Chương 1: Gia tài để lại
Đây là đâu? Không giống bệnh viện, và chắc chắn không phải địa ngục.
Hắn mơ màng chớp chớp mắt, vươn tay gãi trán.
Không phải hắn bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ hất bay khi đang đuổi bắt kẻ trộm ư? Với tốc độ của chiếc xe tải đó, khả năng hắn sống sót gần như bằng không, nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Là cậu đã tái sinh đó chứ sao.”
Giọng nói máy móc trong treo đột nhiên vang lên trong đầu, Thời Tiến kinh hoàng bật dậy, cảnh giác nhìn chung quanh: “Ai đang nói đó?”
“Tôi đó, bàn tay vàng kiêm bùa hộ mệnh của cậu, cậu có thể gọi tôi là nhóc Chết.”
“Cười chết?”(1)
(1)小死 /xiǎo sǐ/ – cười chết 笑死 /xiào sǐ/
“… Tiếng phổ thông của tôi rất chuẩn đó nha, cảm ơn.”
Thời Tiến thôi nhìn quanh, cuối cùng cũng xác định giọng nói này đúng là phát trực tiếp trong đầu mình, bèn thử giơ tay gõ gõ đầu thăm dò.
“Đừng gõ nữa, gõ nữa tôi treo máy à nha.”
Thời Tiến: “…”
Việc đã đến nước này, Thời Tiến xác định, hắn sống lại rồi, đã thế còn không phải trong cơ thể của mình. Cơ thể của hắn rõ là một anh đẹp trai tám múi chân dài tít tắp, nhưng cơ thể này lại trắng trẻo, mập mạp, giọng nói thánh thót, bàn tay núc ních thịt lộ ra bốn vết lõm dưới đốt ngón tay(2), hít vào một hơi muốn toạc cả áo, hai chân cong vòng cùng quần bó căng.
… Sống đến chừng này tuổi, hắn chưa bao giờ “bệ vệ” đến thế.
Chẳng thà chết quách đi cho xong.
Nhóc Chết nhìn thấu suy nghĩ của hắn, phát ra lời tra hỏi từ sâu trong linh hồn: “Mạng quan trọng hơn hay cân nặng quan trọng hơn?”
Thời Tiến nằm lại trên giường, nhắm hai mắt, vẻ mặt bình thản.
“…Cân nặng có thể giảm, nhưng mạng sống thì không thể có lại. Hơn nữa chết rồi sẽ không được ăn thức ăn ngon, không được xào những con bài mạt chược quyến rũ nữa.”
Hơi thở Thời Tiến chững lại, nhớ tới cảm giác trơn mượt khi ngón tay lướt qua những con bài mạt chược, mắt mở phăng, đứng dậy xuống giường, thu dọn áo quần: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?”
Sự yên tĩnh bao trùm. Ngay khi Thời Tiến hoài nghi tất cả những điều này đều là ảo giác trước khi chết, não bộ bất thình lình đau nhói, một lượng ký ức khổng lồ và hình ảnh lộn xộn ùa đến.
Nửa giờ sau, hắn lại về giường nằm, bình thản nhắm hai mắt.
Nhóc Chết: “… Cậu đừng thế mà! Là đầy tớ của nhân dân, chính nghĩa và sự nhiệt huyết của cậu đâu rồi hả!”
Thời Tiến ngáy khò khò.
Nhóc Chết: “Hic hic hic, chú cảnh sát không thể như thế được, hic hic hic hic hic hic…”
Thời Tiến nhịn.
“Hic hic hic, hic hic hic… Phỗng! Ù rồi! Mò kim đáy biển! Giang thượng khai hoa!”(3)
Thời Tiến không thể nhịn được nữa vén chăn lên, lại xuống giường thu dọn quần áo, mặt đầy vẻ không thiết sống, hỏi: “Cho nên quyển tiểu thuyết tao đọc trước khi chết đó là bản thể của mày? Sau khi tao chết thì mày kéo tao vào thế giới trong sách?”
Nhóc Chết không oa oa nữa, ngoan ngoãn trả lời: “Ừa.”
“Nơi này thực sự là trong sách?”
Nhóc Chết nín thinh.
“Vậy tao còn được ra khỏi đây không?”
Nhóc Chết: “Ra ngoài cậu cũng không sống lại được.”
Lần này đổi thành Thời Tiến nín thinh. Hồi lâu sau, hắn hỏi tiếp: “Tại sao là tao?”
“Bởi vì…” Lần này giọng nói của nhóc Chết có vẻ do dự, nó dừng lại đôi ba giây, rồi trả lời dõng dạc: “Ở đâu có khó khăn, cứ tìm chú cảnh sát!”
“…” Mày nói nghe có lý phết.
Thời Tiến chịu thua, cất bước vào phòng tắm thông với phòng ngủ, đứng đối mặt với gương.
Trong gương là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là bởi đường nét rất quen thuộc, xa lạ là bởi hình thể rất xa lạ. Cơ thể này thế mà giống hệt hắn thời thiếu niên, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên đầu mũi cũng có, chỉ khác ở thân hình “nảy nở” hơn gấp mấy lần.
May thay vẫn là vẻ ngoài của mình, cảm giác kì cục bớt đi phần nào. Thời Tiến thở dài, cam chịu đi đánh răng rửa mặt.
Theo ký ức nhóc Chết cung cấp, được biết hắn của hiện tại cũng tên là Thời Tiến, tuổi sắp tròn mười tám. Đây là một quyển truyện kể về quá trình báo thù phê pha, tên là “Thanh tiến độ tử vong”, tình tiết vừa gây ức chế vừa nhàm chán, đã thế nhân vật chính của tiểu thuyết còn bị đày đọa đến người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Nhân vật chính Thời Tiến có một ông bố “ngựa đực” và năm ông anh cùng cha khác mẹ. Khi ông bố “ngựa đực” còn sống, Thời Tiến là cậu ông trời trong nhà, được năm ông anh cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, nhưng khi ông bố “ngựa đực” chết rồi, Thời Tiến chỉ là con bọ xít mà ai ai trong nhà cũng có thể giẫm bẹp, thế là bị năm ông anh xé toạc lớp mặt nạ thân thiết đày đọa đến chết.
Mà thời điểm hắn tái sinh vừa khớp với giai đoạn ông bố “ngựa đực” vừa mới qua đời, cũng chính là chỗ quyển tiểu thuyết bắt đầu đày đọa.
Sửa soạn cho bản thân xong, Thời Tiến không ra ngoài mà về giường ngồi, tiếp tục trò chuyện với nhóc Chết trong đầu.
“Mày muốn tao làm gì?”
Không có cái bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống cả, nhóc Chết nhọc lòng tái sinh hắn chắc mẩm là có mục đích.
Nhóc Chết biến ra hai thứ trông như thanh tiến độ ở trong đầu hắn, đáp lời: “Đây là thanh tiến độ tử vong, thanh có số 999 ở trên là cậu, hiện tại đã đi được 998 ô. Một khi nó đầy, cơ thể hiện tại của cậu sẽ đối mặt với cái chết, ngay cả tôi cũng không cứu được, sự ràng buộc giữa tôi và cậu cũng sẽ biến mất theo. Tôi cần cậu tẩy sạch nó, mang theo tôi sống tiếp.”
Thời Tiến, người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không quan tâm đến mối liên hệ giữa thanh tiến độ với cái mạng nhỏ của mình trước tiên, mà lại ra vẻ như đớp phải phân, hỏi: “Cái thanh này không thể làm tròn thành 1000 được hả?”
Giọng điệu nhóc Chết vốn có chút nghiêm túc bất thình lình thay đổi, la eo éo: “Đồ quỷ sứ, thanh tiến độ 1000 không thuộc về cậu đâu à, đó là của cục cưng nhà tôi.”
Thời Tiến rung mình, nói: “Đang nói chuyện quan trọng đó, nghiêm túc chút đi!”
“… Thanh tiến độ bên dưới cậu là 1000 đó. Tôi cần cậu vừa bảo đảm tính mạng của mình, vừa tìm ra chủ nhân của thanh tiến độ này, đồng thời giúp người đó tẩy sạch thanh tiến độ, bảo vệ mạng sống của người đó.” Giọng điệu của nhóc Chết lại trở nên nghiêm túc, thấp thoáng sự nài nỉ thận trọng: “Cậu sẽ giúp tôi chứ? Tôi… tôi có thể hậu tạ cậu, cũng sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”
Đã nói đến nước này, Thời Tiến còn biết nói gì nữa, tất nhiên phải kìm nén chứng ám ảnh cưỡng chế của mình lại, khó khăn gật đầu.
Tự dưng kiếm được một cái mạng, tuy cái mạng này có thể ngoẻo bất cứ lúc nào, trong đầu còn có một thứ tự xưng là bàn tay vàng lắm lúc kêu hic hic, lại còn phải đi tìm người mang thanh tiến độ, nhưng dù gì cũng được sống thêm một kiếp nữa, được xào mạt chược nhiều hơn.
Nói chung là hắn lời to đấy.
Nhóc Chết hoan hô nhảy múa: “Oa, tôi biết Tiến Tiến nhà mình là tốt nhất mà.”
Thời Tiến – vì cái biệt danh Tiến Tiến này mà vô số lần bị người ta tưởng lầm là Tịnh Tịnh(4): “… Nín ngay.”
(4)Tiến /jìn/ – Tịnh /jìng/. Tịnh Tịnh thường là tên dành do con gái.
Trao đổi thông tin xong, Thời Tiến sắp xếp lại ký ức trong đầu, cuối cùng cất bước ra khỏi phòng.
Ông bố “ngựa đực” của cơ thể này tên là Thời Hành Thụy, một thiên tài giới kinh doanh, dùng hai bàn tay trắng xây dựng nên đế chế kinh doanh khổng lồ. Sau khi Thời Tiến ra đời, ông dẫn theo hắn di cư ra nước ngoài, tập trung vào việc kinh doanh.
Tang lễ của ông vừa kết thúc hôm qua, hôm nay là ngày luật sư của ông đến công bố di chúc.
Việc công bố di chúc này được tiến hành trong thầm lặng, người nghe di chúc chỉ có một mình Thời Tiến, cả năm ông anh của hắn đều không có mặt. Đây là ý của Thời Hành Thụy, bởi ông ta không chia một cắc nào cho năm thằng con trai còn lại cả.
Đều là con trai như nhau, song thái độ của Thời Hành Thụy đối với mấy đứa trẻ lại hoàn toàn khác nhau. Hắn thiên vị đứa con út Thời Tiến nhất và cũng chỉ tiết lộ mỗi sự tồn tại của Thời Tiến với thế giới bên ngoài, còn năm người kia sống cùng mẹ, chỉ ngày lễ tết mới về quây quần, dù bên ngoài từng nghe nói về năm người con ưu tú trẻ tuổi nọ, cũng không biết bọn họ có quan hệ cha con với Thời Hành Thụy.
“Đều là con trai, sao Thời Hành Thụy lại bất công đến thế?”
Thời Tiến lật lại ký ức của nguyên chủ và tài liệu nhóc Chết đưa cho, hoàn toàn không thể hiểu nổi hành vi Thời Hành Thụy.
“Chắc là vì cậu đẹp trai nhất nhà?” Nhóc Chết miệng lưỡi trơn tru nịnh bợ.
Thời Tiến: “…” Hắn liếc nhìn cái bụng và cặp giò lợn của mình, quyết định chấm dứt đề tài này, không thể tự hành hạ mình nữa.
Trong lúc hai người vừa lật lại ký ức vừa tám chuyện, luật sư của Thời Hành Thụy đã đến. Sau khi tiến đến chào hỏi đơn giản, ông ta bắt đầu đọc danh sách tài sản thừa kế dài dằng dặc của Thời Hành Thụy thực.
Thời Tiến vào tai trái ra tai phải, cùng nhóc Chết trong đầu phân tích thanh tiến độ tử vong liên quan đến cái mạng nhỏ của mình.
“Làm sao để tẩy sạch cái thanh này?” Thời Tiến hỏi.
“Giảm thiểu yếu tố gây chết người, thanh tiến độ ắt sẽ tụt xuống.” Nhóc Chết đáp.
Thời Tiến suy ngẫm.
Theo nội dung của tiểu thuyết, nguyên chủ bị năm ông anh tra tấn đến chết, nói cách khác, toàn bộ mối đe dọa đến mạng sống của nguyên chủ đều đến từ chính năm ông anh nọ. Mà sở dĩ năm ông anh không ưa nguyên chủ đến vậy là do… Hắn lia mắt đến danh sách tài sản thừa kế trong tay luật sư, thầm chửi Thời Hành Thụy là đồng đội heo.
Một đứa trẻ bị cha lạnh nhạt, thậm chí không đếm xỉa đến, khi đối mặt với đứa em trai được cha yêu chiều, làm sao nó có thể thích cho được? Không chỉ vậy, hoàn cảnh gia đình họ Thời còn phức tạp hơn thế, dính dáng đến cả lợi ích tiền bạc.
Với kiểu ruồng bỏ năm người con cả, trao toàn bộ tài sản cho con út như Thời Hành Thụy, đúng là ngại Thời Tiến chưa chuốc đủ thù oán vào thân, chết chưa đủ nhanh!
“… trang viên Maria, trên đây là tất cả bất động sản. Ngoài ra, ông Thời còn dặn, cậu sẽ được thừa hưởng toàn bộ cổ phần của Thụy Hành. Xét thấy cậu vẫn chưa hoàn thành chương trình đại học, cho nên công ty sẽ do phó giám đốc Từ Thiên Hoa tạm thời quản lí trước khi cậu đủ khả năng tự gánh vác, cậu cũng có thể kề bên giám sát. Trên đây chính là toàn bộ nội dung của di chúc, nếu cậu thấy không có vấn đề gì, hãy ký tên vào đây.”
Cuối cùng luật sư cũng đọc xong danh sách thừa kế, đẩy mấy phần tài liệu đến trước mặt Thời Tiến.
Thời Tiến hoàn hồn, liếc nhìn thanh tiến độ đã chạm mức 998 trong đầu, dứt khoát đẩy tài liệu về, kiên quyết nói: “Những thứ này, tôi không cần.” Ôm thanh tiến độ đã đầy có mà chết toi.
Luật sư giơ tay xoa lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm.
“Những thứ mà các anh không có, tôi cũng không cần.” Thời Tiến đứng dậy, khuôn mặt non nớt vô cùng kiên định, biểu cảm căng thẳng, vẻ như cố nén đau buồn, “Bố làm như vậy là không đúng, tôi không cần những thứ đó, chú đem chia đều thành năm phần rồi chia cho các anh đi.”
Luật sư lần này mới thực sự bối rối, nói: “Nhưng cậu Tiểu Thời à, các anh của cậu đều đã có sự nghiệp của riêng mình rồi. Đối với họ, có chia tài sản hay không cũng như nhau cả, vả lại cậu còn chưa trưởng thành, chuyện này…”
Sao mà như nhau được, khác nhau một trời một vực luôn đó!
Kỹ năng diễn xuất của Thời Tiến bỗng nhiên bùng nổ, hắn hét lớn một tiếng: “Được rồi!”
Luật sư im thin thít, trợn to mắt nhìn hắn trông đến là tức cười.
“Các anh có thể tự mình phấn đấu, tôi cũng có thể.” Thời Tiến nghiêng người, giọng buồn buồn, “Bố bảo các anh là niềm tự hào của ông, tôi cũng muốn khiến bố và các anh tự hào về tôi… Chú đi đi, tôi mệt rồi.”
Nói rồi, hắn xoay người nhấc cái thân mập mạp về căn phòng lầu hai, đóng sầm cửa, cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang xuống, căng thẳng ôm tim, hỏi: “Nhóc Chết, biểu hiện vừa rồi của tao thế nào?”
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!” Nhóc Chết dụng tiếng vỗ tay thay lời muốn nói.
“Cảm ơn đã cổ vũ, cảm ơn đã cổ vũ.” Thời Tiến bẽn lẽn cảm ơn, xoa tay chờ mong, hỏi: “Từ chối tài sản kế thừa rồi, thanh tiến độ của tao dù gì cũng nên trừ bớt điểm chứ nhỉ.”
Nhóc Chết cũng xoa tay chờ mong: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”
Hai người cùng nhìn về phía thanh tiến độ.
Thời Tiến sốc đến tái mặt: “Chuyện gì thế này? Sao thanh tiến độ không lùi mà tiến nữa vậy?” Từ 998 biến thành 998.5 rồi!
Nhóc Chết kêu gào: “Tôi hổng có biết!”
–––––––
Chú thích:
(2)Vết lõm dưới đốt ngón tay: theo nhân tướng học, người sở hữu nó có mệnh số sang giàu, phú quý, dù có đương đầu với khó khăn cũng nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh. Nếu không ngừng nỗ lực, biết cách nắm giữ tài sản và vàng bạc, cuộc sống thăng hoa thịnh vượng khó ai bì kịp.
(3)Các tiếng long, thuật ngữ trong mạt chược: Mình sẽ dùng cách gọi của người Việt (theo tiếng Quảng Đông)
Editor: Hố mới! Bùm bùm! Thật ra chương này mình ủ lâu rồi, hôm nay mới nhả, hệ hệ