Chương 18
Hơn nữa cái ông cần là một cái cớ để Ngôn Tranh không gây sự.
Nhìn chàng trai trước mặt có chút đáng thương, nhưng so về mặt quen biết thì ông vẫn phải đứng về phía của Lâm Tinh Thần thôi.
Ngôn Tranh đột ngột hỏi:
“Người mua bức tượng đó là ai?”.
Trịnh Trùng ngẫm nghĩ, ông không chắc người này có làm ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Lâm Tinh Thần hay không.
“Người bạn này của tôi hiện tại không có ở đây, đợi tôi hỏi một tiếng rồi thông báo cho cậu có được hay không?”.
Ngôn Tranh khó khăn gật đầu, hiện tại chỉ còn mỗi cách này.
“Cảm ơn”.
Trịnh Trùng có chút bất ngờ, thì ra con người này cũng biết lễ nghĩa.
Trịnh Trùng đưa Ngôn Tranh ra cổng, trong khuôn viên của Trịnh gia có trồng mấy cây xoài lớn, Trịnh Hào thường rủ bạn học về leo hái, hôm nay cũng như vậy.
Nhìn mấy đứa nhỏ trèo cao, ông không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
“Mấy đứa cẩn thận, đừng có leo cao quá”.
Ai dè Trịnh Hào bị giọng nói cũng ổng làm cho giật mình, bước hụt một chân, cả người trong nháy mắt liền rơi xuống.
“Aaaaaaaaa”.
*Bụp*
Cảm thấy không đau chút nào, Trịnh Hào nhẹ nhàng mở mắt, trước mặt là một người đàn ông xa lạ.
Lúc này Trịnh Trùng mới chạy tới, tốc độ của ông không thể nào so với người trẻ là Ngôn Tranh được.
“Như thế nào? Không sao chứ? Có đụng phải chỗ nào hay không?”.
Trịnh Trùng vừa nói vừa nắm Trịnh Hào xoay một vòng.
Trịnh Hào vẫn còn bàng hoàng, cậu ngơ ngác trả lời:
“Con…con không sao”.
Trịnh Trùng lúc này mới thờ phào nhẹ nhỏm.
Ông nhìn về phía Ngôn Tranh cảm kích nói:
“Cảm ơn cậu”.
Nếu lúc nảy không có Ngôn Tranh thì Trịnh Hào dù không chết cũng mất nữa cái mạng.
Ngôn Tranh vẫn bình thản:
“Tiện tay, không có việc gì thì tốt, tôi đi đây”.
Nhìn bóng lưng cô độc của Ngôn Tranh, Trịnh Trùng không kiềm được gọi lại:
“Khoang đã, cậu Ngôn”.
Ngôn Tranh quay lại:
“Có chuyện gì”.
Trịnh Trùng lúc này mới đổ mồ hôi, ông gây chuyện thiệt rồi, trong lòng thầm xin lỗi Lâm Tinh Thần. Nhưng mà năm đó khi Lâm Tinh Thần nhắc tên Ngôn Tranh thì thái độ rất dịu dàng, quan hệ của bọn họ chắc không tệ đâu.
“Ừm, người bạn kia của tôi có mở một tiệm bán tượng điêu khắc gần đây, địa chỉ là xxx, cậu có thể đến xem thử”.
Ánh mắt Ngôn Tranh liền lộ ra chút vui mừng, gật đầu:
“Được, tôi đi đây”.
“Chút may mắn”.
_____________________________________________
“Ông chủ, tôi có chút thắc mắc, bức tượng đó là người yêu anh khắc cho anh à?”.
Người lên tiếng là nhân quen của Lâm Tinh Thần, gọi là Tiểu Đào.
Lâm Tinh Thần vừa lao hộp kính vừa trả lời:
“Đừng nói bậy, là một người đàn em khoá dưới thôi”.
Tiểu Đào cười nói:
“Vậy anh chịu làm người mẫu thì chắc không phải là thích thầm người ta rồi chứ?”.
Lâm Tinh Thần ngồi xổm xuống tiếp tục lau bệ tượng.
“Còn nói bậy nữa thì tháng này trừ lương nhé!”.
Tiểu Đào liền làm vẻ mặt đau khổ.
“Đừng mà ông chủ”.
Hai người đang cười đùa thì một giọng nói vang lên.
“Xin hỏi bức tượng đó có bán hay không?”.
Tay cầm khăn của Lâm Tinh Thần liền cứng lại, giọng nói mà trước kia ngay cả trong mơ cũng nghĩ đến và cậu tưởng chừng như đã quên lãng.
Tiểu Đào vẫn chưa nhận ra sự khác thường của ông chủ mình.
“Xin lỗi quý khách, đó là bức tượng mà ông chủ tôi yêu thích, không bán ạ”.
Ngôn Tranh nói:
“Có thể liên hệ giúp tôi ông chủ của cô không, tôi trả gấp mười lần giá gốc”.
Tiểu Đào lúc này liền cảm thấy đây chính là người đàn ông đẹp trai nhiều tiền mà tiểu thuyết hay nói.
Cô nhìn về phía Lâm Tinh Thần vẫn đang ngồi xổm:
“Ông chủ, vị khách này muốn thương lượng với anh”.
Ngôn Tranh nhíu mày, chẳng phải Trịnh Trùng nói người bạn này của ông ta không ở đây hay sao.
Lúc ngày Ngôn Tranh mới nhìn về người lau dọn, không hiểu sao bóng lưng có chút quen thuộc.
“Cậu là ông chủ ở đây sao, có tiện bàn bạc với tôi một lát không?”.
Trái tim của Lâm Tinh Thần như là đang đánh trống, không phải cậu không muốn đứng dậy mà hai chân cậu dường như không còn nghe lời nữa rồi.
Thì ra cái “đã quên” mà Lâm Tinh Thần luôn mặc định bao lâu nay chỉ là ảo giác của bản thân cậu.
Thì ra trái tim cậu lại chưa bao giờ quên, nó vẫn luôn đập vì cậu ấy, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.