Chương 16
Trịnh Hào lay hoay mãi vẫn không thể tập trung giải bài tập, cậu nhìn Lâm Tinh Thần.
“Anh ơi, anh đi chỗ này với em một lát được không?”.
Lâm Tinh Thần hỏi:
“Em cần đi chỗ nào?”.
Trịnh Hào nói:
“Khu trưng bày của ba em ạ, ba em thích sưu tầm những món đồ được đấu giá”.
“Em đến đó làm gì?”.
“Gần đến sinh nhận bạn học của em rồi nên em muốn đến đó xem có gì có thể tặng cậu ấy hay không?”. Nói đến đây không hiểu sao mặt Trịnh Hào hơi đỏ lên.
Lâm Tinh Thần vừa nhìn liền biết người bạn kia có địa vị như thế nào trong lòng Trịnh Hào.
“Được rồi, anh đi cùng em”.
Lâm Tinh Thần cùng Trịnh Hào được tài xế chở đến phòng trưng bày.
Trịnh Hào nói:
“Anh cứ tham quan thoải mái nhé, em đi xung quanh xem đây”.
Nói xong thì vèo một cái biến mất.
Lần trước Lâm Tinh Thần đã bị sự độ sộ của biệt thự Trịnh gia doạ sợ thì lần này cũng không thoát khỏi. Trong lòng không khỏi trầm trồ trước sự hào nhoáng của phòng trưng bày, vật quý giá gì cũng có, đến cả cổ vật thời xưa cũng không thiếu.
Lâm Tinh Thần đi tham quan đến mỏi cả chân, vừa chiêm ngưỡng những vật phẩm vừa xem xét cách bố trí của nơi này, cách bố trí ở đây rất đặc biệt, khiến cho người khác nhìn một cái thì lại muốn tiến vào nhìn thêm một cái nữa.
Nếu sau này tốt một chút, Lâm Tinh Thần cũng muốn mở một phòng triển lãm trưng bày những tác phẩm điêu khắc, sau đó bán vé cho khách tham quan. Thuận lợi thì cậu sẽ trích một phần tiền lợi để hỗ trợ cho những nghệ nhân còn đang gặp khó khăn.
Chợt cậu sững sốt khi nhìn thấy bức tượng trước mặt, Lâm Tinh Thần dụi mắt xem có phải là do bản thân nhìn lầm hay không.
Nhưng từng đường nét của bức tượng vẫn hiện rõ ràng trước mắt cậu, không thể nào quen thuộc hơn được nữa, đó là bức tượng mà Ngô Gia Minh cùng cậu hoàn thành.
Lâm Tinh Thần còn nhớ vì bức tượng này mà cậu và Ngôn Tranh đã cãi nhau một trận. Thật không ngờ cậu còn có thể nhìn thấy nó một lần nữa.
Khi Lâm Tinh Thần vẫn còn chưa hết kinh ngạc thì một giọng nói vang lên.
“Cậu thích bức tượng đó à?”.
Lâm Tinh bị giọng nói làm cho giật mình bước qua một bước. Trịnh Trùng lúc này cũng nhìn rõ được bức tượng bà khi Lâm Tinh Thần quay người lại thì ông cũng có một chút giật mình.
Từ lúc mua bức tượng Trịnh Trùng liền cho người đặt nó ở phòng trưng bày, sau đó thì bận rộn đến nỗi không có thời gian xem kỹ.
Bây giờ thì hay rồi, không cần phải nhìn bức tượng nữa, người thật đã ngay trước mắt ông luôn rồi.
“Cậu đứng nhìn nó lâu như vậy, là vì điêu khắc đẹp hay là vì bức tượng đẹp?”.
Lâm Tinh Thần nghe ra ông trêu trọc liền cười nhẹ.
“Chỉ là có một chút kỷ niệm về nó thôi ạ”.
Nghe đến kỷ niệm không hiểu sao Trịnh Trùng lại nhớ đến chàng trai hổ báo kia, ông buồn cười nói:
“Nhờ mua bức tượng này mà tôi đã gặp được một người rất thú vị, tính khí nóng nảy khiến người khác chỉ muốn đấm vào mặt”.
Lâm Tinh Thần ngơ ngác, như vậy là thật sự thú vị sao, sở thích của ngài Trịnh này cũng quá kỳ quái đi.
Trịnh Trùng lại nói tiếp:
“Người đó còn nói bức tượng này rất quan trọng, muốn tôi bán lại cho cậu ta”.
Lâm Tinh Thần liền nôn nóng hỏi:
“Cậu ấy tên là Trương Dã đúng không?”.
Trịnh Trùng lắc đầu, Lâm Tinh Thần liền lộ rõ sự thất vọng.
“Tôi không biết tên của cậu ta”.
Lâm Tinh Thần liền chán nản gật đầu.
“Nhưng có vẻ cậu ta rất để tâm đến bức tượng này”.
Lâm Tinh Thần liền nhìn Trịnh Trùng, nghiêm túc nói:
“Ngài có thể bán bức tượng này lại cho tôi không?”.
Trình Trùng cười nói:
“Được, bức tượng này tôi muốn với giá một trăm ngàn tệ, nể tình cậu là ân nhân của gia đình chúng tôi nên bớt cậu năm ngàn tệ, được không?”.
Nét mặt Lâm Tinh Thần liền nhăn nhó, cậu không ngờ tác phẩm nhỏ này lại giá cao như vậy? Cậu lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy, huống hồ cậu còn đang nợ người ta.
Trịnh Trùng nhìn vẻ mặt của Lâm Tinh Thần liền cười lớn.
“Haha, tôi đùa cậu đấy, nếu cậu thực sự thích thì tôi có thể tặng nó cho cậu, bởi vì nó chính là cậu”.
_______________________________________
Mọi người nhớ like và vote truyện để ủng hộ Vũ nha.