng sẽ từ từ yếu đi và biến mất sau nhiều nhất là hai tiếng, xin hãy nhẫn nại.” Nhóc Chết tiếp tục nói bằng giọng máy móc.
Thời Tiến cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai, ngờ ngợ hỏi: “Mày sao vậy? Cứ quái quái thế nào ấy.”
Nhóc Chết im thin thít, sau đó bất thình lình khóc òa lên, khóc đến là đau đớn.
Thời Tiến sợ hết hồn, lo lắng gọi: “Nhóc Chết?”
“Cậu cứ kệ tôi…” Nhóc Chết đã bắt đầu nấc lên, rõ ràng rất buồn tủi, nhưng vẫn kiên cường nói, “Tôi không sao, tôi quen rồi, tôi rất mạnh mẽ, tôi và cục cưng đều rất mạnh mẽ, hu hu hu… Tiến Tiến thật là ngu ngốc.”
Thời Tiến: “…”
Đến giờ ăn sáng, Thời Tiến phát hiện Liêm Quân có vẻ ăn không mấy ngon miệng, lượng ăn giảm sút, liền lo lắm.
Liêm Quân tỏ ý không sao, bảo là thức ăn trên tàu ngày nào cũng như thế này, có hơi ngán.
Thời Tiến trầm ngâm, nhìn thực đơn hơn mười trang trong tay mình, cảm thấy tật kén ăn của Liêm Quân chắc hẳn đã tái phát.
Hội nghị bắt đầu vào đúng chín giờ sáng, sớm hơn hôm qua một tiếng.
Nội dung hội nghị hôm nay nhắm đến tất cả những tổ chức bạo lực không hợp pháp trong nước, không ảnh hưởng trực tiếp đến những người tham dự, cho nên thái độ của mọi người đều thoải mái hơn hôm qua rất nhiều.
Hôm nay Tả Dương vẫn đợi đúng giờ mới có mặt tại tàu chính phủ, nhưng gã không cố khiêu khích Liêm Quân nữa, thay vào đó là đánh mắt về phía chỗ Thời Tiến đằng xa, sau đó mang nụ cười quái gở đi vào phòng hội nghị.
Thời Tiến không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, thầm đáp lễ bằng một ngón giữa trong lòng.
Hội nghị buổi sáng kết thúc suôn sẻ. Lúc tan họp, Tả Dương an phận suốt buổi bỗng nhiên bước về phía Liêm Quân, nhìn đăm đăm Thời Tiến đang đẩy xe lăn, đoạn nói với Liêm Quân: “Liêm Quân, Long Thế bảo lần đầu tiên kiểm tra thân thể (sức khỏe) cho anh là vào lúc hắn mười chín tuổi, đó là lúc hắn đối với anh… Bây giờ anh dẫn theo bên mình một thuộc hạ trẻ trung, không sợ giẫm lên vết xe đổ sao? Người trẻ tuổi vì yêu sinh hận, đáng sợ lắm đó.”
Quái Nhất nghe thế sa sầm mặt, lập tức rút súng chĩa thẳng vào tim Tả Dương.
Bọn thuộc hạ Tả Dương thấy vậy, cũng rút súng chĩa vào Liêm Quân.
Thời Tiến cau mày, bước chếch qua chắn trước Liêm Quân, nhìn Tả Dương bằng ánh mắt bất thiện.
Tả Dương thấy Thời Tiến như vậy, hàng lông mày liền xoắn lại, vẻ mặt cứ như “Tôi đã nhìn thấu tất cả”, nói bằng giọng điệu quái gở: “Quao, xem ra tôi đã hỏi một câu ngớ ngẩn nhỉ. Vài người nào đó đã giẫm lên vết xe đổ mất rồi. Liêm Quân, tôi khuyên anh mau đuổi tên nhóc này đi đi, kẻo cậu ta trở thành Long Thế thứ hai đó.”