Chương 48: Mẫu vật
“Liêm Quân, mặc kệ cậu có tin hay không, ban đầu tôi muốn cản người lại, tuyệt không phải muốn lợi dụng hắn, làm những việc xấu với cậu hay Diệt.” Lão Quỷ giải thích bằng giọng thành khẩn.
Liêm Quân lại không dễ bị lừa như vậy, nói: “Nhưng nếu anh chỉ muốn bắt người về, đưa hắn đến lấy lòng tôi, vậy thì cách thích hợp nhất dành cho anh chính là tức tốc báo cho tôi ngay sau khi có được tin tức liên quan đến hắn. Bằng cách này, anh không chỉ không cần đối đầu với Cửu Ưng, còn được hời một món nợ ân tình từ tôi. Vụ mua bán có lời như thế anh không làm, lại phải chọn cách mạo hiểm đối đầu với Cửu Ưng, thứ cho tôi nói thẳng, lựa chọn này của anh, tôi không thấy được trong đó có chút ý tốt nào dành cho tôi cả.”
Lão Quỷ cứng họng, biết mình không thể giấu giếm bất cứ thứ gì trước mặt Liêm Quân nữa. Nhớ tới những anh em chưa rõ sống chết ra sao, sống lưng luôn thẳng tắp bỗng khòm hẳn đi, hắn ta xoa mặt rồi nói: “Đúng, tôi thừa nhận, tôi muốn bắt người đích thật là vì muốn lợi dụng hắn làm vài chuyện, tôi thậm chí còn muốn lấy mẫu chất độc năm đó cậu bị trúng từ hắn, tôi biết cậu cần thứ đó.”
Nghe đến chữ “mẫu”, cảm xúc của đám Quái Nhất lập tức bị kích thích.
Liêm Quân xua tay bảo bọn họ yên lặng, đoạn nhìn về phía Lão Quỷ, hỏi: “Anh biết tôi cần thứ đó, thế nên anh muốn lấy nó làm gì?”
Lão Quỷ chán nản đáp: “Lấy nó trao đổi với sự hỗ trợ tài nguyên của cậu. Những năm qua chính phủ ngoài mặt không có hành động, nhưng sau lưng lại không ngừng làm những chuyện mờ ám, tôi có thể đoán đại khái bọn họ muốn làm gì, vậy nên muốn nhờ cậu cùng tôi tìm đường lui. Thứ mà tôi cần không thể trao đổi bằng một ân tình cung cấp thông tin nho nhỏ được, để có thể lấy được một con cờ đủ khiến cậu dốc toàn lực trợ giúp tôi, tôi đành phải bí quá hóa liều, đối chọi với Cửu Ưng.”
Liêm Quân buộc phải thừa nhận rằng, Lão Quỷ quả thực rất thông minh. Chỉ cần dựa vào vài chuyện mờ ám mà chính phủ lén lút làm, hắn ta đã đoán ra ý đồ của chính phủ, đồng thời khóa chặt cơ hội sống lên bản thân ngay lập tức. Song, người thông minh cũng sẽ có những lúc làm vài chuyện ngu ngốc.
Cuộc nói chuyện đến đây đã không cần thiết phải tiếp tục nữa, Liêm Quân lăn nhẹ bánh xe, mặt đối mặt với Lão Quỷ, nói: “Tôi nhận cái ân tình anh chủ động cung cấp tin tức ngày hôm nay. Về phần người của anh bị bắt giữ ở khu đông nam, tôi sẽ tìm cách cứu họ, phía chính phủ tôi cũng sẽ giúp anh liên hệ, nhưng tôi sẽ không nói giúp cho anh. Có thể nhận được sự hỗ trợ của chính phủ hay không, phải xem bản lĩnh của anh thôi.” Dứt lời, anh ngoảnh đầu liếc Quái Nhất, Quái Nhất lập tức đứng dậy, tiến lên đỡ xe lăn.
Đám Quái Nhị cũng ngầm hiểu đứng dậy, không nhìn Lão Quỷ nữa, theo chân Liêm Quân ra khỏi phòng.
Thời Tiến và Quái Cửu tụt lại phía sau cùng. Đương lúc Thời Tiến sắp bước ra khỏi cửa phòng, bên trong bỗng vang lên giọng nói của Phí Ngự Cảnh.
“Thời Tiến, mày không nên ở đây.”
Bước chân Thời Tiến thoáng khựng lại. Hắn không buồn quay đầu, nói: “Không, là anh không nên ở đây.” Nói xong liền đi mất.
Nhóc Chết ngơ ngác nói: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu trở về 500 rồi.”
“Thường thôi.” Thời Tiến trả lời, loáng thoáng hiểu được mạch não của Phí Ngự Cảnh, “Phí Ngự Cảnh vốn là kẻ luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Trước đây anh ta tốt với tao, diễn kịch với tao, là vì tao có thể cung cấp lợi ích cho anh ta, sau này tao mất đi giá trị lợi dụng, anh ta liền cắt đứt vô cùng dứt khoát. Lúc gặp nhau sáng nay, tao mang thân phận thành viên của một tổ chức bạo lực tỏ thái độ thù địch với anh ta, xem như một nhân tố bất định có khả năng uy hiếp việc làm ăn của anh ta, cho nên như một lẽ hiển nhiên, anh ta đề cao sự cảnh giác với tao. Bây giờ chắc hẳn tao đã là thuộc hạ của người mà thân chủ anh ta muốn lấy lòng, xem như người có thể cung cấp lợi ích cho anh ta, mày nghĩ anh ta sẽ đối xử với tao như thế nào?”
Nhóc Chết chần chờ trả lời: “Anh ta sẽ lấy lòng cậu ư?”
“Anh ta đã bắt đầu làm như vậy rồi, câu nói vừa nãy chính là sự thăm dò của anh ta.” Nói đến đây, Thời Tiến chỉ cảm thấy nhàm chán quá đỗi. Nhớ đến thái độ của Phí Ngự Cảnh với nguyên chủ trong truyện, hắn liền hạ quyết tâm, tiếp theo cho dù Phí Ngự Cảnh định làm gì, hắn cũng sẽ không hùa theo kịch bản của đối phương.
Liêm Quân vừa ra cửa liền gọi điện thoại cho Chương Trác Nguyên, kể về chuyện của Quỷ Quái, sau đó gửi một tin nhắn cho Lão Quỷ, bảo hắn ta trực tiếp đến tìm Chương Trác Nguyên.
Quái Nhất lấy làm khó hiểu, hỏi: “Cậu Quân, cớ gì phải giúp Lão Quỷ? Cứu người thì tôi có thể hiểu, nhưng giúp hắn giắt mối với phía chính phủ…?”
Liêm Quân cất điện thoại vệ tinh đi, đáp: “Lão Quỷ là một người thông minh, thích hợp làm đồng minh, nhưng cần chút nhắc nhở. Giúp hắn giắt mối với phía chính phủ là bán cho hắn một món nợ ân tình, cũng là rũ sạch quan hệ với hắn, không trói buộc với hắn, phía chính phủ cũng không mong tôi đột nhiên có thêm một người trợ giúp. Đừng quên bây giờ chúng ta đang ở trên tàu của ai, chuyện chúng ta tiếp xúc với Lão Quỷ, chính phủ nhất định sẽ biết. Để không khiến phía chính phủ nghi kị, chúng ta nhất định phải chủ động cho chính phủ tham dự vào vụ này, nhường lại quyền kiểm soát mà họ muốn.”
Quái Nhất nghe vậy suy tư, đã hiểu được đại khái ý đồ của Liêm Quân. Nói tóm lại, ở trên tàu của chính phủ, bất kể làm việc gì, tốt nhất phải qua tay mắt của chính phủ, tâng chính phủ lên, miễn sinh ra một vài phiền phức không đáng có.
Hai người đi thêm một đoạn, bỗng dưng, Liêm Quân ngoảnh đầu nhìn Thời Tiến đi phía cuối cùng, nói: “Để ý Phí Ngự Cảnh hơn đi.”
Quái Nhất cũng quay đầu liếc Thời Tiến đi cuối, gật đầu khẽ đáp lại một tiếng.
Không lâu sau khi kết thức bữa ăn, Lão Quỷ được Chương Trác Nguyên mời đến văn phòng, mãi đến khi hội nghị chiều sắp bắt đầu mới trở ra. Lúc bước ra, vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, mày hơi nhíu, song sự nôn nóng đã vơi hẳn, bước chân cũng thoải mái hơn.
Liêm Quân cúp điện thoại của Chương Trác Nguyên, nói: “Chính phủ chấp nhận sự quy hàng của Quỷ Quái, bảo rằng sẽ phối hợp với vụ án kinh tế của bọn họ, giúp bọn họ tìm người, nhưng không nhân nhượng giúp Quỷ Quái tẩy trắng chuyển mình, bảo đảm sự an toàn cho toàn bộ tổ chức của bọn họ.”
Nghe vậy, vẻ mặt đám Quái Nhất liền giãn ra. Chính phủ chung quy vẫn không ngu ngốc, sau khi nhận sự nhún nhường của bọn họ, cũng đáp trả thích hợp bằng một chút thành ý và tin tưởng.
“Xem ra nếu muốn thoát khỏi mớ hỗn đồn này ngay từ bây giờ, Quỷ Quái bắt buộc phải đổ máu thôi.” Quái Nhị cất lời, giọng điệu thoạt nghe đứng đắn nghiêm túc, song trong mắt lại ánh lên ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Anh ta là một kẻ rất thù dai, chuyện Lão Quỷ từng muốn gài bọn họ, anh ta vẫn chưa bỏ qua đâu.
Thời Tiến ngồi bên cạnh Liêm Quân, trong tay cầm một quả cam đã được bóc một nửa, nghe đến đó thì thấy mọi người không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bèn đổi sang chuyện khác, hỏi: “Tên bác sĩ bị Cửu Ưng đưa đi với mẫu vật có khả năng còn ở trong tay bác sĩ đó…”
Câu hỏi vừa thốt ra, bầu không khí vốn còn thoải mái trong phòng lập tức căng như dây đàn.
Thật ra trong bụng đám Quái Nhất cũng rất muốn nhắc đến chủ đề này, nhưng ngại Liêm Quân nên kìm nén không động đến, bây giờ Thời Tiến mở lời, bọn họ vội thuận theo tình thế quét mắt sang Liêm Quân.
Liêm Quân liếc bọn họ, nói: “Chuyện này chờ xong hội nghị chiều hẵng nói. Thủ lĩnh Cửu Ưng – Tả Dương chiều nay nhất định sẽ đến tham dự, với tính tình của gã ta, nếu trong tay gã thật sự nắm giữ thứ gì đó, chắc hẳn sẽ không nhịn được đến thăm dò tôi, trước tiên cứ xem thái độ của gã ta đã.”
Đám Quái Nhất nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Thấy Liêm Quân không phải kiêng kỵ vấn đề này, mà trong lòng đã tính toán trước, bọn họ đều yên tâm hẳn.
Chỉ có một mình Thời Tiến vẫn mang vẻ vừa ngáo ngơ vừa lo lắng.
Liêm Quân thấy thế liền bảo bọn Quái Nhất ra ngoài trước, giữ lại một mình Thời Tiến.
Thời Tiến lập tức nịnh nọt bỏ quả cam đã bóc hết vào tay Liêm Quân, nói: “Ăn thử xem, ngọt lắm. Nghe nói người ở trên biển lâu sẽ bị thiếu nhiều vitamin, anh phải chú ý hơn nhé.”
Thành thật mà nói, quả cam được bóc vỏ hoàn toàn bằng tay trông xấu tệ, nhưng Liêm Quân lại cảm thấy quả cam do Thời Tiến bóc vô cùng đáng yêu, tròn vành vạnh như quả bóng, còn đượm vị ngọt.
“Thiếu vitamin là do chế độ ăn uống không cân bằng, hàng tiếp tế trên tàu chính phủ rất đầy đủ, sẽ không gặp vấn đề này.” Liêm Quân giải thích, đoạn ăn một múi cam, khen một câu quả thực rất ngọt, sau đó lấy giấy ăn giúp Thời Tiến lau nước cam trên tay, nói, “Muốn hỏi gì cứ hỏi, tôi sẽ nói cho cậu hết.”
Thời Tiến nghe vậy cũng quên để ý đến việc mình bị anh nắm tay, vội kề sát lại, hỏi: “Cái tên bác sĩ phản bội kia của anh… Là người đã hại hai chân anh trở thành như bây giờ ư?”
Liêm Quân gật đầu, đáp: “Ừ, hắn tên là Long Thế, con trai nuôi chú Long, rất có tài, chỉ tiếc trời sinh phản nghịch.”
Thế mà là con trai nuôi của chú Long?
Thời Tiến cau mày, hỏi tiếp: “Mẫu vật kia…”
“Long Thế giống chú Long, công việc chủ yếu là dinh dưỡng học và điều dưỡng cơ thể. Ý định ban đầu của chú Long là sau này cho hắn kế thừa vị trí của chính mình, tiếp tục chăm sóc tôi, nhưng Long Thế lại không thích những ngành học ôn hòa này. Hắn thích thấy máu, càng thích nghiên cứu các loại chất độc hơn. Loại độc tôi bị trúng khi đó được hắn điều chế từ chất độc tinh luyện của nhiều loại sinh vật, những thành phần đã biết trước mắt có độc rắn và một loại tảo biển cực độc nào đó, tất cả đều là chất độc thần kinh. Độc trên người tôi năm đó chưa được giải hết, muốn triệt tiêu hoàn toàn thì phải lấy được mẫu vật hoàn chỉnh của chất độc, tập trung nghiên cứu từ nó, nhưng Long Thế đã mang mẫu vật đi mất rồi.”
Thời Tiến càng nghe, mày càng nhíu chặt, vẻ mặt thậm chí trở nên hơi nghiêm trọng.
Liêm Quân thấy hắn như vậy, tim liền mềm nhũn. Anh vươn tay ấn vào ấn đường của hắn, nói: “Đừng lo, không có mẫu vật cũng không sao. Trên cõi đời này có nhiều chất độc thần kinh như vậy, dùng cách sắp xếp tổ hợp chậm chạp sớm muộn gì cũng gom góp được những thành phần trong hỗn hợp chất độc năm đó tôi bị trúng, chỉ có điều phải tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.”
“Tôi có ngốc đâu.” Thời Tiến kéo tay anh xuống, hàng lông mày vẫn nhăn nhíu, “Tuy tôi không hiểu nhiều về y học, nhưng tôi vẫn biết khi các loại thuốc kết hợp với nhau sẽ phản ứng tạo ra nguyên tố mới. Đấy đâu phải liệt kê tổ hợp đơn giản, đấy là mò kim đáy biển.”
“Biển rộng mấy cũng có giới hạn, trước sau gì cũng mò được kim.” Liêm Quân vẫn cố động viên.
Thời Tiến bất mãn nhìn anh, nói: “Đúng, biển rộng đúng là có giới hạn, nhưng tuổi thọ của anh cũng không phải vô biên, nếu chỉ chờ đợi thì ai biết đến khi nào mới có kết quả. Chúng ta phải nghĩ cách bắt được gã Long Thế kia từ tay Cửu Ưng, tra xét cho kĩ càng.”
“Người thì nhất định phải bắt về rồi.” Liêm Quân tiếp tục an ủi. Anh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cảnh báo trước cho cậu, “Nhưng cậu tốt hơn hết đừng ôm hi vọng quá lớn với mẫu vật. Long Thế bản tính giảo hoạt, manh mối moi được từ miệng hắn ta hay tìm được rất có thể là giả, hoặc là dùng để gài cái bẫy khác. Thời Tiến, đừng để tâm quá hóa loạn.”
Thời Tiến lặng thinh, thầm phản bác trong lòng: Không, chỉ cần đưa người về, có nhóc Chết ở đây, hắn ắt có biện pháp moi ra thành phần mẫu vật từ Long Thế.
Hội nghị chiều đúng giờ bắt đầu, Thời Tiến lại cùng Quái Cửu đứng tại vị trí cũ khi sáng, song lần này hai người không ngắm biển nữa, mà cùng nhìn về phía tàu Cửu Ưng.
Hành động của bọn họ không gây quá nhiều sự chú ý, vì đa số người trên boong tàu cũng đang ngó chừng tàu của Cửu Ưng, muốn xem Tả Dương có tạch hội nghị chiều nay không.
Nhưng điều khiến người ta thất vọng là, một giờ năm mươi, Tả Dương xuất hiện ở trên boong tàu Cửu Ưng, cà lơ phất phơ đi qua tàu chính phủ.
Ai nấy chán chường dời mắt – có vẻ không được xem vở kịch tổ chức lớn đối đầu với chính phủ rồi, thật đáng tiếc.
Ba phút sau, Tả Dương nhảy lên tàu chính phủ, đối diện trực tiếp với Liêm Quân ở giữa boong tàu. Gã tươi cười vẫy tay với Liêm Quân, chào hỏi: “Hi, Liêm Quân, lâu rồi không gặp! Hình như anh lại đẹp hơn năm ngoái thì phải, mỹ nhân ốm yếu quả nhiên càng khiến người ta yêu thích hơn mà.”
Thời Tiến nghe thế sa sầm mặt, giận đến mức muốn xồ ra đánh người. Lấy ngoại hình và sức khỏe của một ông trùm tổ chức để đùa cợt, gã Tả Dương này quả đủ tồi tệ.
Hiển nhiên, Liêm Quân không phải loại người có thể mặc cho kẻ khác trêu chọc mà không nổi giận. Anh duỗi tay ra sau, nhận lấy khẩu súng Quái Nhất ngầm hiểu đưa cho, lên đạn, không chút do dự chĩa về phía Tả Dương, trực tiếp nổ súng.
Đoàng!
Phát súng vô cùng xảo quyệt, nhắm ngay ba tấc dưới rốn Tả Dương, né thì không khó, nhưng nếu muốn né, động tác chắc chắn sẽ rất xấu xí.
Chủ ý của Liêm Quân là muốn làm Tả Dương xấu mặt, kết quả Tả Dương lại vì sĩ diện mà quá đáng lôi một tên thuộc hạ qua chắn súng cho.
Tên thuộc hạ ấy khá cao, phát súng bắn trúng vị trí trên đùi gần giữa hai chân hắn. Khoảnh khắc trúng đạn, chân hắn mềm nhũn suýt ngã khụy xuống, máu tuôn ào ạt.
Vẻ mặt của những người trên boong tàu đều trở nên hết sức khó coi.
Xích mích nhau lôi súng ra chẳng là gì, nhưng thân là thủ lĩnh của một tổ chức, rõ ràng có thể tự mình né đạn, song vì mặt mũi mà chọn cách kéo thuộc hạ ra đỡ thay, cung cách này thật sự khiến người ta phải ớn lạnh.
“Tả Dương, tư thế né đạn của anh đẹp thật, cũng cực kì khiến người ta yêu thích đấy.” Liêm Quân lạnh lùng đáp trả lại, đưa khẩu súng cho Quái Nhất, đoạn nhìn về phía Chương Trác Nguyên bên cạnh, nói, “Xin lỗi, trượt tay cướp cò.”
Chương Trác Nguyên thân thiện đáp: “Không sao, chỉ cần chưa đến phòng hội nghị, chúng tôi sẽ không quản lí chuyện xích mích riêng giữa các tổ chức.”
Đây rõ ràng là công khai làm chỗ dựa cho Liêm Quân.
Liêm Quân nói cám ơn, rồi cực kì chu đáo nhìn Tả Dương, nói: “Bác sĩ bên cạnh tôi đều là những người có trình độ hàng đầu, cậu thuộc hạ kia của ngài trông có vẻ không khỏe lắm, cần giúp một tay không?”
Tả Dương rõ ràng đã bị chọc tức, song vẫn miễn cưỡng giữ vững nụ cười trên môi, trả lời: “Không cần đâu. Đi, đưa hắn về tàu.” Câu sau là nói với tên thuộc hạ phía sau lưng.
Thuộc hạ của gã dạ vâng, đỡ cái kẻ bị thương đã tái nhợt mặt mày dậy, gần như là thô lỗ tha đi.
Vẻ mặt của mọi người tức thì càng thêm khó coi, thái độ không xem thuộc hạ như con người của Tả Dương thật sự quá tồi tệ.
Liêm Quân không thèm nhìn Tả Dương nữa, ngoảnh đầu nói với Chương Trác Nguyên: “Chủ nhiệm Chương, hội nghị sắp bắt đầu rồi.”
Chương Trác Nguyên đáp lại một tiếng, bắt đầu chào hỏi những thủ lĩnh vẫn ở bên ngoài chuẩn bị tiến vào phòng hội nghị. Liêm Quân cũng được Quái Nhất đẩy đi, quay người hướng đến phòng hội nghị.
Khúc nhạc đệm qua đi, bầu không khí trên boong tàu trở nên hơi ngột ngạt, mọi người không còn trò chuyện với nhau, đồng thời vô tình cố ý giữ khoảng cách với người của Cửu Ưng.
Lần này Thời Tiến không dám phân tâm ngắm phong cảnh nữa, tầm mắt luôn khóa chặt vào Liêm Quân trong phòng, lo rằng gã Tả Dương đối diện anh sẽ giở trò bậy bạ nào đó.
Bầu không khí của hội nghị chiều rõ ràng không thoải mái như buổi sáng. Chương Trác Nguyên luôn miệng nói gì đó, trong tay cầm một tập tài liệu, hình như đang điểm danh vài cái tên tổ chức, mà cứ hễ tổ chức nào bị gọi tên đều bày ra vẻ mặt khó coi, có vài người thậm chí còn oán trách vài câu với Chương Trác Nguyên.
Người phản ứng kịch liệt nhất chính là Lỗ San, bà ta thậm chí vỗ bàn đứng lên chỉ vào mặt Chương Trác Nguyên mà chửi. Chương Trác Nguyên nhìn bề ngoài xấu xí, chừng như mồm lưỡi trơn tru dễ bắt thóp, nhưng thái độ lại cứng rắn đến không ngờ, bất kể Lỗ San nói gì, ông ta đều bày ra vẻ nghiêm túc sừng sững như núi. Cuối cùng vẫn là Lỗ San thỏa hiệp, khẽ rủa một tiếp một tiếng rồi ngồi xuống lại, mặt lạnh tanh không nói gì nữa.
Theo bầu không khí khẩn trương rõ ràng trong phòng hội nghị, tâm trạng của mọi người trên boong tàu cũng ngày càng căng ra như dây đàn. Thời Tiến lần đầu tiên đến nên hơi bị ảnh hưởng, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng.
Sau khi hội nghị diễn ra chừng hai giờ, một bóng người cao to đột nhiên chắn ngang trước mặt Thời Tiến, che khuất ngay tầm nhìn phòng hội nghị của Thời Tiến, có thể thấy rõ là cố ý.
Thời Tiến đưa tay kéo người ra không chút do dự, nói: “Đừng có chắn tầm nhìn, cảm ơn.”
Kéo xong mới muộn màng nhận ra người nọ là Phí Ngự Cảnh, hắn cau mày nhìn sang, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Đến nói chuyện.” Phí Ngự Cảnh đáp, vỗ vỗ ống tay áo vừa bị Thời Tiến kéo.
Thời Tiến chú ý tới động tác của anh ta, lặng lẽ lườm một cái, rồi chuyển tầm mắt về phía Liêm Quân trong phòng hội nghị, thẳng thừng nói: “Tôi và anh không có gì để nói cả. Tôi sẽ không cố ý đi xúi giục anh Quân phá hỏng công chuyện của thân chủ anh, cũng sẽ không vì anh diễn vai người anh tốt lần nữa mà nhẹ dạ giúp anh làm việc. Anh muốn cắt đứt, làm người xa lạ không động chạm đến nhau, vừa hay tôi cũng cảm thấy như vậy rất tuyệt. Tôi mong trong chuyện này chúng ta có thể thấu hiểu cho nhau, bây giờ tôi là ‘Quái Tứ’, anh là luật sư Phí, chúng ta không có bất cứ quan hệ riêng tư nào cả, hiểu chưa?”
Phí Ngự Cảnh tựa vào lan can bên cạnh, trả lời: “Không hiểu. Thời Tiến, mày thay đổi quá nhiều.”
Thời Tiến ngó lơ anh ta.
Những lời muốn nói đã nói hết, hắn không muốn phí lời với Phí Ngự Cảnh nữa.
Do vị trí đứng, Phí Ngự Cảnh đối diện ngay với góc mặt nghiêng của Thời Tiến. Anh ta vừa nghe Thời Tiến nói, vừa ngắm nghía độ cong góc nghiêng của hắn, hai mắt híp lại, nói: “Thời Tiến, anh không thích thái độ hiện tại của mày đâu.”
Câu nói này khiến Thời Tiến phát cáu lên. Hắn ngoảnh đầu nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: “Vậy lúc anh vì lợi ích mà đóng vai anh trai tốt trước mặt tôi, đã bao giờ hỏi tôi có thích anh lợi dụng tôi như vậy chưa? Phí Ngự Cảnh, đừng dối trá thế, tôi không thích đâu.”
Phí Ngự Cảnh nhìn thẳng vào mắt hắn, hết sức thản nhiên trước lời trách móc của hắn, nói: “Dối trá là bản của loại người như anh. Thời Tiến, anh không thích mày của bây giờ, trở nên thông minh, không dễ lừa gạt.”
“Chậc.” Thời Tiến thật sự rất không thích “kẻ xấu” tỉnh táo như Phí Ngự Cảnh. Bạn trách mắng anh ta, cho dù anh ta đuối lý, anh ta cũng sẽ không thẹn quá hóa giận hay phản bác, ngược lại có thể chấp nhận tất cả những lời trách mắng mà không hề áp lực, cũng không bị ảnh hưởng chút nào; bạn nói lý lẽ với anh ta, anh ta sẽ không nghe, trong lòng anh ta khắc có quy tắc làm việc của riêng mình, khó mà dao động; bạn đánh bài tình cảm, vậy thì xin lỗi nha, anh ta không có tình cảm, nhân tiện chúc mừng bạn, bạn vừa rơi vào bẫy của anh ta rồi.
Phí Ngự Cảnh như không nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên mặt Thời Tiến, tiếp tục nói: “Thời Tiến, mày rất giỏi tìm chỗ dựa, trước kia là Thời Hành Thụy, bây giờ là Liêm Quân. Có lẽ anh không hiểu mày như đã tưởng.”
“Không cần ‘có lẽ’, anh đích thị không hiểu tôi đâu.” Thời Tiến quay người nhìn anh ta, móc cây súng đem theo bên mình ra, chĩa thẳng vào tim anh ta, lạnh lùng nói, “Hoặc là rời khỏi đây ngay lập tức, đồng thời không bao giờ đến làm phiền tôi nữa, hoặc là bây giờ tôi bắn anh một phát, giúp anh cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ lợi dụng tôi đi. Phí Ngự Cảnh, tôi ghét bị lợi dụng, càng ghét kẻ khác đeo mặt nạ tình thân để lừa lọc tôi, đừng đến chỗ tôi lãng phí nước bọt nữa, bây giờ tôi không giỏi nhẫn nại đâu.”
Nét mặt của Phí Ngự Cảnh vẫn bất biến, anh ta nói: “Mày sẽ không nổ súng.”
Thời Tiến cũng sợ đến mức bình tĩnh ra mặt, nói: “Để không gây phiền toái cho ông chủ của tôi, tất nhiên tôi sẽ cố gắng chọn không nổ súng, nhưng nếu anh tiếp tục đến quấy nhiễu tôi, có lẽ hôm nay khẩu súng này không lên nòng được, song chỗ mẹ anh… thì không chắc là không có viên đạn lạc nào đâu nhé.”
Gương mặt của Phí Ngự Cảnh cuối cùng cũng nứt ra, anh ta duỗi tay nắm chặt bàn tay cầm súng của Thời Tiến, gằn giọng: “Thời Tiến, mày dám!”
“Anh cứ thử xem tôi có dám hay không. Phí Ngự Cảnh, tôi nhắc anh một câu, chỉ cần trên người anh còn nhược điểm, thì bớt làm những chuyện tổn thương người khác đi, bằng không, những vết thương ấy sớm muộn gì cũng ứng lên người mà anh quan tâm đấy.” Thời Tiến vỗ nòng súng lên ngực Phí Ngự Cảnh, sau đó tránh khỏi tay anh ta, cười khẩy một tiếng, nghiêng người không nhìn anh ta nữa.
Quái Cửu đứng ngoài quan sát nãy giờ cũng đúng lúc nhích tới một bước, chắn giữa Thời Tiến và Phí Ngự Cảnh.
Ánh mắt Phí Ngự Cảnh tối đi, anh ta sờ vùng ngực bị vỗ vào, đoạn liếc nhìn Thời Tiến được Quái Cửu chắn nửa sau lưng, cuối cùng quay người đi.
Trong phòng họp, Liêm Quân thu hồi tầm mắt từ bên ngoài về xấp tài liệu trước mặt.
Tả Dương ở đối diện chộp được hành động của anh, mở miệng hỏi vấn đề mà Lỗ San ngày hôm qua đã hỏi, nhưng giọng điệu lại xấu xa hơn nhiều: “Liêm Quân, cái người bên đó là thuộc hạ anh mới thu nhận à?”
Lúc này, những người trong phòng đang kiểm tra đối chiếu phần tài liệu Chương Trác Nguyên vừa phát xuống, không ai nói chuyện, gã ta đột nhiên cất giọng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, dẫn đến việc rất nhiều người đều nhìn ra ngoài cửa sổ theo Tả Dương.
Liêm Quân thong thả buông tài liệu xuống, nhìn Tả Dương, không trả lời mà hỏi lại: “Tả Dương, món nợ anh khiến thủ lĩnh Thiên Mã moi người của tôi năm ngoái tôi còn chưa tính sổ, thế mà chưa gì anh đã nhắm tới một thuộc hạ khác rồi. Sao nào? Cửu Ưng của anh không có ai dùng được à?”