Chương 4: Phát lực
Thời Tiến tinh ý nhận ra có ba đôi mắt đằng đằng sát khí đang bắn về phía mình, tên đàn ông với gương nhã nhặn thậm chí còn vung vẩy khẩu súng trong tay. Hắn lắc đầu nguầy nguậy nhằm làm bản thân bình tĩnh lại, rồi thận trọng nhìn về phía cục cưng – người duy nhất không có sát khí trong mắt ở đây, gian nan nặn ra một nụ cười, cố gắng cứu vãn tình hình: “… Bố tôi thường hay gọi tôi là cục cưng, ông ấy rất thương tôi…”
Người đàn ông ngồi xe lăn chẳng ừ hử gì, xua tay ngăn cản tên nhã nhặn toan hùng hổ bước đến chỗ Thời Tiến, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người Thời Tiến, hỏi: “Cho nên?”
“Cho… Cho nên…” Giọng nói của người đàn ông rõ ràng rất trong trẻo êm dịu, song Thời Tiến lại cảm thấy cổ mình hơi ớn lạnh. Hắn vừa điên cuồng gọi nhóc Chết trong đầu, vừa tự cứu vớt chính mình, “Cho nên ý tôi là… là, tôi là con trai út của Thời Hành Thụy, Thời Tiến.”
“Cậu muốn làm sao để chứng minh thân phận của mình?” Người đàn ông tiếp tục dò hỏi.
Thời Tiến nuốt cái ực, không kìm lòng được mà liếc nhìn thanh tiến độ trên đầu người đàn ông, đáp lời: “Chỗ tôi ở, dưới gầm giường có giấu một cái gối ôm hình dưa chuột, bên trong có chứng minh thư của tôi…” Đồng thời nghĩ bụng, 999.5, xem chừng tình huống của cục cưng nhóc Chết có hơi không ổn.
Đang nghĩ như thế, nhóc Chết vốn đang giả vờ chết máy bất chợt gào thét trong đầu Thời Tiến mà hề không báo trước, trông như bị bệnh dại: “… A a a a, cục cưng cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ôi cục cưng của tôi, sao thanh của cưng lại chạm mức 999. 5 rồi. Không đúng, Tiến Tiến, sao thanh của cậu cũng lên 998. 5 rồi! Hu hu hu, tôi phải làm sao đây, bố phải làm sao để cứu các con đây…”
“…” Bố cái đầu mày!
Thời Tiến chỉ cảm thấy bao suy nghĩ trong đầu sắp bị tiếng kêu ca của nhóc Chết làm phân tán cả. Hắn đau đớn nhíu mày, rồi muộn màng nhận ra nhóc Chết đang nói gì, liền khiếp sợ nhìn thanh tiến độ của mình.
Thật sự là 998.5, không thiếu một li!
Rõ ràng lúc trước chỉ tăng đến 960, sao bây giờ lại… Lòng hắn run lên, chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nhìn về phía người đàn ông ngồi xe lăn, mồ hôi lạnh tuôn ào ào. Bắt gặp ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn người chết của anh, hắn liền tự ca một bài điếu văn cho mình trong lòng.
Ra là đối phương thật sự nghe thấy tiếng gọi “cục cưng” khi nãy… Không chỉ nghe, mà hình như còn ghim hẳn trong bụng…
Thôi kiếp này coi như xong.
“Không xong được! Không xong được!” Nhóc Chết ra sức vẫy tay, kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đừng sợ, bố… Khụ, tôi sẽ bảo vệ các cậu, không để các cậu làm hại nhau đâu. Tiến Tiến nhắm mắt lại đi, tôi muốn phát lực.”
Phát lực? Phát lực gì cơ?
Thời Tiến lấy làm lạ, nhưng chưa kịp hỏi rõ, núi rừng bỗng dung rung chuyển. Một tiếng nổ mạnh vang lên loáng thoáng, mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung lắc bất ổn.
Tiên… sư nó…
Thời Tiến mắt chữ A mồm chữ O, thán phục trong đầu: “Nhóc Chết, hóa ra mày lợi hại đến thế ư…”
“Không… không phải tôi đâu…” Nhóc Chết yếu ớt phản bác, thều thào không ra hơi, “Tôi… tôi không lí nào lại sử dụng sức mạnh tự nhiên được, chỉ có thể buff cho cậu thôi, kiểu như đút lót này kia…”
Vậy động tĩnh ngoài kia là gì?
Thời Tiến bối rối, nhác thấy thanh tiến độ của cục cưng nhóc Chết nhấp nháy như sắp đầy đến nơi, hắn đâm ra hoảng hốt. Khi ngoảnh đầu nhìn kĩ hơn, quả nhiên nửa khoảng còn lại của thanh tiến độ đang lấp lóe như đang báo hiệu sắp đầy, hắn thầm kêu gay rồi. Sự bình tĩnh trong phút nguy nan lại tiếp tục phát huy tác dụng, hắn nhanh chóng nhìn quanh, bỗng chú ý đến chùm đèn pha lê đang rung nhè nhẹ trên trần nhà. Không buồn nghĩ ngợi, hắn săm săm tiến lên, đè chân người đàn ông nọ lại, rồi đẩy mạnh về sau, thế là cả hai cùng nhau lăn tròn.
Lách cách.
Ngay giây sau, đèn treo liền rơi ra, đập mạnh xuống đất.
Lúc này nhóc Chết mới chú ý đến sự dịch chuyển của thanh tiến độ. Nó vừa thấy thế bèn thét lên, thêm liền tù tì một đống buff cho Thời Tiến!
Ầm!
Đèn treo nện xuống đất, mảnh vỡ văng tứ phía. Lúc Thời Tiến nhào đến, người đàn ông bị Thời Tiến đẩy cả người lẫn ghế đập mạnh vào sô pha, rồi ngã ầm xuống đất.
“Cậu Quân!” Vẻ mặt của tên nhã nhặn đang liên lạc với thuộc hạ bên ngoài thoắt đổi. Gã ném phăng điện thoại đi, rồi chạy về phía người đàn ông đã ngã dưới đất.
“Tiến Tiến!” Nhóc Chết la hét om sòm trong đầu Thời Tiến.
Thời Tiến giật giật, yếu ớt mở miệng: “Đừng kêu nữa, tao chưa chết…” Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn về chiếc ghế sô pha bị bu đen bu đỏ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở đám đông của người đàn ông nọ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với anh, rồi yên tâm bất tỉnh nhân sự. Trị số tử vong thế mà giảm hẳn một nửa, thanh tiến độ của cục cưng nhóc Chết có vẻ còn ổn hơn cả hắn…
…
Mùi thuốc sát trùng nức lên, Thời Tiến mở mắt, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông bên giường, đoạn cau mày rên khẽ, vẻ đau đớn lắm. Sao mình có cảm giác hình ảnh chết tiệt này lại quen thuộc thế nhỉ…
“Tiến Tiến, cậu tỉnh rồi. Mau nhìn sự tiến bộ trên thanh của cậu đi, giảm xuống 880 rồi đó, hê hê hê.” Giọng nói tràn đầy sức sống của nhóc Chết vang lên, Thời Tiến cam chịu nghiêng đầu, nhìn về phía bóng người bên giường.
Người đàn ông đẹp đẽ vẫn ngồi xe lăn, song đã thay vào bộ áo dài nền trơn thêu hoa xanh như có linh tính, giương mắt nhìn, đôi môi nhợt nhạt hé mở, giọng nói vẫn trong trẻo êm dịu: “Thời Tiến, tôi tên Liêm Quân.”
Thời Tiến có thể nói gì ngoài việc lễ phép gật đầu, đáp lời: “Chào anh.”
“Ừ.” Liêm Quân đáp lại, cúi đầu ấn ấn máy tính bảng trong tay.
Một phút, hai phút… Năm phút trôi qua, Liêm Quân không hề có y ngẩng đầu nói chuyện, Thời Tiến nhịn không nổi, bèn hỏi: “Chuyện là, ngày hôm qua…”
Liêm Quân giương mắt nhìn hắn.
Thời Tiến nhìn gương mặt quá đỗi đẹp đẽ lại quá đỗi nhợt nhạt của anh, đầu bỗng nóng lên, liền khuyên nhủ: “Xã hội trật tự, chúng ta nên làm công dân tuân thủ pháp luật thì tốt hơn. Mấy chuyện như làm xã hội đen này nọ, rất nguy hiểm…”
“Phì.” Quái Nhị đang đứng canh cửa phì cười.
Liêm Quân nhẹ nhàng liếc sang, rồi buông máy tính bảng, nói: “Tôi không phải xã hội đen.”
Lúc này Thời Tiến mới nhận thấy có người khác trong phòng. Vì bị cười nhạo mà hắn đâm ra bối rối, nhưng bụng lại nghĩ: lừa con nít à, mới hôm qua vừa có súng vừa có vụ nổ, không nhắc đến điểm liên lạc thì cũng nhắc đến động tĩnh ở căn cứ, không phải xã hội đen, thế là thứ gì? Chẳng lẽ là quân chính quy? Quân… Rồi hai con mắt hắn liền mở thô lố.
“Tôi cũng không phải người của chính phủ.” Tất cả tâm tư của Thời Tiến gần như đều viết hết ở trên mặt, Liêm Quân liếc một cái là nhìn thấu ngay. Anh trượt xe lăn lại, đặt máy tính bảng bên gối hắn, nói, “Cậu nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, anh trượt xe đi.
Quái Nhị nín cười vẫy tay với Thời Tiến rồi đi theo.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Thời Tiến lấy làm khó hiểu: “Thế anh ta canh khư khư bên giường tao làm gì? Chỉ để giới thiệu bản thân thôi à?”
Nhóc Chết mê mẩn ra mặt: “A, cục cưng nhà tôi thật thiện lương, sợ cậu dưỡng thương trong cô đơn nên đặc biệt đến trò chuyện với cậu.”
“…” Kính lọc cục cưng này hơi lố rồi.
Máy tính bảng Liêm Quân để lại còn mới, trong đó chỉ có vài ứng dụng được cài đặt mặc định, ngoài ra không còn gì nữa. Thời Tiến lướt qua lướt lại, càng ngày càng không hiểu Liêm Quân muốn làm gì. Thấy không có ai trong phòng, hắn âm thầm mở cửa hàng ứng dụng, tìm trò mạt chược. Tối qua hắn đã chịu một cơn hãi hùng, phải thả lỏng tâm trí thôi.
Kết quả thả lỏng một phát đến tận năm ngày.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ anh trai trầm tính đến đưa cơm và bác sĩ đổi thuốc theo giờ, Thời Tiến không gặp được một ai khác, cũng không được ra khỏi phòng dù chỉ một bước.
“Rốt cuộc cục cưng nhà mày có ý gì vậy?” Thời Tiến có tốt tính đến mấy cũng phát cáu khi bị giam giữ cả ngày như vậy.
Tiểu hết chọt dạ, lắp bắp: “Không… không thì tôi chơi mấy ván mạt chược với cậu nha?”
Thời Tiến kéo chăn lên trùm đầu, bày tỏ ý từ chối bằng hành động.
Giờ ăn tối ngày hôm đó, cuối cùng Thời Tiến cũng thấy được gương mặt khác. Chính là chàng trai trẻ đi theo Liêm Quân, đứng nhịn cười cạnh cửa hôm trước.
“Tôi tên Quái Nhị.”(1) – Chàng trai với gương mặt khôi ngô tuấn tú cùng nụ cười tươi tắn thân thiết bắt chuyện, đặt một cái túi đựng quần áo lên giường bệnh, nói, “Thay đi, tôi dẫn cậu đi ăn tối.”
(1)Quái (卦) tức quẻ bói.
Thời Tiến yên lặng đứng dậy, cầm túi vào phòng tắm. Năm ngày, cuối cùng hắn đã có thể ra ngoài hóng gió rồi.
Lúc theo chàng trai nọ ra ngoài, Thời Tiến chẳng hó hé gì, chỉ trộm đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Nhưng Quái Nhị có vẻ là một kẻ nói nhiều, anh ta luôn chủ động tìm chủ đề: “Nghe nói cậu là thiếu gia út nhà Thụy Hành à?”
Thời Tiến đưa mắt nhìn anh ta, gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Bây giờ Thụy Hành đã không liên quan gì đến tôi nữa.”
“Cũng đúng, công ty của cậu bị anh cả cướp mất rồi mà.” Quái Nhị cười híp mắt, thân thiết đâm thêm một nhát, “Cậu đáng thương thật.”
“…” Nếu như lúc này là nguyên chủ, đoán chừng đã tức phát khóc rồi.
Quái Nhị dường như vẫn ngại chưa đủ, tiếp tục nói: “Nghe nói cậu vừa đến, liền gọi cậu Quân là cục cưng, còn sờ soạng chân cậu Quân à?”
Thời Tiến sợ muốn rớt tim ra ngoài. Nhớ đến lúc Liêm Quân nghe thấy hai chữ “cục cưng”, thanh tiến độ của hắn lập tức tăng cao đến suýt thăng thiên, hắn lắc đầu nguầy nguậy: “Không hề, không có, là hiểu lầm cả.”
“Đừng sợ đừng sợ, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp. Cậu Quân quả là đẹp đến mức làm người ta muốn phạm tội, chỉ có điều nhưng ai từng có ý đồ với cậu Quân đều bị…” Quái Nhị cố ý thả câu.
Thời Tiến liền ngu ngốc mắc câu, căng thẳng hỏi: “Bị… bị sao?”
Quái Nhị ra vẻ cao thâm, mắt khẽ đảo, rồi chuyển xuống vị trí ở dưới rốn Thời Tiến ba tấc, bàn tay giả làm hình cái kéo.
Thời Tiến chỉ thấy hai hòn bi ớn lạnh, miệng đắng chát hơn cả lúc ăn hoàng liên, mặt mày xanh mét giải thích: “Này người anh em, thật sự là hiểu lầm thôi, tôi thích con gái…”
Mặt Quái Nhị sa sầm lại, một khẩu súng mini bỗng dưng xuất hiện trong tay, giọng anh ta âm u: “Ý cậu là cậu Quân không đẹp bằng con gái à?”
“…” Cái tên này sao lật mật nhanh hơn lật bánh tráng vậy, làm hắn tưởng đối phương thân thiết lắm!
“Hửm?” Quái Nhị bắt đầu xoay súng.
Thời Tiến cân nhắc thiệt hơn, rồi quyết đoán nịnh hót: “Không, không, không, ý tôi không phải thế. Cậu Quân nhà anh tất nhiên đẹp hơn mấy cô con gái rồi, anh ta là đỉnh của…”
Quái Nhị chợt dừng bước, bao cảm xúc trên mặt thoắt biến mất, vươn tay kéo cánh cửa thanh nhã mộc mạc ra, giương tay đúng quy chuẩn, cung kính nói: “Đến phòng ăn rồi, mời cậu Thời.”
Đằng sau cánh cửa, Liêm Quân ngồi ngả người trên chiếu tatami, cách một bàn rượu nhìn sang, hỏi: “Tôi là đỉnh của cái gì?”
Thời Tiến: “………”
Nhóc Chết giận thét ra lửa: “Tên Quái Nhị là kẻ xấu xa! Dám chia rẽ quan hệ của cậu với cục cưng. Cậu xem kìa, thanh tiến độ của cậu tăng lên 900 rồi. Tôi mặc kệ, tôi muốn đánh anh ta!”
Thời Tiến nghe vậy cũng muốn đánh Quái Nhị, nhưng hắn không hề nhúc nhích, chỉ nói mập mờ: “Quái Nhị, tôi biết anh ghen tị vào được sờ chân cậu Quân nhà anh, nhưng chẳng phải đấy là để cứu người ư… Thích người đồng giới cũng chẳng sao, đừng tự ti, tôi không kỳ thị anh đâu.” Dứt lời, hắn vỗ vai Quái Nhị thật lực.
Nhóc Chết âm thầm buff lực tay cho Thời Tiến.
Vẻ mặt Quái Nhị méo mó thấy rõ, song không dám tránh khỏi bàn tay của Thời Tiến. Anh ta nghiêng đầu nhìn Liêm Quân, khó khăn giải thích: “Cậu Quân ạ, tôi chỉ đùa thôi. Ai bảo cậu Thời đáng yêu thế chứ…”
“Tự đi lãnh phạt đi.” Liêm Quân trái tim sắt đá không để ý đến sự đau khổ thoáng qua gương mặt Quái Nhị, nhìn về phía Thời Tiến, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, ăn cơm.”
Thời Tiến hài lòng buông vai Quái Nhị, cười híp mắt, bồi thêm một câu: “Anh đáng thương thật.” Dứt lời, thấy vẻ mặt ấm ức như ăn phải phân của Quái Nhị, hắn mới sung sướng cất bước vào phòng ăn, mang theo sự kênh kiệu vì được trả thù ngồi đối diện Liêm Quân.