Chương 30: Ngày tốt lành
Lạc Ngạn Tinh quay đầu nhìn Địch Tiểu Địch nói với cô:
“Vậy mình đưa đến đây thôi, bạn cùng phòng của cậu dường như đang chờ cậu.”
Địch Tiểu Địch gật đầu khoát tay áo với Lạc Ngạn Tinh:
“Vậy mình đi qua trước, ngày mai gặp.”
Lạc Ngạn Tinh “Ừ” một tiếng giơ tay lên cong ngón tay vài cái xem như xua tay động tác đơn giản lại mang theo sự lơ đãng trêu chọc.
“Mai gặp”
Lạc Ngạn Tinh hơi kéo dài âm cuối Địch Tiểu Địch nghe xong trong lòng có chút ngứa, cảm giác như bị thứ gì đó trêu chọc một chút.
Lạc Ngạn Tinh xoay người rời đi vừa đi vừa nhìn tay mình phảng phất muốn đem lòng bàn tay nhìn ra một đóa hoa.
Bàn tay bị cậu nhìn kia chính là cái mà Địch Tiểu Địch vừa mới nắm, lòng bàn tay phảng phất vẫn còn đọng lại dư ấm ấm áp.
Tâm tình Lạc Ngạn Tinh rất tốt còn ngân nga vài giai điệu, chờ ra khỏi cổng trường có xe chuyên dụng tới đón Lạc Ngạn Tinh ngồi lên xe nhưng miệng còn chưa dừng lại.
Tài xế có chút kinh ngạc quay đầu lại hỏi:
“Hôm nay tâm trạng rất tốt”
Lạc Ngạn Tinh lười biếng dựa lưng vào ghế lựa chọn tư thế ngồi mà mình thoải mái nhất, nghe vậy nhìn về phía tài xế:.
– Như thế nào lại có thể nhìn ra?
Tài xế cười nói:
“Nào có cần nhìn kỹ tất cả đều hiện ra mặt, từ xa nhìn cậu đi tới nét tươi cười trên mặt chưa từng giảm.”
Tài xế nói xong dừng một chút, rồi ngâm nga giai điệu mà vừa rồi Lạc Ngạn Tinh ngâm nga, sau đó nhìn vào đôi mắt có phần kỳ lạ của Lạc Ngạn Tinh và nói:
“Nếu tâm trạng không tốt, làm sao tôi có thể ngâm nga được.” để cầu may? “Tiếng cồng chiêng và tiếng trống vui tươi của bài hát này mang lại niềm vui hàng năm và điệu nhảy đẹp mang lại niềm vui mỗi ngày. Hôm nay là một ngày tốt lành. Mọi điều bạn mong muốn đều có thể thành hiện thực. Hôm nay là một ngày tốt lành. Hãy mở cửa để nhà của chúng ta và đón gió xuân.”
Lạc Ngạn Tinh:
“…”
Lạc Ngạn Tinh lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại thì ra cậu vừa rồi một đường đều ngâm nga cái này sao?
Thật ngu ngốc, trách không được trên đường có mấy người nhìn cậu với anh mắt kỳ quái.
Lạc Ngạn Tinh đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, mặt không cảm xúc nói:
“Tâm tình của tôi quả thật không tệ, nhưng anh hát hình như có chút lạc nhịp.”
Tài xế mới thật sự không thèm để ý chút nào, tùy ý nói:
“Không sao, lạc nhịp là tình huống bình thường, hát mà vui vẻ là được rồi.”
Tài xế nói xong lại hỏi:
– Là bởi vì vị Địch tiểu thư chuyển trường kia sao?
Lạc Ngạn Tinh thề là trước nay cậu thật sự chưa từng thấy vị tài xế này của mình lại yêu thích buôn chuyện như thế.
Lạc Ngạn Tinh trả lời một tiếng “Ừ”, sau đó nói:
– Ngoài cô ấy thì còn có thể có ai khác?
Lạc Ngạn Tinh nói xong, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ rất náo nhiệt xe cộ qua lại, ánh đèn neon rực rỡ, Lạc Ngạn Tinh trước kia lẳng lặng nhìn những cảnh này sẽ có một loại cảm giác bất hòa nồng đậm
Thành phố Tuyền Ứng so với trấn cậu sinh sống từ nhỏ, náo nhiệt, phồn hoa hơn rất nhiều nhưng càng náo nhiệt càng phồn hoa ngược lại càng làm cho cậu cảm thấy cô độc, cậu vẫn luôn cảm thấy mình nên sinh sống trong trấn ở nơi đó cậu có lẽ không có cuộc sống giàu có nhưng lại tự tại hơn rất nhiều.
Có một khoảng thời gian vào đầu năm ngoái, cậu cứ luôn nghĩ về quá khứ, nửa đêm nằm mơ cũng mơ thấy quá khứ.
Nhưng vào lúc này, Lạc Ngạn Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm thấy thành phố Tuyền Ứng đêm nay khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn nhiều ngày trước.
Lúc này chính cậu nhận ra rằng
Sự thay đổi này là do Địch Tiểu Địch đã đến đây.
Vì cô đã đến nên cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa.